Kiếm Lai

Chương 543: Hạ Bút Như Có Thần (3)




Ánh trăng mông lung, Lý Hi Thánh dẫn theo thiếu niên Thôi Tứ chậm rãi xuống núi, sau khi đi khỏi địa giới Lạc Phách Sơn, hắn rửa mặt ở một khe nước cho thanh tỉnh thần trí, dù sao khi viết chữ mỗi một nét bút đều cần tập trung tinh thần, cực kỳ hao phí tâm lực
Lý Hi Thánh ngẩng đầu lên, nhìn thấy một ông lão đang đứng ở đối diện khe nước, mồm rít thuốc lá cuộn
Lý Hi Thánh đứng lên, hành lễ: "Lý Hi Thánh ra mắt Dương lão tiên sinh
Ông lão mặt không đổi sắc nghiêng người đi, tránh né lễ bái của thư sinh trẻ tuổi
Đợi Lý Hi Thánh đứng thẳng người rồi Dương lão nhân của hiệu thuốc bắc mới nói: "Ta cần ngươi tính giúp một quẻ cho Trần Bình An, có được không
Lý Hi Thánh không do dự gì, gật đầu nói: "Đương nhiên không thành vấn đề
Dương lão nhân ừm một tiếng, "Sau này ta sẽ có báo đáp
Lý Hi Thánh không nói gì thêm nữa, trực tiếp đưa ra đáp án, "Đại đạo đi thẳng, có núi mở núi, có nước qua nước
Cần nhanh chóng đi xa, thuận lợi ở phía nam
Dương lão nhân cười nói: "Ta tin ngươi
[ĐỌC TRUYỆN VIP MIỄN PHÍ TẠI Truyendich.vn]
Tuy Lý Hi Thánh cảm thấy hơi nghi hoặc, nhưng cũng không thắc mắc gì
Dương lão nhân liếc mắt tấm bùa đào bên hông thư sinh trẻ tuổi, ánh mắt phức tạp chợt lóe rồi biến mất, bóng người cũng theo đó mà tan thành mây khói, hóa ra lão nhân chỉ là một luồng sương khói màu tím
Hai người tiếp tục lên đường
Thôi Tứ hỏi: "Tiên sinh, nếu người muốn đi xa, có thể dẫn theo ta không
Lý Hi Thánh cười nói: "Có thể
Thiếu niên rất ngạc nhiên: "Hả
Hắn còn tưởng muốn tiên sinh nhận lời việc này sẽ còn khó hơn lên trời, nào ngờ lại còn dễ hơn so với xuống núi
Lý Hi Thánh nhẹ giọng nói: "Bởi vì có người muốn ngươi đi theo ta, mà ta, không thấy chuyện này có gì không tốt
Thiếu niên trầm mặc hồi lâu, cúi đầu, cảm xúc có vẻ hơi mất mát, "Tiên sinh, ta muốn biết ta đến từ nơi nào
Lý Hi Thánh thở dài, "Chuyện này cũng không dễ dàng, nếu không ngại, hay là trước tiên suy nghĩ kỹ xem nên đi về nơi nào đã
Thiếu niên bỗng nhiên vui vẻ hẳn lên, "Ta còn có thể đi đâu nữa, chỉ cần đi theo tiên sinh, tiên sinh đi đâu ta sẽ theo tới đó
Lý Hi Thánh cười mà không nói
Trăng sáng sao thưa, thần thanh khí sảng, lại gặp quân tử, thật tốt đẹp
Thiếu niên Thôi Tú cảm nhận rất rõ tâm trạng của tiên sinh, cũng vui lây theo, trên đường xuống núi, bước chân nhẹ nhàng, tràn ngập vui vẻ
Trong một đêm ngắn ngủn, Lạc Phách Sơn bị ép tới mức lún xuống hơn một thước
[ĐỌC TRUYỆN VIP MIỄN PHÍ TẠI Truyendich.vn]
Ngụy Bách vẫn luôn ở trên một ngọn núi gần đó, quan sát Lạc Phách Sơn hạ thấp xuống từng chút một
Thì ra văn tự chân chính của thế gian, lại nặng nề như vậy
Ngụy Bách cười nói: "Lợi hại, thật sự là lợi hại
Ngay cả ta cũng cảm thấy tò mò, Lý Hi Thánh ngươi rốt cuộc là thần thánh phương nào
[ĐỌC TRUYỆN VIP MIỄN PHÍ TẠI Truyendich.vn]
Chẳng lẽ cây hoàng liên của Trần thị thật sự không liên quan gì với ngươi
Vậy ngươi có thể là ai
Khi ngày đêm giao nhau, Ngụy Bách kìm lòng không được lại nhìn về phía lầu trúc kia
Hợp nhau thì càng thêm rực rỡ, nhật nguyệt cùng sáng
Ngoài lầu trúc, vì không buồn ngủ, ba người Trần Bình An ngồi song song trên ghế trúc, cùng nhau chờ hừng đông
Trần Bình An đột nhiên hỏi tiểu đồng áo xanh: "Một viên xà đảm thạch bình thường, đổi lấy một vạn lượng bạc của ngươi
Bán vậy có mắc không
Tiểu đồng áo xanh vẻ mặt dại ra
Trần Bình An thấp thỏm nói: "Mắc quá hả
Tiểu đồng áo xanh nhảy dựng lên, "Chỉ một vạn lượng
Lão gia người đang sỉ nhục ta sao?
Trần Bình An nhẹ nhõm, "Vậy một vạn một ngàn lượng
Tiểu đồng áo xanh thở phì phì nói: "Lão gia người còn như vậy, ta sẽ bỏ nhà đi ra ngoài
Tất nhiên Trần Bình An sẽ không xem là thật, tò mò hỏi: "Người tu hành trên núi, khi giao dịch mua bán, thì dùng tiền gì
Tiểu đồng áo xanh cười he he, "Lão gia, người chờ chút, ta cho người xem tiền tài mà thần tiên trên núi dùng
Nhà ta có rất nhiều
Tiểu đồng áo xanh vung tay áo, vật một tấc mà hắn mang theo bên người rất có huyền cơ, kêu rào rào lên như trời đang mưa, dưới đất toàn là ngọc thạch lóng lánh chất thành một núi, toàn bộ được điêu khắc thành hình đồng tiền, đại khái có ba loại, kích thước lớn nhỏ khác nhau
Hắn ngồi dưới đất, bắt đầu giảng giải cho Trần Bình An xuất xứ của mỗi một loại ngọc thạch, cùng với giá trị khác biệt giữa chúng
Cái này là tiền mà thần tiên dùng
Thần giữ của Trần Bình An nhanh rời khỏi ghế dựa, ngồi xổm bên cạnh núi tiền, dụng tâm lắng nghe tiểu đồng áo xanh cẩn thận giảng giải
Cuối cùng Trần Bình An đột nhiên nói ra một câu, "Ta muốn tặng Bảo Lục sơn cho Nguyễn cô nương, các ngươi thấy ổn không
Nữ đồng váy hồng trợn mắt nhìn, không biết phải làm sao
Tiểu đồng áo xanh bụp một tiếng quỳ ở trên đất, "Lão gia, chẳng lẽ người không đau lòng sao
Nhất định phải kiềm chế, phải kiềm chế
Cầu xin lão nhân gia ngài đừng kích động, Tú Tú cô nương là cô nương tốt nhất trên đời này, ta không phủ nhận điều này, nhưng dù sao nàng ta vẫn chưa được lão gia cưới về nhà mà
Trần Bình An cũng không để ý đến những lời xàm xí cưới hay không cưới kia, chỉ lắc đầu nói: "Ta không đau lòng
Tiểu đồng áo xanh gào khóc thảm thiết: "Nhưng mà ta đau lòng
Học thục của trấn nhỏ có một ông lão thấp bé, tuy là phu tử tiên sinh, nhưng quần áo lôi thôi, tên là Trần Chân Dung, thích uống rượu, sau khi say rượu, sẽ đưa ngón tay ngoáy bừa vào không khí, uốn lượn vặn vẹo, không người nào biết rốt cuộc ông ta đang viết hay là vẽ cái gì
Say rượu thì nói liên thiên mọi thứ, lại không nói tiếng quan thoại Đại Ly, cũng không phải nhã ngôn Bảo Bình châu, tóm lại cũng không ai hiểu được
Ông lão tuy họ Trần, nhưng không phải xuất thân từ Trần thị quận Long Vĩ, Trần Tùng Phong có thân phận tôn quý rất kính trọng ông ta, trong khi nhóm phu tử học thục lại có quan cảm không tốt đối với ông lão tính tình quái gở này
Hôm nay, ông lão lôi thôi lại uống rượu, say khướt đi qua cây cầu đá mái vòm, đi về hướng cửa hàng thợ rèn, dùng tiếng địa phương lớn tiếng ngâm "Nâng sông Hà Hán, đỡ núi cao, cưỡi nguyên khí du ngoạn thái hư, mây cuốn mưa bay, đội trời đạp biển, hùng tráng thay
Ông lão đi đến bên ngoài cửa hàng, cuối cùng lại không cứ vậy mà xông vào, mà chạy tới sông Long Tu rửa mặt, có lẽ mấy vốc nước lạnh không rửa hết được men say, ông lão bèn dứt khoát nằm xuống đất, nhúng cả đầu vào trong nước sống lạnh như băng, ra sức lắc lắc, cuối cùng đột nhiên ngẩng đầu lên, cười ha ha: "Thoải mái thoải mái
Ông lão đứng lên, thình lình thở dài, bởi vì nhớ tới quang cảnh thảm đạm của con cháu Trần thị ở trấn nhỏ, chỉ làm nô làm tỳ cho dòng họ khác, tuy ông lão và bọn họ không có chung nguồn gốc sâu xa, cũng biết thế đạo gian khổ, không thể trách con cháu Trần thị đã làm mất hết thể diện tổ tông, nhưng dù sao cũng là cùng dòng họ, lão nhân thật sự là sầu não khó xua tan, đành phải mở bầu rượu ra, do dự đấu tranh tư tưởng một phen, nhìn xung quanh một lượt, lúc này mới giống như phường trộm cắp, lén lút uống ngụm rượu nho nhỏ, nói khẽ: "Nếu như là ở Nam Bà Sa châu, chỉ cần là hậu duệ Trần thị có căn cứ xác thực, cho dù có sa sút tới đâu, cũng sẽ không lưu lạc đến mức làm trâu làm ngựa cho người ta, mất mặt Trần thị thuần nho
Nói tới đây, ông lão tự tát mình một bạt tai, "Thứ già không biết xấu hổ, lại quản không được cái miệng, đã nói không uống mà còn uống
Lão tự tát xong lại cười hì hì, dứt khoát đập nồi dìm thuyền, lại uống hai ngụm, chẳng qua lại tự cho mình hai cái tát như gãi ngứa
Uống xong hai ngụm rượu nguyên chất mua từ trong tay mỹ phụ, ông lão cuối cùng đã hài lòng, lập tức đi vào cửa hàng thợ rèn, lớn tiếng gọi tên Nguyễn Cung, rất nhanh sau đó Nguyễn Cung đi ra từ phía sau một lò rèn kiếm, cởi tạp dề da trâu bên hông ra, tùy tay ném cho thiếu niên lông mày dài phía sau.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.