Kiếm Lai

Chương 852: Hóa ra cũng không thái bình




Trần Bình An dẫn đám Bùi Tiền nhanh chóng tìm được người Phạm gia ở bến thuyền đảo Quế Hoa
Lần trước là lão kiếm tu Kim Đan Mã Trí đánh xe, Phạm Nhị đưa tiễn, Trần Bình An đi thẳng lên đảo Quế Hoa, cho nên không tiếp xúc với con cháu Phạm gia ở bến thuyền
Sau khi Trần Bình An tự báo danh hiệu, quản sự họ Phạm giống như nghe được một tin tức tốt, bảo Trần Bình An chờ một lát, lập tức truyền tin cho thành Lão Long
Hơn nữa còn nhanh chóng gọi tới mấy chiếc xe ngựa trang trí tao nhã, tự mình tiễn nhóm người Trần Bình An lên xe, cung kính đến mức khiến Trần Bình An không hiểu chuyện gì
Là đầu mối quan trọng nối liền hai châu Bảo Bình và Đồng Diệp, mức độ phồn hoa của thành Lão Long còn hơn cả kinh sư của vương triều lớn, sở hữu hai bến thuyền tiên gia
Sáu chiếc thuyền vượt châu của năm họ lớn thành Lão Long, đậu ở bến thuyền trên hòn đảo trơ trọi cách thành Lão Long hơn ba mươi dặm
Mà năm đó Trần Bình An lần đầu tới thành Lão Long, bến thuyền nằm ở phía tây, muốn vào thành phải đi qua một con đường dài ba trăm dặm khiến người ta líu lưỡi
Con đường kia là gia sản của họ Tôn, gia chủ Tôn Gia Thụ là một người trẻ tuổi, thiếu chút nữa trở thành bằng hữu, lại thiếu chút nữa trở thành kẻ địch, khiến Trần Bình An đến nay vẫn khó yên lòng
Trần Bình An và Bùi Tiền ngồi chung một chiếc xe ngựa
Bùi Tiền đã ngồi thuyền lầu được chim nhỏ màu xanh nâng lên, bay trên trời lâu như vậy, lúc này cuối cùng đã đặt chân xuống đất, hơn nữa còn là quê nhà của Trần Bình An, cho nên rất hưng phấn
Cô vén rèm xe lên, tò mò nhìn cảnh tượng bên ngoài
Lư Bạch Tượng và Tùy Hữu Biên đánh cờ trong xe
Ngụy Tiện và Chu Liễm ngồi chung một xe, một người nhắm mắt ngủ gà ngủ gật, còn một người mở mắt xem sách cũ
Thông qua thái độ của quản sự Phạm gia, Trần Bình An phát giác được có điểm không thích hợp, bắt đầu suy nghĩ đầu mối
Trần Bình An hắn chắc chắn không phải là nhân vật quan trọng, lần trước rời khỏi thành Lão Long, chỉ là một vị võ phu cảnh giới thứ tư, vừa mới đột phá giới hạn ở nhà tổ họ Tôn mà thôi
Những người quen biết có thể đếm được trên đầu ngón tay, bao gồm Phạm Nhị, Tôn Gia Thụ đã sớm mỗi người một ngả, Trịnh Đại Phong của tiệm thuốc Khôi Trần, Phù Nam Hoa đã kết thù ở động tiên Ly Châu, lại không chạm mặt ở thành Lão Long
Mà khi đó thành Lão Long đang tràn ngập không khí vui mừng, bởi vì họ Phù sắp cưới con gái của họ Khương Vân Lâm
Nói chuẩn xác là con gái của họ Khương Vân Lâm muốn gả xuống Phù gia, đối tượng thông gia là thiếu thành chủ Phù Nam Hoa, người thiếu chút nữa bị Trần Bình An đâm chết cùng với Thái Kim Giản
Cách nói "gả xuống" này rất đáng chú ý, ngay cả Phù gia giàu có một châu cũng không cảm thấy có gì bất ổn
Phú quý phú quý, phú chưa chắc quý, quý tất nhiên phú, phú không nhiều bằng quý
Bởi vì quý nghĩa là truyền thừa nhiều đời, của cải sâu dày, chỗ dựa nằm ở trên cao mây mù che phủ
Đương nhiên nếu có tiền giống như họ Khương Ngọc Khuê tông ở Đồng Diệp châu, thậm chí là họ Lưu ở Ngai Ngai châu, tiêu tiền còn khó hơn kiếm tiền, vậy thì lại là chuyện khác
Họ Khương Vân Lâm là một trong số hào phiệt Trung Thổ chuyển đến Bảo Bình châu sớm nhất
Phủ đệ nằm bên bờ biển rộng phía đông nam, cửa phủ hướng về biển, con đường dẫn thẳng vào biển hơn ba mươi dặm, cuối cùng dùng một cặp đá ngầm tự nhiên to lớn làm cửa khuyết
Được khen là "bao trùm Đông Hải", danh chấn mấy châu
Lúc Nho gia vừa mới trở thành chính thống, Lễ Thánh một tay lập ra lễ nghi quy củ phức tạp của thế giới Hạo Nhiên, tổ tiên họ Khương từng có mấy vị đại chúc thân phận siêu nhiên
Trong "đại lễ xuân quan", đại chúc, đại sử, đại tể đều thuộc về sáu đại thiên quan, trong đó đại chúc quản lý tất cả lời chúc của đế vương quân chủ thiên hạ cầu thần ban phúc
Khi đó cả thành Lão Long đều đang suy đoán, của hồi môn của cô gái họ Khương kia có phải là một món nửa tiên binh hay không
Có điều đối với Trần Bình An, loại náo nhiệt này không liên quan nhiều đến mình, chỉ là đề tài câu chuyện lúc uống rượu với Trịnh Đại Phong và Phạm Nhị mà thôi
Hắn không phải là người của thành Lão Long, cũng không dính dáng tới đại thế của một châu này, cho nên không có nhiều cảm xúc
Cho dù Phù Nam Hoa cưới một cô gái thân phận cao quý thì sao
Tu vi cảnh giới của hắn không bằng huynh trưởng Phù Đông Hải và chị gái Phù Xuân Hoa, nếu may mắn lên làm thành chủ thành Lão Long..
vậy thì Trần Bình An sẽ phiền lòng một chút
Bởi vì rất có thể sẽ liên lụy đến Phạm Nhị, thậm chí là toàn bộ Phạm gia
Tất cả việc khó, có thể suy nghĩ cân nhắc, nhưng không thể quá lo lắng kinh hoảng, nếu không sẽ tự loạn trận tuyến
Trần Bình An hiểu rõ điểm này
Qua khoảng nửa canh giờ, xe ngựa chưa vào thành đã chậm rãi dừng lại
Trần Bình An khom người vén rèm lên, lập tức nhìn thấy một bóng dáng quen thuộc nhảy xuống xe ngựa, chạy chầm chậm ra sức vẫy tay, vẫn rực rỡ giống như ánh mặt trời
Trần Bình An thở phào một hơi, bước xuống xe ngựa, giơ tay lên cao, đập tay với người tới một cái
Người này chính là Phạm Nhị, không còn là thiếu niên môi hồng răng trắng, mà đã trở thành một công tử trẻ tuổi anh tuấn
Nhưng bất kể đi tới đâu, trên người Phạm Nhị vẫn mang theo ánh sáng đặc biệt, không hề thay đổi
Phạm Nhị lắc lư bàn tay, cười ha hả nói:
- Trần Bình An, có cảm nhận được uy lực một chưởng này của ta không
Nói ra có thể sẽ dọa ngươi, hôm nay ta cũng là võ phu cảnh giới thứ tư rồi
Nhưng không sao, võ phu cảnh giới thứ tư trên đời, ngươi thứ nhất còn ta thứ hai, rất tốt
Cũng là võ phu cảnh giới thứ tư
Cũng
Năm người Bùi Tiền theo Trần Bình An xuống xe ngựa, đều cảm thấy ngạc nhiên
Trần Bình An cười híp mắt nói:
- Lợi hại, lợi hại
Phạm Nhị đi vòng quanh Trần Bình An một vòng, quan sát trên dưới, nói:
- Sao không mang giày cỏ, hại ta thiếu chút nữa không dám nhận ngươi
Hắn lại đưa tay so sánh vóc dáng hai người một chút, hơi tiu nghỉu, nói:
- Cao hơn ta rất nhiều rồi
Phạm Nhị lén lút từ trong tay áo lấy ra một túi tiền căng phồng, sau đó chìa tay ra với Trần Bình An, nháy nháy mắt
Dựa theo ước định lần trước, Trần Bình An phải làm một món đồ sứ tặng cho hắn
Xấu một chút cũng không sao, chỉ cần Trần Bình An tự tay làm là được, để Phạm Nhị hắn cầm đi khoe với bạn bè
Trần Bình An vội vàng bảo Phạm Nhị cất kỹ túi tiền, sau đó nhẹ giọng nói:
- Ngươi muốn nói tới đồ sứ đã hứa tặng ngươi
Còn chưa làm
Vào thành Lão Long rồi, trước tiên ta phải mua rất nhiều công cụ làm gốm, còn phải tìm đất đai thích hợp
Ngươi cho rằng đơn giản lắm sao
- Được rồi, vào thành Lão Long rồi tính sau
Phải chuyên tâm chế tạo thì mới có thể làm ra sản phẩm tốt, đến lúc đó ta sẽ giúp ngươi tìm đất
Phạm Nhị cũng không thất vọng, lén lút cất kỹ túi tiền riêng của mình, đều là tiền tài của thế tục
Quy củ Phạm gia rất nghiêm khắc, từ trên xuống dưới đều cưng chiều Phạm Nhị hắn, nhưng lại không cho một đồng tiền thần tiên nào
Vì muốn mời Trần Bình An uống rượu hoa, hai năm qua Phạm Nhị đã nịnh nọt không ít trưởng bối gia tộc
Tết xuân năm ngoái, chỉ cần là gia đình họ Phạm, Phạm Nhị gần như đều đi hết mọi nhà, nhờ vậy mới trăm cay ngàn đắng tích góp được phần của cải này
Phạm Nhị đột nhiên nói:
- Lên xe nói chuyện, qua chỗ của ta
Trần Bình An gật đầu, bảo Bùi Tiền trở về xe ngựa ban đầu, còn mình thì theo Phạm Nhị lên xe
Sau khi hai người ngồi vào toa xe, Trần Bình An hỏi:
- Có phiền phức à
Chỉ có chiếc xe ngựa này mới có thể ngăn cách một số tai mắt
Phạm Nhị gật đầu:
- Sau khi ngươi rời khỏi không lâu, thành Lão Long đã xoay chuyển rồi
Trần Bình An lấy bầu rượu xuống đưa cho Phạm Nhị, nói:
- Cứ từ từ nói, không vội
Phạm Nhị cười như nở hoa, cầm lấy Khương Hồ, lắc lư nói:
- Ta chỉ uống một ngụm, quân tử phải tuân thủ nguyên tắc cả khi sống một mình..
Ai da, rượu này uống ngon, mùi vị khác với rượu hoa quế nhà ta, mỗi bên một vẻ
Vừa rồi chỉ tính là một ngụm nhỏ, lại uống thêm một chút, uống thêm một chút..
Trần Bình An ngồi xếp bằng, tươi cười nhìn người bạn cùng lứa này
Cho dù tiếp theo nghe được tin tức xấu gì, nhìn thấy Phạm Nhị vẫn là Phạm Nhị trước kia, đó chính là tin tức tốt nhất
Phạm Nhị uống "ba ngụm nhỏ" rượu ngon Đồng Diệp châu trong hồ lô nuôi kiếm, sau đó mới trả cho Trần Bình An, chậm rãi nói:
- Chắc ngươi đã biết về năm họ lớn của thành Lão Long
Dựa theo thực lực chân chính, thật ra phải là Phù, Tôn, Phương, Hầu, Đinh
Chỉ là Phạm gia chúng ta vẫn luôn dựa vào Phù gia, mà Phù gia lại là thành chủ thành Lão Long, có thể một chống bốn, cộng thêm Phạm gia có một chiếc thuyền đảo Quế Hoa
Cho nên có một số người thích gạt bỏ một trong ba họ Phương, Hầu, Đinh, ném họ Phạm vào chiếm một vị trí
Tôn gia nhờ có lão tổ Nguyên Anh trấn giữ nhà tổ, buôn bán lại được ca ngợi, cho nên không ai chất vấn
Trần Bình An gật đầu
Hai tay Phạm Nhị chống lên đầu gối, rủ rỉ nói với Trần Bình An về nội tình và sóng gió của thành Lão Long hai năm qua:
- Thành Lão Long có năm họ lớn hay sáu họ lớn cũng vậy, Phù gia vốn không nghĩ đến chuyện một nhà độc chiếm, mọi người sống yên ổn với nhau
Đương nhiên sẽ có xung đột, nhưng trước năm ngoái thì còn không đến mức trở mặt
- Thành chủ Phù Huề là một vị địa tiên Nguyên Anh, còn nắm giữ bốn món nửa tiên binh
Hơn nữa Phù gia rất kỳ lạ, chỉ cần cảnh giới Kim Đan đã có thể điều khiển binh khí tiên gia, ngoài ra còn có lão tổ nấp ở sau màn
- Gia chủ họ Tôn là Tôn Gia Thụ, không giỏi về tu vi, nhưng nhà tổ họ Tôn còn có một vị tổ tông Nguyên Anh, cùng với ba vị cung phụng Kim Đan
Trong đó có một vị tu sĩ Kim Đan vừa gia hạn khế ước thêm trăm năm
Ở thành Lão Long chúng ta, y cùng với cung phụng Sở Dương của Phù gia, người dựng nhà cỏ tu hành bên cạnh đài Đăng Long, được xem là hai đại tu sĩ Kim Đan có hi vọng bước vào Nguyên Anh nhất
- Phương gia mặc dù không có Nguyên Anh, nhưng có hai vị tông sư võ đạo cảnh giới thứ bảy, cùng với một vị kiếm tu Kim Đan cảnh giới thứ chín
Ở dưới núi phía nam Bảo Bình châu, dù là vương triều hay giang hồ, Phương gia đều ăn sâu bén rễ, không thể xem thường
- Hầu gia dựa vào vị hiền nhân thư viện có thân phận là con vợ lẽ trong gia tộc, mới có thể đứng vững gót chân ở thành Lão Long, vốn là gia tộc yếu thế nhất
Vị hiền nhân họ Hầu kia sau khi bị gia tộc làm thương tâm, trước giờ không trở lại quê nhà tế tổ
Nhưng đầu mùa xuân năm ngoái, y đột nhiên trở thành quân tử của thư viện Quan Hồ, lại dẫn theo vợ trở về thành Lão Long, hơn nữa bên cạnh còn có mấy vị tu sĩ Kim Đan làm tùy tùng
- Nửa đầu năm ngoái Hầu gia rất nở mày nở mặt
Bọn họ thiếu chút nữa đã mất tuyến đường rồng đi, sau khi có thêm một quân tử, thịt mà Phương gia đã ăn vào bụng đều phải ngoan ngoãn nhả ra, còn bồi thường cho Hầu gia rất nhiều
Về phần mấy môn phái tiên gia trên núi mà Hầu gia tự tay bồi dưỡng, đa số chỉ là cỏ đầu tường mà thôi
- Tình hình của Đinh gia có phần tương tự với Hầu gia, cũng dựa vào một "người ngoài" chống đỡ
Nhờ một cô gái ban đầu vốn không được xem trọng, lại dính dáng một chút quan hệ thông gia với Đồng Diệp tông
Mà cô gái kia vẫn nhớ tình xưa, rất khác với vị quân tử của Hầu gia
Phạm Nhị vươn một tay ra, nói:
- Khát nước rồi
Trần Bình An ném hồ lô nuôi kiếm cho hắn, nói:
- Ngươi cứ cầm hồ lô đi, đưa tới đưa lui, ngươi không phiền thì ta cũng phiền
Phạm Nhị cũng không khách sáo, nhấp một ngụm rượu nhỏ, tiếp tục nói:
- Nhưng sau đó đã xảy ra hai chuyện, khiến cho thành Lão Long chúng ta long trời lở đất
Một chuyện ngươi có thể đoán được, còn một chuyện ngươi chắc chắn không đoán được
Trần Bình An cười nói:
- Một trong số đó là con gái họ Khương gả cho Phù Nam Hoa, chuyện này ta đoán được
Phạm Nhị gật đầu nói:
- Của hồi môn mà cô gái kia mang đến lại vượt quá tưởng tượng
Nhũ mẫu hướng dẫn của cô ta là một vị kiếm tu Nguyên Anh trong truyền thuyết, cũng theo cô ta đến Phù gia
Ngoài ra trong của hồi môn còn có..
Nói đến đây, Phạm Nhị thở dài, lại nhấp một hớp rượu mới nói tiếp:
- Một con giao long nhỏ, từ phủ đệ họ Khương lặn dưới đáy biển đến bên ngoài thành Lão Long
[ĐỌC TRUYỆN VIP MIỄN PHÍ TẠI Truyendich.vn]
Mặc dù mới là tu vi cảnh giới Kim Đan, nhưng giống loài thượng cổ như vậy, theo lẽ thường thì Kim Đan có thể sánh với Nguyên Anh rồi
Trần Bình An nói:
- Như vậy Phù gia đã có cơ sở để thống nhất thành Lão Long, ít nhất là có khí thế
Nhưng rất nhanh hắn lại nhíu mày nói:
- Nhưng cho dù có vị của hồi môn họ Khương Vân Lâm kia trợ trận, lại có Phạm gia các ngươi làm đồng minh, Phù gia muốn một ngụm nuốt trọn cả thành Lão Long, cái giá có quá lớn hay không
Bốn họ lớn Tôn, Hầu, Phương, Đinh nhất định sẽ phải liên kết lại
Một khi khai chiến, những địa tiên trên núi Kim Đan Nguyên Anh đánh nhau, không biết sẽ hủy diệt bao nhiêu địa bàn của thành Lão Long, Phù gia cũng phải đau lòng mới đúng
Phạm Nhị cười khổ nói:
- Thế là dưới tình hình giương cung bạt kiếm nhưng không ai "đại nghĩa" ra tay, lại xảy ra một chuyện ngoài dự liệu
Trần Bình An hỏi:
- Là chuyện gì
Phạm Nhị gãi đầu nói:
- Có liên quan đến tiệm Khôi Trần, vì vậy cũng có liên quan đến Phạm gia chúng ta
Trần Bình An yên tĩnh chờ đoạn sau
Lần này Phạm Nhị ngẩng đầu uống một hớp rượu, sau đó lau miệng, nhẹ giọng nói:
- Sau khi ngươi rời đi không lâu, có một vị cô nương trong tiệm, đã bị một gã con cháu dòng chính của Phương gia làm nhục, chết rồi
Trần Bình An im lặng không nói gì
Phạm Nhị chậm rãi nói:
- Sau khi nghe được tin tức, một trưởng bối quản lý gia phả từ đường của Phạm gia chúng ta, vội vàng đi nói rõ tình huống với Trịnh tiên sinh
Mọi người kể cả cha ta đều ở từ đường, chờ tin tức từ tiệm thuốc Khôi Trần mang về
Khi trưởng bối kia trở lại từ đường, sắc mặt nhẹ nhõm, nói rằng Trịnh tiên sinh dường như không để ý lắm, cha ta cũng tin là thế
- Nhưng khi đó đại nương lại lén lút nhắc nhở cha ta, sự tình không đơn giản như vậy, bảo cha ta phải lưu tâm nhiều hơn, giúp Trịnh tiên sinh phân tích kỹ càng, xem thử có người nào giở trò sau lưng hay không
Nếu thật có người nhằm vào Phạm gia hoặc Trịnh tiên sinh, nhằm vào Phạm gia thì nhất định đã sớm có mưu đồ, còn nhằm vào Trịnh tiên sinh thì không thể khoanh tay đứng nhìn
- Có điều cha ta không muốn chuyện bé xé ra to, nói rằng hôm nay bốn họ lớn ngoài Phù gia đã kết minh, nếu Phạm gia ra mặt lúc này, rất dễ bị xem là đầy tớ của Phù gia
Không chừng sẽ khiến cho bốn họ lớn căm thù, thậm chí còn xem là quả hồng mềm để bóp
Cho nên không thể hành động thiếu suy nghĩ
- Ta đã đi tìm cha ta nói chuyện một lần, sau đó bị cấm túc trong từ đường suốt một tháng
Túi đất dưới gầm giường vẫn không có cơ hội dùng tới, ta đã nếm qua rồi, ngươi đúng là gạt người, nào có thể làm cơm ăn chứ
Trần Bình An thấy Phạm Nhị còn muốn uống rượu, liền đưa tay đoạt lấy bầu rượu, nói:
- Nãy giờ đã mấy ngụm rồi
Mượn rượu giải sầu chỉ là lời xằng bậy, đừng tin
Phạm Nhị gật đầu, đưa tay dụi má, nói:
- Ta mấy lần muốn lẻn ra khỏi từ đường, nhưng đều bị ngăn lại
Một tháng sau, ta nghe nói bên phía tiệm Khôi Trần không có động tĩnh gì, làm sao có thể tin được
Ta bèn tự mình chạy tới cửa tiệm một chuyến, khi đó Trịnh tiên sinh đang ngồi ở cửa hút thuốc, nhìn thấy ta còn cười hì hì chào hỏi
Lúc đó ta cũng ngốc, sau khi nói chuyện trên trời dưới đất với Trịnh tiên sinh, thấy Trịnh tiên sinh dường như thật sự không để ý tới "chuyện nhỏ" kia
Lúc rời đi thực ra trong lòng ta cũng hơi tức giận
Phạm Nhị buồn bã nói:
- Ta biết trong mắt rất nhiều người, cho dù là người cha mà ta rất kính trọng, đó chỉ là một chuyện nhỏ, thật sự là chuyện nhỏ
Thành Lão Long mà, có chuyện gì mà tiền không giải quyết được
Thậm chí những lý do mà mọi người đưa ra, ta đều không thể phản bác được
Nhưng trong lòng ta lại không cảm thấy đó là một chuyện nhỏ
Trần Bình An nói:
- Phạm Nhị, ngươi đã đúng, đó vốn không phải là chuyện nhỏ
Phạm Nhị kìm nén lâu như vậy, cuối cùng đã có người chính miệng nói với hắn, đó không phải là một chuyện nhỏ
Trước kia ở tiệm thuốc Khôi Trần, ánh mắt của gã trẻ tuổi này trong vắt đến mức khiến Trần Bình An cũng phải hâm mộ
Lúc này hắn nhổ ra một ngụm khí đục, nở một nụ cười với Trần Bình An
Trần Bình An lấy lại bầu rượu, cũng không uống
Trên thực tế sau khi lên thuyền đỉnh Thiên Khuyết, hắn rất ít khi uống rượu, chỉ thỉnh thoảng uống mấy chén với đám Ngụy Tiện, Lư Bạch Tượng mà thôi
Trần Bình An hỏi:
- Sau đó thì sao
Phạm Nhị cười nhiều hơn một chút, nói:
- Sau đó Trịnh tiên sinh quả nhiên không làm ta thất vọng, có một người truyền đạo như vậy là vinh hạnh lớn nhất đời này của Phạm Nhị ta
Nhưng hắn lại hơi ủ rũ, nói:
- Có điều sau khi Trịnh tiên sinh làm loạn ở Phương gia, ta lại bị quản thúc trong gia tộc, không được rời khỏi cửa lớn một bước
Chỉ có thể thông qua tin tức gián đoạn, nghe ngóng hành vi và việc làm của Trịnh tiên sinh
Ánh mắt của hắn lại sáng lên, tiếp tục nói:
- Nghe người ta nói, sau khi Trịnh tiên sinh biết rõ đầu đuôi sự việc, vào một ngày hè năm ngoái, ngay giữa ban ngày đã đi tới trước cửa phủ đệ Phương gia, một quyền đánh nát cửa lớn
Ngài ấy đi thẳng vào trong, chỉ nói một câu "dưới Kim Đan thì cút xa một chút"
- Phương gia đầu tiên là giận tím mặt
Hai vị tu sĩ cung phụng cảnh giới Long Môn lập tức lộ diện, lại bị Trịnh tiên sinh dùng hai quyền đánh bất tỉnh
Sau đó một vị võ phu cảnh giới thứ bảy canh giữ phủ đệ sải bước đi ra, nói là muốn lĩnh giáo một chút
Trịnh tiên sinh liền dùng một quyền đánh chết đối phương ngay tại chỗ
- Sau đó tên thủ phạm gây chuyện kia bị người chủ trì của Phương gia lôi ra, nói là chỉ cần giữ lại cái mạng của hắn, còn lại mặc cho Trịnh tiên sinh xử lý
Dù có đứt tay đứt chân, Phương gia cũng tuyệt đối sẽ không ngăn cản
- Khi đó bên cạnh người chủ trì Phương gia còn có một vị lão kiếm tu Kim Đan, chính là cột chống trời của Phương gia
Trịnh tiên sinh cũng không thèm nhìn người chủ trì Phương gia và tên khốn khiếp kia, chỉ ngoắc ngoắc ngón tay với lão kiếm tu Kim Đan, cuối cùng..
vẫn là một quyền đánh ngã đối phương
Phạm Nhị đưa tay ra kêu lên:
- Rượu tới
Nói rất hào hùng
[ĐỌC TRUYỆN VIP MIỄN PHÍ TẠI Truyendich.vn]
Trần Bình An đành phải đưa bầu rượu qua
Phạm Nhị uống một hớp rượu lớn, lau miệng nói:
- Phương gia cũng không có lão đại Nguyên Anh
Lão kiếm tu Kim Đan kia không muốn nhận thua, đã dùng đến phi kiếm bản mệnh, lại bị Trịnh tiên sinh trực tiếp đánh vỡ
Nhưng kỳ quái là Trịnh tiên sinh không giết chết tên khốn khiếp kia tại chỗ, lại đi tới Phù gia, gọi Phù Đông Hải ra nhận một quyền của ngài ấy
- Đến lúc đó thành Lão Long mới biết, sự việc bất ngờ này là do con trai trưởng Phù Đông Hải của Phù Huề dày công sắp đặt
Phù Đông Hải dĩ nhiên càng đáng chết hơn tên khốn khiếp làm ác kia, nhưng quả thật can đảm hơn họ Phương rất nhiều
Hắn lại bảo người mở cửa lớn, ra ngoài chịu một quyền của Trịnh tiên sinh, dựa vào một miếng ngọc bội rồng già làm mưa tổ truyền giữ được tính mạng, cuối cùng được một lão bà xa lạ cứu về
Trần Bình An gật đầu nói:
- Chắc là vị nhũ mẫu của họ Khương Vân Lâm kia
Thủ đoạn này của Phù Đông Hải, có thể nói là một mũi tên trúng hai con chim
Vừa có thể ly gián quan hệ giữa Trịnh Đại Phong và Phạm gia, vừa có hi vọng đẩy họ Phạm ra, buộc Phạm gia phải khai chiến với bốn họ lớn đã kết minh
Có điều Phù Đông Hải làm sao cũng không ngờ được, bên cạnh Trịnh Đại Phong lại có một âm thần họ Triệu, xuất thân từ "miếu nhỏ" của lão Dương ở động tiên Ly Châu, tinh thông nhiếp hồn tra phách, ẩn nấp mai phục
Ông ta điều tra ngọn nguồn, cuối cùng đã tìm ra được đầu sỏ sau màn ẩn giấu rất sâu
Phạm Nhị có phần thương cảm, không uống rượu nữa, chỉ nâng bầu rượu, nhẹ giọng nói:
- Khi đó Phù gia đang giống như mặt trời ban trưa ở thành Lão Long
Đầu tiên là gia chủ Phù Huề mua được một món nửa tiên binh ở châu khác, lại có con gái họ Khương Vân Lâm gả vào gia tộc
Cho dù Phù gia không cần thể diện, chịu dàn xếp ổn thỏa, nhưng họ Khương làm sao có thể để con gái vừa mới xuất giá, lại biến thành trò cười của một châu
- Cho nên bà lão Nguyên Anh kia đã xuất hiện, cứu Phù Đông Hải nửa sống nửa chết
Có điều bà ta cũng không ra tay, chỉ nói Trịnh tiên sinh có bản lĩnh thì đánh hết đàn ông của Phù gia, sau đó tới giao thủ với bà ta
Phạm Nhị dựa lưng vào thành xe, hai tay ôm sau đầu, nói:
- Sau đó nghe cha ta nói, cảnh giới Nguyên Anh của bà lão họ Khương kia rất viên mãn, e rằng chỉ kém năm cảnh giới cao một chút
Cho dù thành chủ Phù Huề tay cầm một món nửa tiên binh, có lẽ cũng chỉ đấu ngang tài ngang sức với bà ta
Hắn nhìn Trần Bình An, tiếp tục nói:
- Ban đầu ta vốn cho rằng Trịnh tiên sinh nhiều khả năng là võ phu cảnh giới thứ bảy, sau đó cảm thấy không chừng là cảnh giới thứ tám, nhưng sau trận chiến ấy, mới biết là đại tông sư điểm cuối cảnh giới thứ chín
- Phù gia nhanh chóng mời Sở Dương ở đài Đăng Long ra mặt, chính là tu sĩ được khen là Kim Đan đứng đầu thành Lão Long, còn giỏi chém giết hơn lão kiếm tu Kim Đan của Phương gia
Nghe nói ngoài cửa Phù gia, Trịnh tiên sinh cuối cùng đã không còn một quyền đánh ngã đối thủ
Phạm Nhị vươn tay ra, giơ ba ngón tay lên, nói:
- Một quyền đánh lui Sở Dương, hai quyền trọng thương Sở Dương
Không ngờ Sở Dương lại nhân họa được phúc, thuận lợi bước vào cảnh giới Nguyên Anh, nhưng vẫn bị quyền thứ ba của Trịnh tiên sinh đánh ngã
Trần Bình An uống một hớp rượu
Đột nhiên vành mắt Phạm Nhị hơi ướt át, nói:
- Đêm đó từ đường Phạm gia chúng ta rất ồn ào
Cha ta mặc dù trong lòng hối hận, nhưng cảm thấy bây giờ có đi xin lỗi Trịnh tiên sinh cũng chẳng có ích gì
Rất nhiều trưởng bối trong nhà bàn tới bàn lui, đều nói bốn chữ "đã đến nước này", lần lượt khuyên nhủ cha ta dứt khoát nương nhờ Phù gia
Phù gia thế lớn như vậy, nên thuận nước đẩy thuyền
Chỉ cần đánh tan liên minh của bốn họ lớn còn lại, cho dù Phạm gia nguyên khí đại thương, cũng không cần nghỉ ngơi trăm năm, danh hiệu họ lớn thứ hai ở thành Lão Long sẽ là vật trong túi
- Đại nương và mẹ ruột của ta, còn có chị gái Phạm Tuấn Mậu, đều không có tư cách tiến vào từ đường
Còn Phạm Nhị ta bất kể nói gì cũng vô dụng
Thấy ta lải nhải, cha ta có lẽ đã tức giận, hỏi ta rốt cuộc ai là chủ cái nhà này
Ta có thể nói gì đây
Trần Bình An hỏi:
- Cuối cùng quyết định của từ đường họ Phạm các ngươi là gì
Quyết tâm bỏ mặc Trịnh Đại Phong tự tìm đường chết, nương nhờ Phù gia đã tính kế các ngươi, chống lại bốn họ lớn
Ánh mắt Phạm Nhị ngỡ ngàng, nói:
- Vốn là như vậy, nhưng sau đó lại đột nhiên thay đổi
Cha ta chuyển lời cho tất cả mọi người, nói là phải thương nghị lại
Không ai biết nguyên nhân trong đó, ta đã đi hỏi đại nương và mẫu thân, nhưng bọn họ đều nói không biết suy nghĩ của cha ta
Phạm Nhị tiếp tục nói:
- Sau khi Sở Dương bị ba quyền đánh bại, đã trở về đài Đăng Long dưỡng thương, không quấy rầy Trịnh tiên sinh nữa
Nhưng ngay trước mắt mọi người, Phù gia bị mất mặt như vậy, há có thể bỏ qua
Thế là sau Phù Đông Hải và cung phụng đứng đầu Sở Dương, lại có người thứ ba đi ra, đó là lão tổ Nguyên Anh Phù Dương, tay cầm một món nửa tiên binh tổ truyền
- Bởi vì chuyện xảy ra ở cửa Phù gia, lại có nửa tiên binh hiện thế, cho nên luyện khí sĩ của Phù gia đã hợp sức che giấu chiến trường
Chỉ biết lúc Trịnh tiên sinh đi ra, cả người đầy vết máu, một mình đi trên đường lớn, còn giơ tay dựng một ngón út với Phù gia sau lưng
Phạm Nhị nhẹ giọng nói:
- Ngay trong hôm đó, Tôn gia lại thất tín bội nghĩa, lâm trận trở giáo, quay sang nương nhờ Phù gia
Phương gia vốn chẳng ra hồn, lại liên lạc với Hầu gia, đề cử Đinh gia làm thủ lĩnh
Mà trụ cột của Đinh gia, rõ ràng là vị đệ tử chính thống Đồng Diệp tông lai lịch to lớn kia
Trên thực tế, rất nhanh đã có một chiếc thuyền từ Đồng Diệp tông tới đây, người không nhiều, chỉ có hai người xuống thuyền
Nhưng sau đó liên minh ba họ do Đinh gia cầm đầu, càng bình thản hơn lúc còn Tôn gia
Đồng Diệp tông, đệ nhất tiên gia trên núi của Đồng Diệp châu
Cùng với Ngọc Khuê tông của Khương Thượng Chân, một nam một bắc nằm ở hai đầu Đồng Diệp châu
Mà thực lực của Đồng Diệp tông rõ ràng còn cao hơn một bậc
Theo như Khương Thượng Chân nói, lúc trước ba người truy sát đại yêu Phù Kê tông
Nếu không có một kiếm của Tả Hữu, vị tổ sư Đồng Diệp tông kia chắc chắn sẽ dựa vào bảo vật trấn sơn, lấy đi tính mạng đại yêu
Trong lòng Trần Bình An đã hiểu đại khái về tình hình của thành Lão Long
"Nước đi vô lý" không ai ngờ tới của Trịnh Đại Phong, đã rút dây động rừng, tăng nhanh tình thế biến hóa của thành Lão Long
Nói dễ nghe một chút, đó là khiến các họ lớn trồi lên mặt nước, còn nói khó nghe là lộ ra nguyên hình
Trịnh Đại Phong, cả thành đều là địch, chỉ vì một thiếu nữ làm việc vặt ở tiệm thuốc
Trần Bình An cuối cùng đã uống một hớp rượu
Phạm Nhị cười khổ nói:
- Phù gia đương nhiên sẽ không bỏ qua như vậy
Gia chủ Phù Huề tự mình ra trận, đã có một ước hẹn nửa năm với Trịnh tiên sinh, vào đầu đông năm nay hai bên sẽ giao thủ ở đài Đăng Long
Có điều trước khi đại chiến, vị đệ tử Đồng Diệp tông ở Đinh gia vốn ít giao du với bên ngoài, lại tự mình đến tiệm thuốc Khôi Trần một chuyến
Nội tình thế nào người ngoài không biết
Bất kể dự tính ban đầu là lôi kéo hay uy hiếp, tóm lại trên con đường bên ngoài tiệm thuốc Khôi Trần, Trịnh tiên sinh đã đánh với người nọ một trận
- Có người nói là Trịnh tiên sinh lấy một địch ba, có người nói là một đấu một, cuối cùng Trịnh tiên sinh lại bị trọng thương
Thế là Phù Huề đã chuyển lời cho tiệm thuốc Khôi Trần, đại chiến sẽ dời đến cuối năm, đánh một trận công bình ở đài Đăng Long, cho đến khi phân ra sống chết
Không tới mấy ngày nữa..
Phạm Nhị ngồi ôm đầu gối, không nói được lời nào
Trần Bình An vén rèm lên nhìn bên ngoài một chút, thấy đã sắp vào cổng lớn ngoại thành
Hắn cột chắc hồ lô nuôi kiếm, nói với Phạm Nhị:
- Ta đã hiểu tình hình đại khái
Để chúng ta xuống, lúc này ta đi với Phạm gia các ngươi rất không thích hợp
Phạm Nhị thẹn quá hóa giận, đang muốn từ chối, Trần Bình An đã cười nói:
- Đừng ngớ ngẩn nữa, mấy chuyện ngu ngốc như ăn đất lót dạ, làm một lần là được rồi
Bằng hữu không ai làm thế, lỡ may rơi vào cảnh ngươi bất hiếu còn ta bất nghĩa, vậy thì mệt lắm
Trần Bình An vươn tay ra, vỗ nhẹ vào ngực, nói:
- Phạm Nhị có còn là đồ đệ của Trịnh Đại Phong hay không, nằm ở đây
Phạm Nhị có phải là bằng hữu của Trần Bình An hay không, cũng ở đây
Không đợi Phạm Nhị nói gì, Trần Bình An đã đứng dậy khom lưng vén rèm lên, gọi:
- Dừng xe
Phạm Nhị vừa định đứng dậy theo, Trần Bình An đã khom người đi ra, trước khi bỏ rèm xuống lại cười nói:
- Nhất định đừng đưa tiễn
Ta chỉ đến tiệm thuốc Khôi Trần ngồi một lát, không phải như ngươi nghĩ
Trên đời rối ren như vậy, khắp nơi đều có chuyện bất bình, Trần Bình An ta cũng không quản được
Ta chỉ muốn gặp Trịnh Đại Phong một lần..
Trịnh tiên sinh mà ngươi luôn miệng nói "một quyền đánh ngã"
[ĐỌC TRUYỆN VIP MIỄN PHÍ TẠI Truyendich.vn]
Phạm Nhị trừng mắt nói:
- Đừng quên món đồ sứ kia, còn có ước hẹn cùng đi uống rượu hoa..
Trần Bình An đã nhảy xuống xe ngựa
Phạm Nhị nằm trong xe ngơ ngẩn, đã uống rượu, đã gặp bằng hữu tốt nhất, nhưng trong lòng hắn vẫn cảm thấy không thoải mái
Trần Bình An đã xuống xe, Bùi Tiền và bốn người còn lại cũng đành xuống theo
Nhìn đoàn xe Phạm gia đi vào thành, Bùi Tiền cẩn thận hỏi:
- Thế nào, tên kia không nỡ tiêu tiền, không muốn cho chúng ta ăn ở miễn phí
Nhìn có vẻ không giống loại người như vậy
Trần Bình An cười nói:
- Nói vớ vẩn gì thế, chúng ta trước tiên đi tìm một người khác
Đã nộp tiền qua cổng ở ngoại thành, muốn vào nội thành lại phải nộp tiền tiếp
Tiệm thuốc Khôi Trần dù sao cũng nên giúp trả số tiền này chứ
Trần Bình An còn nhớ rõ tuyến đường đến tiệm thuốc Khôi Trần
Có điều thành Lão Long thật sự quá lớn, chờ hắn đi tới ngã rẽ giữa con ngõ và đường lớn, đã gần hoàng hôn rồi
Dẫn theo năm người đi vào ngõ nhỏ, lại nhìn thấy một gã đàn ông lếch thếch đang ngồi trên ghế đẩu nhỏ ở cửa, học theo sư phụ hắn hút tẩu thuốc
Trịnh Đại Phong ho sặc sụa một trận, tấm tắc cười nói:
- Khách hiếm, khách hiếm
Trần Bình An nhìn gã đàn ông tác phong vẫn không chỉnh tề, cũng không nói gì, liếc nhìn cửa tiệm vắng vẻ không còn tiếng chim oanh chim yến
Hắn ngồi xuống ngưỡng cửa, hỏi:
- Tiệm thuốc có tuyển người không
Trịnh Đại Phong tức giận nói:
- Không có tiền thuê người nữa
Trần Bình An thản nhiên nói:
- Cho ta mượn bốn mươi đồng tiền cốc vũ, ta sẽ làm người phục vụ trong tiệm thuốc của ngươi
Là cho ta mượn, không phải tặng
Trịnh Đại Phong nhìn chằm chằm vào Trần Bình An, giống như nhìn một kẻ ngốc, hỏi:
- Thế nào, cảnh giới gia tăng rồi, thay một bộ đồ khác là có thể xem tiền cốc vũ như tiền đồng bình thường sao
Cút cút cút, ông đây không có tâm tình nói đùa với ngươi
Hắn đột nhiên ngẩng đầu lên, nhìn Tùy Hữu Biên lưng đeo Si Tâm kiếm, nghiêm mặt nói:
- Nhưng nếu vị cô nương này chịu ở lại tiệm chúng ta thì khác, bao ăn bao uống bao ở, tiền lương mỗi tháng thì cho thiếu trước
Tùy Hữu Biên đứng trong ngõ, nghe gã đàn ông lếch thếch này bắt chuyện, cô chỉ thờ ơ, vẻ mặt không hề biến hóa chút nào
Trần Bình An vẫy tay với Bùi Tiền, chỉ vào trong tiệm, dặn dò:
- Vậy thì ở lại đây, đi cất hành lý, tự mình chọn phòng
Bùi Tiền cầm gậy leo núi hoan hô một tiếng, trước tiên từ trong tay áo lấy ra lá bùa bảo tháp trấn yêu mà cô thích nhất, dán vào trán mình, sau đó nhanh chóng chạy vào tiệm
Trước đó ở thành Lão Long đi đường mệt chết, cô đã sớm muốn lấy lá bùa này ra để "gia tăng nội công" cho mình, lúc này cuối cùng đã được như ý nguyện
Bốn người Ngụy Tiện không nói lời nào, lục tục bước qua ngưỡng cửa
Trịnh Đại Phong bất đắc dĩ nói:
- Trần đại gia của ta ơi, ngươi thật sự không biết tình hình thành Lão Long lúc này sao
Hay là cảm thấy mình đã có một chút bản lĩnh, tới cửa tiệm rách nát của ta làm anh hùng
Trần Bình An cười hì hì nói:
- Ngươi đoán xem
Trịnh Đại Phong giống như lần đầu quen biết Trần Bình An, nhìn hắn cả buổi, sau đó quay đầu tiếp tục nuốt mây nhả sương, nói hàm hồ không rõ:
- Được rồi, muốn ở thì ở
Lão già đã đặt cược không ít vào ngươi, chắc sẽ không để ngươi ngủm sớm như vậy, cùng lắm là để Triệu lão ca trông chừng ngươi
Bên phía đài Đăng Long, dù sao lão Triệu cũng không nhúng tay vào được
Một âm thần xuất hiện ở nơi tối tăm trong ngõ, nói với Trần Bình An:
- Đừng dính vào, ta và Trịnh Đại Phong đều có thể chết ở đài Đăng Long
Trần Bình An không lập tức trả lời, nhìn bên mặt của Trịnh Đại Phong, hỏi:
- Đã xảy ra chuyện gì
Trịnh Đại Phong rít một hơi thuốc, bập bập miệng, nói:
- Đừng nghĩ ta tốt đẹp lắm, chỉ là liên quan tới đại đạo, buộc phải ra tay mà thôi
Ban đầu ta không phá nổi vách ngăn cảnh giới thứ chín, người truyền đạo rắm chó như ngươi, thực ra chỉ có một nửa công lao phía sau mà thôi
Một nửa trước là nhờ quyển sách của một tiểu cô nương, trong đó có viết "Tinh Thành Thiên"
- Khi đó ta trộm sách của cô ấy, bị cô ấy phát hiện, đành phải nói là mượn tạm, sau đó lại không cẩn thận chấn vỡ
Sau khi đột phá cảnh giới, ta muốn mua một quyển mới trả cho cô ấy, giá hơn bốn mươi đồng
Lúc đó ta tiếc tiền, cho nên chần chừ mấy ngày, cuối cùng không có cơ hội trả nữa
Sắc mặt Trịnh Đại Phong u ám, bị khói mù bao phủ, nói tiếp:
- Lúc trước chỉ thiếu Trần Bình An ngươi năm đồng tiền, bây giờ lại thiếu tiểu cô nương nhiều tiền như vậy, ngươi cảm thấy ta ngồi yên được à
Dù sao cũng phải làm một chút gì đó chứ
Hơn nữa nếu không phải do ta, hai ba năm sau cô ấy sẽ có thể tìm một người để gả, sống nghèo khổ một chút vẫn tốt hơn là không được sống
- Chết tử tế không bằng sống tạm bợ, Trịnh Đại Phong ta vẫn luôn làm như vậy, huống hồ cô ấy cũng không xem là "chết tử tế"
Lão Triệu vất vả giúp cô ấy ngưng tụ hồn phách, nha đầu ngốc cũng không nói gì, chỉ nhờ ta giúp đỡ chiếu cố cha mẹ và em trai cô ấy, khóc lóc nói là không trách ta
Âm thần Họ Triệu hờ hững nói:
- Là nói nàng thích ngươi, nhưng kiếp này thân thể đã bị vấy bẩn, không dám nghĩ đến nữa
Kiếp sau nếu có cơ hội gặp lại, vẫn muốn thích ngươi, chỉ là lá gan phải lớn hơn một chút
Trịnh Đại Phong bỗng ngẩng đầu, một luồng kình khí hùng hồn tràn ngập cả con ngõ
Hắn trầm giọng nói:
- Cút
Âm thần không để bụng, chậm rãi biến mất
- Tiếp theo thì sao
Trần Bình An ném cho Trịnh Đại Phong một cái bình sứ
Trịnh Đại Phong lại để mặc cho bình sứ bay qua trước người, lăn xuống đất
Trần Bình An đứng dậy nhặt bình tọa vong đan kia lên, đứng trước người Trịnh Đại Phong, chìa tay đưa cho hắn, nói:
- Đan dược dùng để dưỡng thần của địa tiên Nguyên Anh Đồng Diệp châu, có sáu viên, Trịnh Đại Phong ngươi có thể ăn bao nhiêu thì cứ ăn bấy nhiêu
Nếu chết ở trên đài Đăng Long, ta sẽ quay về đòi tiền của lão Dương, còn không chết thì xem như ngươi thiếu ta
Trịnh Đại Phong ngẩng đầu lên, nhíu mày nói:
- Trần Bình An, rốt cuộc ngươi muốn làm gì
Chuyện này liên quan cái rắm gì đến ngươi
Trần Bình An vẫn khom người đưa cái bình sứ kia, nói:
- Người quê mùa ở ngõ Nê Bình như ta, gian nan luyện quyền luyện kiếm như vậy, chịu không ít đau khổ
Trước kia là vì giữ mạng, bây giờ giống như ngươi đã nói, chẳng khác nào một con chó, ngươi cảm thấy ta toan tính điều gì
Trịnh Đại Phong hờ hững nói:
- Ta con mẹ nó làm sao biết ngươi nghĩ cái gì
Lần trước ở tiệm thuốc, Trịnh Đại Phong ta đã nói với ngươi, trước giờ ta vốn không phải là người cùng đường với Trần Bình An ngươi
- Chuyện này không liên quan gì đến ta, nhưng ta cũng có lý do ở lại đây
Điệu bộ của Trần Bình An vẫn như trước:
- Muốn nghe nho nhã một chút, hay là quê mùa một chút
Trịnh Đại Phong không để ý tới hắn
Trần Bình An thản nhiên nói:
- Người sống trên đời, làm sao giải sầu
Chỉ có rượu và tiền
Bất bình nhỏ trên đời, tiêu tiền mua rượu là có thể giải được
Bất bình lớn trên đời, ta còn có một quyền và một kiếm
Hắn nhếch miệng cười:
- Những thứ này là học được trong sách
Theo như cách nói quê mùa của Trần Bình An ta, đó là ông đây đã khó chịu như thế, vậy thì chơi chết bọn chúng đi
Nếu không ông đây luyện quyền luyện kiếm cho vui à?

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.