Tề Tĩnh Xuân
Tiểu sư đệ của Tề Tĩnh Xuân
Văn Thánh lão gia
Đồ đệ bế quan của Văn Thánh lão gia
Thiếu niên lại từ chối, từ chối..
Trầm Ôn sững sờ
Trần Bình An ngơ ngác nhìn Thành Hoàng gia, không lẽ mình nói sai, hắn đành phải len lén uống một ngụm rượu để trấn tĩnh lại
Trầm Ôn bỗng nhiên cười to, ôm bụng cười, suýt thì cười ra nước mắt, đưa tay vỗ mạnh vào vai thiếu niên, "Tốt tốt tốt
Chuyện của người đọc sách chúng ta, người khác chắc chắn không hiểu được
[ĐỌC TRUYỆN VIP MIỄN PHÍ TẠI Truyendich.vn]
Phải như vậy, phải như vậy chứ
Trầm Ôn thu tay lại, chắp tay sau lưng, sải bước đi ra khỏi cửa miếu, "Sảng khoái sảng khoái, người đọc sách người đọc sách..
Trầm Ôn quay đầu cười, giơ ngón tay cái lên, "Làm tốt lắm
[ĐỌC TRUYỆN VIP MIỄN PHÍ TẠI Truyendich.vn]
Sau khi Kim Thành Hoàng Trầm Ôn bước ra khỏi cửa lớn, chút linh quang thần tính cuối cùng cũng tiêu tán, ông ta cứ như vậy vừa cười vừa tan biến trong đất trời, cả người nổ tung
Trần Bình An thấy hơi buồn thương, cột hồ lô rượu vào bên hông, nhìn về nơi vị thư sinh Thải Y quốc vừa biến mất, khẽ nói:
"Toái toái bình an, tuế tuế bình an
Sau khi công tử áo trắng bị giết, Triệu phủ không còn người nào bị ma ám nữa, thiếu nữ chuông bạc Lưu Cao Hinh tuy vẫn buồn nôn, nhưng không muốn quay về phủ quận thủ cho an toàn, mà cùng vị tông sư giang hồ họ Đậu kia tìm kiếm những kẻ còn sót lại
[ĐỌC TRUYỆN VIP MIỄN PHÍ TẠI Truyendich.vn]
Bọn họ đến một nhà kho chứa củi, cửa chính đóng chặt, đao khách nhíu mày, đạp một cước vào cửa, phát hiện bên trong có một cậu bé, tám chín tuổi, phía sau là đống củi, đao khách lạnh nhạt nói:
"Tránh ra
Sau khi nhập ma sẽ không thể cứu được nữa
Cậu bé mím môi, lắc đầu nguầy nguậy
Đao khách mặt lạnh tanh, sải bước tới, ấn đầu cậu bé ra sau, cậu bé đập vào tường, đao khách dùng trường đao gạt hai bó củi ra, bên trong có một bé gái gầy gò ốm yếu, bị dây thừng trói chặt, một bên mắt đang chảy máu không ngừng, bên mắt còn lại thì bình thường, bé gái môi tím tái, run run
Đao khách giơ đao định chém xuống, cậu bé vùng vẫy đứng dậy, cầm một con dao bổ củi xông đến trước mặt bé gái, nghiến răng nghiến lợi nói:
"Ngươi dám giết cô ấy, ta sẽ giết ngươi
Nó lại dùng nhã ngôn đúng chuẩn một châu để nói chuyện, Triệu phủ quả nhiên là gia tộc giàu có nhất quận Yên Chi, ngay cả đám gia nhân trẻ con trong phủ cũng thông thạo nhã ngôn một châu
Đao khách cười khẩy nói:
"Thứ không biết điều, có biết chút lòng thương hại vớ vẩn của ngươi hôm nay, có thể sẽ hại chết hàng ngàn người hay không
Cậu bé dáng người gầy yếu, quần áo mỏng manh, ánh mắt kiên định nói:
"Ta không quan tâm, ta muốn bảo vệ Loan Loan
Đao khách một cước đá bay cậu bé đang cầm dao bổ củi, một luồng đao cương hung hãn chém về phía bé gái đáng thương kia
Tiếng chuông bạc vang lên, đao cương chém nát những bông hoa vàng bay tới, động tác trên tay đao khách hơi dừng lại, nhưng lưỡi đao vẫn ở trên trán bé gái, rạch xuống một vết thương dài hơn một tấc
Một đao bị chặn, đao khách không hề tức giận, chỉ xoay người nhìn chằm chằm thiếu nữ, hỏi:
"Lưu Cao Hinh, cô có thể cứu cô bé
Chuyện nhập ma, người khác không biết lợi hại ra sao, nhưng cô thân là Luyện Khí sĩ đã tu hành có thành tựu, chẳng lẽ lại còn không rõ
Sao hả, đến lúc không thể cứu vãn, cô sẽ tự tay xử lý bé gái này ư
Lưu Cao Hinh mặt trắng bệch, môi run run, "Ta không nỡ
Đao khách hừ một tiếng, "Chắc là lúc trước ở ngoài cửa Triệu phủ, đám người nhập ma kia bị ta chém giết quá nhanh, nên Lưu tiểu thư không thấy cảnh bọn chúng cắn xé thịt người
Lưu Cao Hinh..
Cậu bé lại vùng vẫy đứng dậy, cả người đau nhức khiến cậu cầm dao cũng không vững, mũi dao run lẩy bẩy, cậu bé gào lên với đao khách:
"Tên khốn, có bản lĩnh thì ngươi giết ta trước
Đao khách cười lạnh nói:
"Giết ngươi thì có bản lĩnh gì
Hắn định vung đao chém xuống lần nữa
Lưu Cao Hinh đỏ mắt, quay đầu đi, không nỡ nhìn tiếp
Ngoài cửa có người lên tiếng:
"Chờ đã
Đao khách đưa lưng về phía cửa suy nghĩ một chút, dứt khoát thu đao vào vỏ, xoay người chắp tay cười với người đó, "Nếu như tiên sư đã lên tiếng, vậy ta không làm gì nữa
Thì ra là Trần Bình An đã quay lại Triệu phủ, hắn gật đầu chào đao khách
Trần Bình An bước nhanh vào nhà kho, ngồi xổm xuống trước mặt bé gái, phát hiện đứa bé dường như đang cố gắng hết sức chống lại ma khí trong người, hơn nữa dù hốc mắt chảy máu, đau đớn đến tột cùng, vẫn cắn chặt môi, không kêu một tiếng, bé gái cố gắng mở con mắt lành lặn kia, trong ánh mắt tràn đầy cầu xin, người ta nếu có thể sống, ai lại muốn chết, nhất là một đứa trẻ như vậy
Trần Bình An nhìn bé gái cứng cỏi, nhẹ nhàng vỗ về đầu cô bé, dịu dàng nói:
"Đừng sợ đừng sợ, đau thì cứ khóc, không sao đâu, không sao đâu
Bé gái ngẩng đầu lên, nửa khuôn mặt nhỏ nhắn đầy máu, nhìn về phía thiếu niên xa lạ đang mỉm cười, oa một tiếng khóc to
Có những tủi thân, dù lớn hay nhỏ, chỉ có người từng chịu đựng sự tủi thân giống vậy mới có thể thật sự hiểu thấu được
Nếu không thì dù người ngoài có lòng tốt đến đâu, e rằng cũng không thể khiến người ta thật sự yên lòng
Trần Bình An giúp cô bé cởi dây thừng, xoay người lại, ngồi xổm xuống nói:
"Lại đây, ta cõng muội đến nơi an toàn, để người ta cứu muội
Sau khi hai bàn tay nhỏ bé lạnh ngắt đặt lên vai, Trần Bình An cười nói với cậu bé cầm dao bổ củi:
"Làm phiền ngươi dùng dây thừng trói chúng ta lại với nhau, ta sợ lỡ như trên đường có chuyện, sẽ không chăm sóc được cho muội ấy, ngươi phải nhanh lên, làm được không
"Được
Cậu bé ném dao bổ củi, lau nước mắt, vội vàng chạy đến bên cạnh Trần Bình An và bé gái, nhanh nhẹn trói hai người lại với nhau
Trần Bình An chậm rãi đứng dậy, nói với Lưu Cao Hinh và đao khách họ Đậu:
"Ta đưa cô bé đến phủ thái thú trước, không thể trì hoãn thêm nữa, xem bên đó có cao nhân nào chữa trị được không, hai người đưa cậu bé kia đi, nếu Triệu phủ còn có vấn đề, Lưu Cao Hinh, cô có thể đưa cậu bé đến ngoài cửa Triệu phủ
Được chứ
Đao khách cười nói:
"Chuyện nhỏ mà, để Lưu tiểu thư đưa cậu bé ra ngoài trước, ta ở lại lục soát Triệu phủ là được
Trần Bình An quay đầu nói với cậu bé:
"Nhớ Tự mình cẩn thận, dù kết quả thế nào, ta cũng sẽ đến nói cho ngươi biết, được không
Cậu bé giơ tay lau nước mắt, gật đầu thật mạnh
Trần Bình An cõng bé gái lạnh toát người chạy ra khỏi nhà kho, nhảy lên tường, lướt đi nhẹ nhàng như chuồn chuồn đạp nước, rất nhanh thôi đã đáp xuống bức tường cao của phủ Quận thủ
Lần này đã nhận ra Trần Bình An, đám thân binh tinh nhuệ mai phục không bắn tên, mặc cho Trần Bình An vào phủ, nhanh chóng đi đến chính sảnh nghị sự.