Kiếm Lai

Chương 624: Họa Mi (1)




Khuôn mặt bà lão thình lình xuất hiện bên trong màn mưa chợt sáng, đừng nói là người đọc sách không nhiều dũng khí, ngay cả từng gặp sơn thuỷ thần quái như Trần Bình An cũng bị dọa cho giật nảy mình
Mọi người chỉ cảm thấy vào trong nhà này chưa chắc đã sống yên ổn ấm áp hơn so với mưa giông gió bão đang kéo tới ngoài kia
Mà đạo sĩ Trương Sơn rành rẽ chuyện hàng yêu trừ ma nhất, đã thực sự không nói nghĩa khí mà mê man mất rồi
Bà lão mặt không chút sắc máu khom người, kinh ngạc nhìn bốn người ngoài cửa
Người đọc sách vừa gõ cửa có lá gan rất nhỏ, thấy bà lão âm trầm dọa người, đúng là không dám tự mình làm chủ, núp ở phía sau đồng bạn, chỉ cảm thấy lên trời không có đường xuống đất không có cửa, khổ quá đi thôi
Thư sinh còn trẻ tuổi vốn thích đọc bách gia điển tịch này, thường xuyên có thể tìm thấy vài câu chuyện đặc sắc về yêu tinh quỷ quái từ những trang giấy bút sách vở đọc khi nhàn tình ngẫu ký
[ĐỌC TRUYỆN VIP MIỄN PHÍ TẠI Truyendich.vn]
Những chuyện quỷ mị tinh quái không có gì là không có nhìn chung chia làm hai loại, một loại son phấn kiều diễm, tương tự hồ mị yêu thư sinh, còn loại thứ hai chính là tình cảnh ngay trước mắt này, quỷ khí dày đặc, gặp lúc trời tối vào ở nhờ, sẽ lại thấy đình viện sâu thẳm, rường cột chạm trổ, nếu may mắn sống đến khi bình minh rời đi, sẽ thấy nơi đó biến thành khu phần mộ hoang vu cáo thỏ thường lui tới
[ĐỌC TRUYỆN VIP MIỄN PHÍ TẠI Truyendich.vn]
Trời  mưa gió bấp ba bấp bênh, giá rét lạnh căm, người đọc sách tay cầm đuốc có lá gan lớn hơn so với đồng bạn, y chỉnh lại rương sách sau lưng, vừa xoa tay để sưởi ấm, vừa cười khổ nói: "Lão thẩm có thể cho bọn ta ở nhờ một đêm không
Bên ngoài trời mưa quá to, bọn ta có một người bạn không chịu được cơn lạnh, đã ngất đi rồi, nếu như không có chỗ nào ấm áp để ở, thì chẳng biết còn sống nổi qua tối nay không, mong lão thẩm giúp đỡ, coi như là cứu một mạng người còn hơn xây bảy tháp Phù Đồ
Bà lão cau mày, cất giọng địa phương khó nghe khó hiểu, hình như là đang chất vấn điều gì
Thư sinh vẻ mặt cay đắng, đành phải dùng tiếng địa phương giống như bà lão để giải thích một phen
bà lão hơi chuyển động cặp mắt như cá chết kia, nhìn thẳng Trần Bình An, vậy mà lại đột nhiên dùng nhã ngôn Bảo Bình châu để hỏi "Người tập võ
Trần Bình An gật đầu
Bà lão nhìn phía đạo sĩ trẻ tuổi trên lưng Trần Bình An, lộ ra chuôi kiếm gỗ đào, sau khi mê man, trái lại hô hấp của đạo sĩ Trương Sơn còn lâu dài ổn định hơn so với khi thanh tỉnh lại càng thêm lâu dài trầm ổn, có lẽ điều này chính là sự thần kỳ của Luyện khí sĩ, khắp nơi phản phác quy chân, ngoài dự đoán mọi người
Sau khi bà lão phát hiện chuôi kiếm gỗ đào này thì nheo mắt lại, "Bằng hữu của ngươi là người tu đạo
- Giải thích câu "Phản phác quy chân" Nghĩa là điểm cao nhất cũng chính là điểm xuất phát
Hết giải thích
Trần Bình An tiếp tục gật đầu
Cuối cùng bà lão nhìn về phía người đọc sách đang sợ hãi rụt rè cầm ô, "Người đọc sách
Thư sinh đeo ngọc bội dương chi bên hông lắc đầu nói: "Không có khoa cử công danh, không được coi là người đọc sách
Bà lão nhếch khóe miệng, đầu vai nhún lên nhún xuống nhường lối đi, "Nếu đều là người đứng đắn, vậy mời vào trong, nhớ rõ sau khi vào trong nhà thì ai nấy ở phòng nghỉ ngơi là được, không cho phép tùy tiện đi lung tung, quấy nhiễu chủ nhân nhà ta, tự gánh lấy hậu quả
Trong phòng có chậu than hỏa lò, chư vị công tử cứ tự nhiên sử dụng, không cần hỏi, người tới là khách, chủ nhân nhà ta cũng không đến mức tính toán chi li như vậy
Bà lão đóng cửa, nhìn xung quanh một phen, sau đó nhanh chóng đóng cánh cổng lớn lại, cánh cổng nặng nề lại nhẹ tựa lông hồng khi nằm trong tay bà lão, ầm ầm đóng lại
Tòa nhà này thực sự không nhỏ, hẳn là tứ tiến viện, trong bốn người Trần Bình An được sắp xếp ở nhị tiến đại viện, đã được cảnh báo là không được phép đi tới đình viện phía sau
Mái cong của tòa nhà có điêu khắc thụy thú, hoa điểu và sơn thủy vân văn, song cửa sổ tinh mỹ, nền đất trong viện dùng đá hai màu xanh đỏ để lát, đường chính và đường phụ rõ ràng, ngay ngắn có trật tự
Hành lang sao thủ liên kết nhà và sương phòng, để tiện cho ngày mưa có thể tự do qua lại
- Giải thích, Hành lang sao thủ tức hành lang khoanh tay là loại hành lang có mái hiên phổ biến trong kiến trúc cổ của Trung Quốc, thường kết hợp với cổng thùy hoa, là 1 phần của tổ hợp kiến trúc Tứ Hợp Viện
Đây là dạng hành lang tạo thành những lối đi có tính tương liên, thông nhau tựa như hai cánh tay khoanh trước ngực
Hết giải thích
Bóng người bà lão bước vào hành lang hẹp liên kết nhị tiến viện và tam tiến viện, tối đen một mảng, bỗng nhiên có một tia chớp, hai vị thư sinh vẫn chưa rời mắt, đúng lúc nhìn thấy khuôn mặt trắng bệch tươi cười của bà lão, sợ tới mức hai người hồn phi phách tán, vội vàng đi về hướng sương phòng liền nhau
Hai vị thư sinh họ Sở, họ Lưu không dám đi vào giấc ngủ, đành phải tạm thời tụ tập ở trong một gian phòng, thư sinh họ Lưu đặt cây dù giấy dầu xuống rồi khêu đèn đêm đọc thánh hiền thư, lấy thêm can đảm
[ĐỌC TRUYỆN VIP MIỄN PHÍ TẠI Truyendich.vn]
Người đọc sách họ Sở có lá gan lớn hơn chút, nếu không hắn cũng sẽ không biết được nơi đây có một tòa nhà, hắn bỏ cây đuốc xuống, bắt đầu khua chậu than, từ trong rương sách lấy ra ống lửa được bọc kín trong giấy dầu, nhanh chóng châm lửa lên, phòng ốc ấm áp hẳn lên
Hắn nhìn quanh bốn phía, đưa tay đè lên giường, chăn đệm hơi có mùi ẩm mốc, chỉ là điều này cũng không thể tránh được, năm nay sau khi vào xuân thì Thải Y quốc mưa dầm kéo dài, hầu như không có ngày nào nắng to, không thể trách móc chủ nhân vì chuyện này, huống chi có chỗ nghỉ chân đã là vạn hạnh trong bất hạnh rồi
Người đọc sách họ Sở đầu buộc khăn vuông màu xanh, dáng người cao gầy, tướng mạo đường đường, giữa chân mày có chính khí nghiêm nghị, hắn nhìn quanh bốn phía, phát hiện khung cửa sổ có nhiều hình dạng, hình thức tinh xảo thể hiện ngụ ý tốt đẹp, điêu khắc hình dơi, cá chép và linh chi vân vân, bình thường chỉ có môn đệ thư hương mới có tâm tư này
Đột nhiên hắn ghé sát vào cửa sổ, chăm chú nhìn, phát hiện giữa hai cánh cửa sổ có một thanh gỗ hơi rộng, hình như có một ít vết sơn đỏ, chữ viết loang lổ, mơ hồ không rõ, loáng thoáng nhìn ra là một ít văn tự phù lục
Khi trong phòng dần dần ấm áp lên, người đọc sách họ Lưu lá gan cũng lớn một chút, liền đặt bộ sách trong tay xuống, nhìn thấy đồng bạn như đang nhìn chằm chằm cửa sổ, liền ngẩng đầu nhìn theo hắn tầm mắt, kết quả nhìn thấy bên ngoài cửa sổ một mảng đỏ bừng, chiếu rọi một khuôn mặt già nua đang khàn khàn cất tiếng nói: "Trời đã tối, mong hai vị công tử sớm nghỉ ngơi đi
Lần này bà lão cầm đèn lồng tuần tra ban đêm đột nhiên xuất hiện, khiến hai thư sinh thiếu chút nữa bị hù cho chết tươi
Bà lão vừa mới từ sương phòng sân đối diện đi tới, thiếu niên đeo hộp gỗ bên kia cũng đang khêu đèn đọc sách, cũng nhìn ra phía cửa sổ nhưng không thất kinh đến vậy, bà lão lắc đầu, tập tễnh đi xa, ha ha cười nói: "Nói chung người đọc sách có lá gan hơi nhỏ.”
Sương phòng đối diện
Trần Bình An đứng nghiêng nghiêng nơi gần cửa sổ, nhẹ giọng nhắc nhở nói: "Lão bà bà đi rồi
Thì ra trước khi tiến vào tòa nhà thì đạo sĩ trẻ tuổi đã tỉnh lại, uống một viên Hồi dương đan với rượu mạnh trong “Khương Hồ” của Trần Bình An, lập tức liền tinh thần phấn chấn, vốn dĩ hắn ta không muốn lãng phí một viên đan dược, nhưng mà đột nhiên cảm thấy có yêu khí chợt lóe rồi biến mất, nên không dám keo kiệt đan dược nữa
Một văn tiền Tiểu Tuyết dù sao vẫn không so được với tính mạng của mình
Đạo sĩ Trương Sơn ngồi dậy khỏi giường, khoác thêm một chiếc đạo bào mới tinh, xoay người ngồi ở bên cạnh chậu than, đưa tay sưởi ấm, hạ thấp tiếng nói: "Trần Bình An, tối nay hai ta thay phiên gác đêm đi, nếu không thì thật sự đáng lo, ta luôn cảm thấy nơi này không bình thường."

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.