Hôm nay trên hòn đảo biệt lập ở ngoài biển gần Trung Thổ Thần Châu, người đàn ông áo nho lại từ chối một vị khách viếng thăm, khiến một vị đại tế tự học cung của nhánh Á Thánh phải ăn canh tiễn khách
Nếu là trước đây, cho dù ông ta không muốn "mở cửa" thì vẫn sẽ lộ mặt, còn lần này lại hoàn toàn không gặp
Vị đại tế tự học cung kia đành phải thất vọng rời đi, sâu trong lòng còn có phần hoảng hốt, chẳng biết tại sao lần này người đọc sách kia không hợp tình người như vậy
Người đàn ông áo nho vẫn đứng trong nhà cỏ mà Triệu Dao cư trú năm xưa, giữa núi sách có đường đi
Ông ta đứng ở một nơi, lật xem một quyển thư tịch Nho gia tiện tay rút ra
Thánh nhân Nho gia viết quyển sách này, văn mạch đã bị đứt đoạn
Bởi vì tuổi còn trẻ lại đột ngột chết trong sông dài thời gian, mà đệ tử lại không thể nắm giữ tinh túy văn mạch, cho nên chỉ trăm năm văn vận hương khói đã đoạn tuyệt
Ông ta để quyển sách xuống, rời khỏi nhà cỏ, đi tới đỉnh núi, tiếp tục nhìn về biển cả phía xa
Năm xưa Triệu Dao làm thế nào tới đây
Là nhờ một luồng hồn phách còn sót lại bảo hộ
Bằng không ngay cả một vị đại thiên sư khác họ của núi Long Hổ, cùng với một vị đại tế tự học cung, cũng phải gõ cửa trước rồi mới có thể đi vào
Triệu Dao làm sao có thể theo sóng trôi đi, lại trùng hợp đến đây như vậy
Ông ta rời mắt đi, nhìn về bên vách núi
Lúc trước Triệu Dao đã đứng ở đó, muốn bước ra một bước
Ông ta vốn không quan tâm, nhưng lúc ấy lại có một nho sĩ trung niên Tề Tĩnh Xuân tóc mai trắng như sương, nháy mắt với ông ta một cái, vì vậy ông ta mới lên tiếng ngăn cản Triệu Dao
Sau khi Triệu Dao rời khỏi hải đảo, ông ta đã có một cuộc trò chuyện với Tề Tĩnh Xuân, người đã đưa Triệu Dao tới đây
Ông ta hỏi:
- Đã quan tâm như vậy, vì sao không hiện thân gặp hắn
Tề Tĩnh Xuân đáp:
- Triệu Dao còn nhỏ tuổi, nhìn thấy ta rồi, nó sẽ càng thêm hổ thẹn
Có một số vướng mắc trong lòng phải do chính nó tháo gỡ, đi đường càng xa, sớm muộn gì cũng sẽ nghĩ thông suốt
Ông ta hỏi:
- Vậy Tề Tĩnh Xuân ngươi không sợ, Triệu Dao đến chết cũng không biết được suy nghĩ của ngươi sao
Tư chất của Triệu Dao không tệ, muốn khai tông lập phái ở Trung Thổ Thần Châu cũng không khó
Ngươi tách những văn vận khí số kia ra khỏi chữ bản mệnh của mình, chỉ dùng khí tức chính trực thuần túy nhất giữa trời đất, giấu trong đồ chặn giấy hình rồng gỗ kia, chờ một ngày tâm cảnh của Triệu Dao thức tỉnh như cây khô gặp mùa xuân
Nhưng ngươi không sợ Triệu Dao lại làm mướn không công cho văn mạch khác, thậm chí là Đạo gia sao
Tề Tĩnh Xuân đáp:
- Không sao, học trò này của ta có thể sống sót là tốt rồi
So với Triệu Dao có thể cả đời an ổn học tập vấn đạo, có kế thừa văn mạch của ta hay không thực ra cũng không quan trọng
Ông ta cảm khái nói:
- Tề Tĩnh Xuân, thật đáng tiếc cho ngươi
Khi đó Tề Tĩnh Xuân chỉ cười không trả lời
Vào giây phút này, người đọc sách Trung Thổ đã từng dùng một kiếm bổ ra động tiên Hoàng Hà, cảm thấy tri kỷ trong đời lại ít đi một người
Tại núi Vân Hà Bảo Bình châu, Thái Kim Giản đã một mình chiếm cứ một phủ đệ trên đỉnh núi
Hôm nay cô ngồi tu đạo trên bồ đoàn, sau đó mở mắt ra, đứng dậy đi tới đài ngắm cảnh nơi tầm nhìn rộng rãi
Thái tiên tử tiến nhanh trên đường tu đạo, tính tình cũng theo đó càng lạnh lùng cô độc
Lúc này cô dường như nhớ tới một số chuyện, bỗng nhiên nở nụ cười
Năm xưa có một người đọc sách mà cô ngưỡng mộ kính trọng nhất, khi đưa cho cô bức tranh cuộn sông dài thời gian đầu tiên, đã làm một chuyện khiến cô cảm thấy trời đất đảo lộn
Vị Tề tiên sinh học vấn uyên bác, không có khuyết điểm trong suy nghĩ của cô, lại giống như một học trò thỉnh giáo tiên sinh, thành tâm hỏi cô:
- Nếu đưa bức tranh cuộn này đến Kiếm Khí trường thành, liệu có vẽ rắn thêm chân, ngược lại không tốt
Đến nay Thái Kim Giản vẫn nhớ rõ tâm tình của mình khi đó, quả thật giống như tu sĩ cảnh giới Nguyên Anh độ kiếp bị sét đánh
Tề tiên sinh thấy cô ngớ người ra như vậy, bèn cười nói:
- Chuyện nam nữ trên thế gian, ta quả thật bảy khiếu đã thông sáu khiếu, một khiếu không thông
Thái Kim Giản căng mặt, cố tỏ ra nghiêm túc
Tề Tĩnh Xuân bất đắc dĩ nói:
- Muốn cười thì cứ cười đi
Thái Kim Giản cuối cùng cũng không cười, sâu trong lòng lại có phần thương tâm, ngơ ngác nhìn vị Tề tiên sinh kia
Sau khi khôi phục tinh thần, cô đưa ra đáp án của mình:
- Nếu đã không thích, làm những chuyện này chưa chắc đã có tác dụng
Có phải vẽ rắn thêm chân hay không cũng không quan trọng nữa
Nếu như có thích một chút, xem những thứ này không chừng sẽ càng thích
Sau khi nghe được câu trả lời của Thái Kim Giản, đòn gánh trên vai Tề tiên sinh giống như nhẹ đi rất nhiều, bỗng chốc cười lên
Khi đó nụ cười của Tề tiên sinh khiến Thái Kim Giản cảm thấy, hóa ra người đàn ông này dù học vấn có cao, vẫn là người ở nhân gian
Cô nằm trên lan can, cười nheo mắt lại, rõ ràng đang nhìn về phía xa, nhưng cảnh sắc tráng lệ bên ngoài đài ngắm cảnh đều không ở trong mắt cô
Âm thầm thích một người đàn ông như vậy, cho dù biết rõ người đó sẽ không thích mình, cô vẫn cảm thấy là một chuyện rất tốt đẹp
Trên đường tu hành, sau này bất kể trăm năm hay ngàn năm, vào thời gian yên tĩnh xung quanh không người, cô đều muốn suy nghĩ về người đó một chút
Trung bộ Bảo Bình châu, tại một bến thuyền tiên gia tiếp giáp với biên cảnh phía nam vương triều Chu Huỳnh
Liễu Thanh Sơn mua một bầu rượu, ngồi ở bờ sông, uống từng ngụm lớn
Liễu Bá Kỳ biết ngày này sớm muộn gì sẽ tới, chỉ là không ngờ lại tới nhanh hơn tưởng tượng một chút
Đầu tiên là một trận xung đột với luyện khí sĩ, đây còn là chuyện nhỏ
Sau đó là một tin dữ lớn hơn, liên quan đến vở kịch ở nước Thanh Loan
Cô đoạt lấy bầu rượu trong tay Liễu Thanh Sơn, trầm giọng nói:
- Ta gần như chưa từng đọc sách, không nói được đạo lý lớn
Chàng lại là người đọc sách, cho nên chưa chắc đã nghe ta
Nhưng bất kể thế nào, ta hi vọng chàng biết được một chuyện
Nữ đạo sĩ phòng Sư Đao Liễu Bá Kỳ, một tay cầm bầu rượu, tay kia ấn vào bội đao Kính Thần bên hông, gương mặt lộ ra sắc bén:
- Trên đời có rất nhiều kẻ vừa ngu ngốc vừa xấu xa, không liên quan gì đến bọn hắn đã đọc bao nhiêu sách
Nhìn thấy người và chuyện tốt đẹp một chút, bọn hắn lại hận đến nghiến răng, muốn chiếm giữ hoặc là phá hủy
Sau này chàng muốn nói đạo lý với loại người như vậy thì cứ nói, nhưng nếu cuối cùng nói không thông, hãy để ta tới nói
Liễu Thanh Sơn vẫn luôn lắc đầu, ra sức lắc đầu:
- Những chuyện này ta đều hiểu
Ta chỉ muốn biết vì sao đại ca lại làm như vậy
Ta muốn nói đạo lý làm người với đại ca mà ta kính trọng nhất, phải làm sao đây
Ta biết về mọi mặt mình đều không bằng đại ca, ta chỉ muốn về nhà nói chuyện với huynh ấy, được không
Liễu Bá Kỳ lần đầu tiên lắc đầu, mọi chuyện cô đều nghe theo Liễu Thanh Sơn, nhưng trong chuyện này lại không nhân nhượng:
- Đừng nhắc đến chuyện này nữa, chàng vẫn nên nhẫn nại đi
Liễu Thanh Sơn lẩm bẩm nói:
- Tại sao
Liễu Bá Kỳ nói:
- Ta không rõ nguyên nhân và đạo lý của chuyện này, cũng không muốn vì khuyên nhủ chàng mà nói lung tung một hồi
Nhưng ta biết đại ca của chàng, hiện giờ nhất định còn đau khổ hơn chàng
Nếu chàng cảm thấy đi xát muối vào vết thương của huynh ấy sẽ khiến mình thoải mái, vậy thì cứ đi, ta không ngăn cản, nhưng ta sẽ xem thường chàng
Hóa ra Liễu Thanh Sơn chàng lại là một kẻ hèn yếu như vậy, lòng dạ còn hẹp hòi hơn nữ nhân
Liễu Thanh Sơn ngớ người ra
Liễu Bá Kỳ hơi thấp thỏm, dứt khoát hỏi:
- Có phải ta nặng lời rồi không
Liễu Thanh Sơn ngơ ngác nhìn cô cả buổi, bỗng nhiên bật cười, tùy ý lau nước mắt nước mũi:
- Còn tốt
Lúc này Liễu Bá Kỳ mới trả bầu rượu cho Liễu Thanh Sơn:
- Bây giờ có thể uống rồi
Liễu Thanh Sơn cũng không khách sáo, cầm lấy bầu rượu, uống từng ngụm lớn, vẫn luôn uống đến khi nằm ở bờ sông nôn mửa
Liễu Bá Kỳ nhẹ nhàng vỗ lưng hắn:
- Nếu còn muốn uống, ta sẽ đi mua cho chàng
Liễu Thanh Sơn khẽ lắc đầu
Cuối cùng dưới con mắt mọi người, Liễu Bá Kỳ cõng Liễu Thanh Sơn đi trên đường lớn
Bên ngoài một huyện thành nước Thanh Loan, sau mưa to con đường cực kỳ lầy lội, nước đọng thành đầm
Một chiếc xe ngựa chạy chậm lại, người đánh xe là một ông lão của huyện nha
Chốc lát sau xe lại tăng tốc chạy tới huyện thành
Vương Nghị Phủ ngồi trong xe với Liễu huyện lệnh, liếc nhìn Liễu Thanh Phong đang nhắm mắt nghỉ ngơi
Vương Nghị Phủ là một trong hai người mà quốc sư Thôi Sàm bí mật phái đến nước Thanh Loan, hôm nay trên danh nghĩa là huyện úy, nhưng thật ra là võ bí thư lang bên cạnh Liễu Thanh Phong, đề phòng một số vụ ám sát
Từ đó có thể thấy, Thôi Sàm rất coi trọng vị huyện lệnh của nước nhỏ này
Vương Nghị Phủ biết, trên con đường phía sau xe ngựa, có mấy phụ nữ và trẻ em đang loạng choạng bước đi
Ông ta cũng nhắm mắt lại
Vị đại tướng mất nước của vương triều họ Lư này, cuối cùng đã bắt đầu mong đợi, muốn biết cái gã quan văn nước Thanh Loan này, có thể trèo cao đến đâu trong triều đình Đại Ly
Tại biên cảnh phía bắc Vương triều Chu Huỳnh, hỗn loạn lan tràn
Trên một con đường núi, có mấy tiên sư gia phả của môn phái nhỏ che giấu thân phận, giả trang thành tu sĩ sông núi, đã sớm dòm ngó một đoàn xe quan lại chạy nạn về phía nam
Mã Khổ Huyền vừa lúc nhìn thấy cảnh này
Trong đó có một luyện khí sĩ đang nắm tóc một phu nhân quần áo hoa mỹ, kéo bà ta ra khỏi xe, nói là muốn nếm thử tư vị của phu nhân quận chủ
Lúc đầu Mã Khổ Huyền không định nhúng tay, chỉ muốn tiếp tục lên đường, nhưng lại bị một luyện khí sĩ ngăn cản
Mã Khổ Huyền chỉ dùng hai quyền, đánh chết một tên, còn một tên chỉ sót lại nửa cái mạng
Tên cuối cùng hoảng hốt bỏ chạy, Mã Khổ Huyền cũng không để ý
Luyện khí sĩ đáng thương chỉ còn lại nửa cái mạng, bị Mã Khổ Huyền dùng một chân đạp lên ngực
Mã Khổ Huyền mỉm cười nói:
- Làm kẻ xấu mà thế này à
Muốn làm kẻ xấu, ít nhất cũng phải có một chút ánh mắt chứ, chuyện này còn cần ta dạy ngươi sao
Hắn đạp thủng ngực tên kia, sau đó tiếp tục lên đường
Không ngờ trong số người thân của phu nhân quần áo xốc xếch kia, có một thiếu niên cảm thấy rất nhục nhã, bèn căm phẫn chất vấn Mã Khổ Huyền vì sao không giết tên cuối cùng, đây không phải là nuôi hổ gây họa sao
Mã Khổ Huyền liền dùng một quyền đánh chết thiếu niên kia, sau đó băng qua đoàn xe câm như hến, chỉ bỏ lại một câu:
- Kẻ ngu xuẩn làm chuyện ngu xuẩn, còn đáng chết hơn kẻ xấu
Sau khi đi xa, vị tu sĩ Binh gia núi Chân Vũ kia mới hiện thân, nhíu mày nói:
- Thiếu niên vô tri kia, tội không đáng chết
Mã Khổ Huyền cười nói:
- Lẽ ra bọn họ đều đã chết, chẳng lẽ không nên cảm ơn ta hiếm hoi hành hiệp trượng nghĩa một lần sao
Phu nhân nằm trên thi thể con trai khóc lớn, tràn đầy thù hận và sợ hãi với gã điên trẻ tuổi xem mạng người như cỏ rác kia
Cung Trường Xuân là môn phái tiên gia ở gần kinh thành Đại Ly nhất, canh phòng nghiêm ngặt
Hoàng tử Tống Hòa đứng trên đỉnh núi với mẹ mình, cười hỏi:
- Đây là hoàng thúc muốn cướp ngôi sao
Rất nhanh hắn lại tự lắc đầu, nói:
- Nhưng cần gì phải phiền phức như vậy, trực tiếp dựng lên một vụ ám sát không phải được rồi à
Tử sĩ Đại Tùy và dư nghiệt vương triều họ Lư đều có thể thực hiện
Mẹ à, con đoán rằng lúc này, đừng nói tới biên quân Đại Ly, ngay cả trong triều đình cũng có không ít người đang khuyến khích hoàng thúc lên ngôi, đúng không
Những người nghiêng về phía con và mẹ, phần lớn là một số quan văn, không hữu dụng
Phu nhân Đại Ly đã mất đi tất cả quyền thế, mỉm cười nói:
- Hòa nhi, đừng xem thường hoàng thúc của con như vậy
Người ta rất rộng lượng, không để ý tới một chiếc ghế rồng
Tống Hòa không tin lắm
Có để ý hay không là một chuyện, ở vương triều thế tục có ai lại ngại ghế rồng làm cấn mông
Phu nhân an ủi:
- Bên ngoài triều đình Đại Ly, lòng dân có thể sử dụng
Tống Hòa quay đầu:
- Lòng dân
Mẹ à, không phải mẹ vẫn luôn nói, những kẻ đó đều là sâu kiến ngu muội vô tri sao
Phu nhân che miệng cười duyên:
- Những lời này mẹ con chúng ta tâm sự thì không sao, nhưng trong trường hợp khác phải nhớ lấy, biết thì biết, lại không thể nói thẳng ra
Sau này chờ con làm cửu ngũ chí tôn thống trị một châu rồi, cũng phải học cách giả ngốc
Đối với hoàng thúc anh minh thần võ của con là như vậy, đối với văn võ cả triều cũng như thế
Tống Hòa hỏi:
- Vậy đối với người trên núi thì sao
Phu nhân lại hơi do dự
Tống Hòa nói:
- Thực ra con vẫn luôn không nghĩ ra, vì sao phụ hoàng lại thích đối đầu với những thần tiên kia
Nếu con là luyện khí sĩ, nhất là ở cảnh giới cao, có ai cam tâm bị một quân chủ nhân gian làm bó tay bó chân
Nếu sau này con làm hoàng đế rồi, thay đổi quốc sách đã định, mẹ nói xem liệu có càng nhiều thế lực tiên gia sẽ quy phục con, từng người vây quanh chiếc ghế rồng của con hay không
Không chừng con có thể dựa vào đó, dần dần kiềm chế quốc sư và hoàng thúc
Phu nhân mặc lễ phục vóc dáng thấp bé nhưng lại xinh đẹp động lòng người, thở dài nói:
- Hòa nhi, về sau không nên nói những lời ngớ ngẩn này, tốt nhất cũng đừng nên nghĩ tới
Tống Hòa à một tiếng:
- Được rồi, nghe theo mẹ là được
Phu nhân cười duyên dáng
Điểm này Hòa nhi khiến người ta ưa thích nhất, ngoan ngoãn nghe lời, cho nên mẹ con mọi chuyện đồng lòng
Còn như một đứa khác, bà cố gắng không để mình suy nghĩ nhiều
Long Tuyền kiếm tông
Nguyễn Tú đứng trong viện của mình, ăn bánh ngọt mua ở ngõ Kỵ Long
Gà con trong viện đã lớn lên thành gà mẹ, lại ấp ra một ổ gà con, gà mẹ và gà con càng ngày càng nhiều
Con chó thành tinh mở mang đầu óc kia, đã có dấu hiệu muốn chiếm núi làm vua, giương oai khắp nơi trong núi lớn phía tây
May mà nó đã từng chịu khổ, cho nên không dám quá càn rỡ, nhìn thấy người ở dân gian thì đều ngoan ngoãn cúp đuôi
Nguyễn Tú ăn bánh ngọt xong, cất khăn thêu, phủi phủi tay, sau đó lướt lên
Nàng đi tới vách núi dựng đứng không biết người nào khắc ra bốn chữ lớn "Thiên Khai Thần Tú", từ trên vách núi đi xuống phía dưới
Sau khi tới bên dưới vách núi, lại theo đường cũ trở về
Hôm nay Trần Bình An dẫn theo Lý Bảo Bình và Bùi Tiền đi dạo kinh thành Đại Tùy
[ĐỌC TRUYỆN VIP MIỄN PHÍ TẠI Truyendich.vn]
Thôi Đông Sơn đứng trong thư phòng của mình, liếc nhìn những trục cuốn tiên gia tùy ý chất đống, lại nhìn mấy quyển thư tịch mà Trần Bình An mượn từ lầu sách
Trên bàn đọc sách còn có dao khắc và mấy thẻ trúc của Trần Bình An, để tiện chép lại những văn tự trong sách, cũng không cất đi
Thôi Đông Sơn cảm thấy hài lòng
Lý Bảo Bình, Bùi Tiền và Lý Hòe xem nơi này là địa bàn của mình, Trần Bình An chẳng phải cũng có dấu hiệu như vậy sao
Nhưng hôm nay tâm tình của hắn vẫn có chút không vui, vô duyên vô cớ, càng khiến hắn bất đắc dĩ
Những gì có thể làm, hắn đã làm cả ngoài sáng và trong tối, nhưng hình như vẫn rất khó
Hắn bèn rời khỏi thư phòng, đi tới hành lang trúc xanh ngồi xếp bằng, lòng bàn tay chống lên sàn nhà, khẽ cười nói:
- Tiểu tử, ra đây đi
Sau đó hắn đột nhiên nhấc tay áo
Một đứa nhóc liền bị kéo ra, choáng đầu hoa mắt, lảo đảo lắc lư
Sau khi nhận ra Thôi Đông Sơn, người hoa sen nhỏ liền muốn chạy trốn xuống đất
Kết quả lại phát hiện, bất kể nó nhảy nhót thế nào vẫn không làm được
Nó bèn chạy ra khỏi hành lang, muốn đi vào trong sân xem thử, nhưng lại giống như đụng đầu vào tường, ngã trở về hành lang
Thôi Đông Sơn cười ha hả:
- Đồ ngốc
Người hoa sen nhỏ ngồi dưới đất cúi đầu
Thôi Đông Sơn nhìn nó, lại nhớ tới chính mình
Năm xưa đi học, ở trong ngõ hẹp nghèo khó cùng với lão tú tài sự nghiệp còn chưa thăng tiến
Năm đó tuy mình không tính là cao nhân gì, nhưng thực ra đã là một luyện khí sĩ
Nếu không phải lúc đầu lão tú tài đã lập ra nhiều quy củ phiền phức, hai thầy trò bọn họ nào đến mức thê thảm như vậy, ngay cả cơm cũng ăn không đủ no
Sau đó cuối cùng có một ngày, hắn muốn đi kiếm một ít tiền trở về
Còn như liệu có bị lão tú tài dựa theo ước định trục xuất khỏi sư môn hay không, hắn cũng không quan tâm được nữa
Người sống không thể nào bị nước tiểu làm ngạt chết
Có điều khi hắn cầm tiền trở về, lão tú tài mặt không cảm xúc, chỉ nói hai câu
Một câu là:
"Từ nay về sau, không còn là thầy trò"
Câu thứ hai là:
"Hi vọng số tiền này từ đâu tới thì sẽ trở về nơi đó, bởi vì đây là tiền bất nghĩa của đệ tử ngươi
Sau này Thôi Sàm ngươi thích lừa gạt hay vào nhà cướp của, lão tú tài ta cũng không quản được
Ta không có bản lĩnh lớn như vậy, ngay cả đại đệ tử khai sơn cũng dạy không tốt"
Khi đó Thôi Sàm trẻ tuổi cũng buồn bực giống như người hoa sen nhỏ hiện giờ, chỉ cúi đầu không nói gì
Có thể tâm tính khác nhau, nhưng dáng vẻ đáng thương lại giống nhau như đúc
Thôi Đông Sơn nhớ được, Thôi Sàm trẻ tuổi kia không khóc lóc, không xin lão tú tài đừng đuổi mình ra khỏi sư môn, cũng nói hai câu
[ĐỌC TRUYỆN VIP MIỄN PHÍ TẠI Truyendich.vn]
Câu đầu tiên là:
"Tôi có thể trả lại tiền, nhưng hi vọng giữ lại một hai nén bạc, vốn đang thiếu một khoản tiền đi học nửa năm, xem như thanh toán xong"
Câu thứ hai là:
"Cầm ít tiền này đi mua mấy cây bút lông tốt một chút
Cây nào cũng trụi lủi còn không nỡ vứt, cho dù trong bụng có một chút học vấn, ông làm thế nào viết ra được văn chương"
Ngày đó lão tú tài bảo Thôi Sàm trẻ tuổi chờ trong căn phòng chỉ có bốn bức tường
Ông ta rời khỏi phòng, sau đó lén lút thở vắn than dài một phen trong ngõ hẹp, cuối cùng mặt dày đi mượn ít tiền của hàng xóm láng giềng
Người đàn bà chanh chua kia vốn không ưa dáng vẻ nghèo kiết hủ lậu của ông ta, liền mắng xối xả một trận
Lão tú tài cũng không cãi lại, chỉ cười xòa
Sau đó ông ta xài hết tiền, đi mua nửa con gà quay được bọc giấy dầu, nghênh ngang trở về phòng
Ông ta cũng không đuổi Thôi Sàm đi, chỉ kêu Thôi Sàm ngồi xuống ăn gà
Hai người ngồi đối diện ở chiếc bàn tồi tàn kia
Thôi Sàm trẻ tuổi ăn một lát, hỏi lão tú tài vì sao không ăn
Lão tú tài nói:
- Gần đây đau răng, không ăn được dầu mỡ
Thôi Sàm trẻ tuổi tiếp tục cúi đầu ăn, lại hỏi lão tú tài kia:
- Mượn tiền xong, đã mua bút lông rồi chứ
Lão tú tài vỗ bụng nói:
- Đều ở chỗ này, không chạy thoát được, viết chậm một chút thì có sao đâu, còn có thể một hơi viết càng nhiều văn chương
Thực ra Thôi Sàm trẻ tuổi biết rõ, lão tú tài cổ hủ nói hùng hồn như vậy, là đang che giấu bụng của mình đói đến kêu ùng ục
Cuối cùng lão tú tài nhẹ giọng nói:
- Tiểu Sàm, tiên sinh hay con cũng vậy, chúng ta đều chỉ có thể dùng tiền đi mua nửa con gà quay này
Nhưng chút học vấn không hợp thời trong bụng tiên sinh, con cứ cầm đi
Có thể cầm được bao nhiêu thì lấy bấy nhiêu, không cần tốn tiền, đương nhiên hình như cũng không đáng giá lắm
Người đọc sách chúng ta, chỉ cần một ngày không đói bụng chết thì vẫn phải nói đạo lý
Thực ra đó mới là lần đầu tiên Thôi Sàm rời khỏi nhánh Văn Thánh, mặc dù chỉ trong thời gian ngắn ngủi chưa tới một canh giờ
Có điều sau đó sư đệ Tả Hữu và Tề Tĩnh Xuân, cùng với tất cả môn sinh và đệ tử ký danh của Văn Thánh, đều không biết chuyện này
Thôi Sàm không nói, lão tú tài cũng không nói
Hôm nay Thôi Đông Sơn dùng ngón tay gõ đầu người hoa sen nhỏ, mỉm cười nói:
- Nói với ngươi một số chuyện nghiêm chỉnh, có liên quan đến tiên sinh nhà ta, ngươi có muốn nghe không
Đứa nhóc do dự rất lâu, cuối cùng gật đầu
Thôi Đông Sơn chậm rãi nói:
- Tiên sinh nhà ta có một ngọn núi tên là Lạc Phách, ở đó có một ao nước, bên trong có một hạt sen vàng
Đó rất có thể là cơ duyên chứng đạo của ngươi, chẳng hạn như trở thành yêu tinh đầu tiên ở Bảo Bình châu phá vỡ vách chắn cảnh giới Nguyên Anh, bước vào năm cảnh giới cao
Đến lúc đó núi Lạc Phách cũng sẽ được lợi ích lớn, có thể thông qua ngươi trở nên vững chắc, ngưng tụ rất nhiều linh khí và cơ duyên
Chuyện tu hành có một số cửa ải, ai đến trước thì lấy trước, đến chậm thì ngay cả cơ hội ngồi hố xí cũng không còn
Người hoa sen nhỏ chớp chớp mắt, sau đó giơ cánh tay lên, nắm chặt bàn tay, có lẽ là cổ vũ cho mình
Thôi Đông Sơn lại lắc đầu:
- Nhưng ta yêu cầu ngươi một chuyện
Tương lai một ngày nào đó, khi tiên sinh nhà ta không ở bên cạnh ngươi, có người nói với ngươi những chuyện này
Mà ngươi lại cảm thấy mình không có tiền đồ, muốn làm một chút gì đó cho tiên sinh nhà ta..
Thôi Đông Sơn trầm giọng nói:
- Vậy thì không nên đi làm
Người hoa sen nhỏ càng mơ hồ
Thôi Đông Sơn chỉ vào ngực mình, sau đó chỉ vào đứa nhóc, cười nói:
- Ngươi là chốn yên vui trong lòng tiên sinh nhà ta
Đứa nhóc nghiêng đầu, biểu thị mình nghe không hiểu
Thôi Đông Sơn quay đầu, nhìn về nơi cao:
- Từ trên người ngươi, tiên sinh đã nhìn thấy cảnh tượng tốt đẹp nhất trong suy nghĩ của mình, ừm, ít nhất cũng là một trong
Nói thế nào đây, ngươi giống như một đóa hoa nở ra khi tiên sinh nhà ta nhìn lại tất cả gian khổ phải chịu khi còn nhỏ
Nhìn thấy ngươi rồi tiên sinh sẽ an lòng, hóa ra trên đời hắn cũng không cô đơn, cũng có đồ ngốc giống như hắn, thật may mắn vì cả hai đã gặp nhau
- Thậm chí có một ngày, bởi vì thế đạo phức tạp, tiên sinh nhà ta cảm thấy bất lực, cũng sẽ thay đổi
Như vậy đến lúc đó, nếu như ngươi vẫn không thay đổi, tiên sinh sẽ có thể an lòng một chút, thay đổi ít đi một chút, chậm rãi một chút
Thôi Đông Sơn rời mắt đi:
- Nhưng nếu ngươi làm theo lời ta nói, sẽ mất đi một cơ duyên lớn
Người hoa sen nhỏ ra sức lắc đầu, giống như đang bảo không sao
Thôi Đông Sơn tươi cười rạng rỡ, nghiêng người tới trước, vươn ngón út ra:
- Vậy chúng ta ngoắc tay
Người hoa sen nhỏ chỉ còn một cánh tay, bèn giơ cánh tay kia lên, ngoắc tay với Thôi Đông Sơn
Ngón tay hai bên kích cỡ khác xa nhau, vô cùng thú vị
Thôi Đông Sơn vẫn luôn khom người, mỉm cười nói:
- Ngoắc tay hứa hẹn một trăm năm không thay đổi
[ĐỌC TRUYỆN VIP MIỄN PHÍ TẠI Truyendich.vn]
Ừm, nếu có thể, một ngàn năm một vạn năm cũng không thay đổi
Đứa nhóc ra sức gật đầu
Thôi Đông Sơn đột nhiên hung ác nói:
- Nếu một ngày nào đó ngươi nuốt lời, ta sẽ đánh chết ngươi, đặt ngươi lên thớt gỗ, cắt thành tám mảnh nấu canh uống, cộng thêm hành tỏi, rải dầu muối lên..
Nói được một nửa, Thôi Đông Sơn lại tự mình vui vẻ, bèn làm mặt quỷ
Dường như còn chưa thỏa mãn, hắn vươn hai tay banh miệng chống mũi, khiến gương mặt trở nên quái dị
Người hoa sen nhỏ cười khanh khách, dứt khoát nằm xuống đất khoa tay múa chân
Thôi Đông Sơn cũng vui vẻ cười lớn
Sau này trong năm tháng dài đằng đẵng, núi Lạc Phách vẫn luôn có một con yêu tinh nhỏ như vậy
Nó vô tư vô lự, hồn nhiên ngây thơ
Cho dù thành tựu tương lai của Trần Bình An có cao đến đâu, mỗi lần ra ngoài đi xa trở về, hắn đều sẽ ở chung với đứa nhóc một thời gian, đơn giản bình thường, nói một vài lời thật lòng.