Kiếm Lai

Chương 926: Thăm lại chốn xưa, Tú Thủy Cao Phong




Sau khi Trần Bình An dùng thủ đoạn xảo diệu ngự kiếm trở về đường núi, Chu Liễm phát hiện trên người Trần Bình An có cảm giác khác với lúc trước
Đó là một loại cảm giác huyền diệu khó giải thích
Nhờ sớm chiều chung sống với Trần Bình An, Chu Liễm mới có thể ý thức được sự biến hóa huyền diệu này, giống như..
gió xuân thổi qua ao nước gây nên sóng gợn
Trần Bình An bảo Bùi Tiền đã chờ rất lâu đi ngủ trước, lần đầu tiên gọi Chu Liễm uống rượu với mình
Hai người ngồi xếp bằng ở cạnh vách đá bên ngoài đường núi
Chu Liễm cười hỏi:
- Nhìn giống như thiếu gia đang vui vẻ
[ĐỌC TRUYỆN VIP MIỄN PHÍ TẠI Truyendich.vn]
Là vì cảm giác ngự kiếm đi xa quá tuyệt
Trần Bình An hỏi ngược lại:
- Còn nhớ Tào Từ không
Chu Liễm cười nói:
- Lão nô làm sao quên được cái tên này
Tại Kiếm Khí trường thành, thiếu gia đã thua liền ba trận
Người có thể khiến thiếu gia thua một cách tâm phục khẩu phục, lão nô chỉ muốn gặp mặt ngay bây giờ, sau đó dùng vài quyền đánh chết hắn cho xong
Tránh khỏi sau này hắn tranh đoạt võ vận thiên hạ với thiếu gia, trì hoãn thiếu gia bước vào cảnh giới thứ mười một trong truyền thuyết, cảnh giới Võ Thần
Trần Bình An không để ý tới những lời nịnh nọt và đùa giỡn này của Chu Liễm, thong thả uống rượu:
- Chẳng biết có phải ảo giác hay không, Tào Từ có thể lại đột phá cảnh giới rồi
Chu Liễm ngạc nhiên hỏi:
- Vậy tại sao thiếu gia lại cảm thấy vui vẻ
Cái ghế thiên hạ đệ nhất này không thể ngồi được hai người
Đương nhiên hôm nay thiếu gia và Tào Từ kia nói đến chuyện này, vẫn còn hơi sớm
Trần Bình An uống một hớp rượu giao long thèm thuồng trong hồ lô nuôi kiếm, hỏi:
- Ngươi nói xem, võ phu thuần túy chúng ta luyện quyền học võ là vì cái gì
Chu Liễm cười nói:
- Dĩ nhiên là vì muốn được giải thoát và tự do, gặp phải bất cứ chuyện gì muốn làm thì có thể làm, gặp phải chuyện không muốn làm thì có thể nói một chữ "không"
Những người đứng đầu thiên hạ trong lịch sử đất lành Ngẫu Hoa, tuy mưu cầu của mỗi người có một chút khác biệt, nhưng trên phương hướng chính vẫn là trăm sông đổ về một biển
Tùy Hữu Biên, Lư Bạch Tượng, Ngụy Tiện, còn có Chu Liễm ta đều là như vậy
- Có điều đất lành Ngẫu Hoa dù sao chỉ là một địa phương nhỏ, mọi người không có nhiều cảm xúc với trường sinh bất hủ
Cho dù là những người đứng trên đỉnh thiên hạ như chúng ta, cũng sẽ không nghĩ nhiều đến chuyện này
Bởi vì trước giờ chúng ta không biết hóa ra còn có "bầu trời", thế giới Hạo Nhiên mạnh hơn chúng ta quá nhiều
- Về chuyện thăm tiên hỏi đạo, trong bốn người chúng ta, Ngụy Tiện là người đi xa nhất
Hắn làm hoàng đế mà, được thần tử dân chúng tung hô vạn tuế nhiều rồi, ít nhiều sẽ muốn vạn tuế vạn vạn tuế
Trần Bình An chỉ vào mình:
- Chuyện xảy ra vài năm trước, vốn không nói cho ngươi biết quá nhiều
Ban đầu ta luyện quyền, là vì bị người khác đánh gãy cầu trường sinh, phải dựa vào luyện quyền để giữ mạng, cũng đã kiên trì được
- Sau đó ta dựa theo ước định, đeo thanh kiếm do Nguyễn Cung đúc, đi tới núi Đảo Huyền đưa cho Ninh cô nương
Chờ ta đi đường rất xa, cuối cùng đi tới núi Đảo Huyền, gần như đã đánh xong một triệu quyền
Khi đó thực ra sâu trong lòng ta lại cảm thấy nghi hoặc, nếu đã không cần luyện quyền để sống sót, Trần Bình An ta cũng không phải loại người thích tranh đệ nhất với người khác, vậy tiếp theo nên làm gì
- Là trở thành một Chu Hà kế tiếp
Việc này không khó
Hay là trở thành Tống Vũ Thiêu của nước Sơ Thủy
Cũng không tính là khó
Hoặc là lặng lẽ đánh thêm một triệu quyền, hi vọng nhìn thấy phong thái của võ phu cảnh giới Kim Thân
- Nên biết khi đó ta đang ở Kiếm Khí trường thành, nơi có nhiều kiếm tu nhất trên đời
Cách chỗ ta ở mấy bước đường, trong nhà tranh có một vị lão đại kiếm tiên từng trải nhất Kiếm Khí trường thành
Dưới chân ta có chữ do lão đại kiếm tiên khắc xuống, cũng có chữ do A Lương khắc xuống
Ngươi cảm thấy ta sẽ không muốn chuyển sang luyện kiếm sao
Rất muốn
- Cho nên lúc đó ta mới gấp gáp muốn xây dựng lại cầu trường sinh
Thậm chí ta từng suy nghĩ, nếu không dễ kiêm tu hai đường, liệu có nên dứt khoát từ bỏ luyện quyền, cố gắng trở thành một kiếm tu, nuôi ra một thanh phi kiếm bản mệnh, cuối cùng lên làm kiếm tiên hoặc đại kiếm tiên danh xứng với thực
Đương nhiên rất muốn
- Nhưng những lời này ta không dám nói với Ninh cô nương, sợ cô ấy cảm thấy ta không phải là người chuyên tâm một lòng
Đối với luyện quyền là như vậy, nói bỏ là có thể bỏ, vậy đối với cô ấy liệu có giống nhau hay không
Chu Liễm uống một hớp rượu:
- Lão nô và thiếu gia quen biết quá muộn, đã bỏ lỡ giai đoạn "thiếu niên cũng biết mùi khắc khoải" của thiếu gia, sau này chưa chắc đã có nữa
Nhất định phải uống một hớp rượu, để trôi đi nuối tiếc trong lòng
Trần Bình An ngẩng đầu lên, hai tay ôm hồ lô nuôi kiếm, nhẹ nhàng vỗ vỗ, cười nói:
- Khi đó ta đã gặp được Tào Từ
Cho nên ta rất cảm kích hắn, chỉ là ngại nói ra khỏi miệng
Hắn lại chỉ vào mình, sau đó đưa tay chỉ vào vách đá dựng đứng đối diện với đường núi:
- Tào Từ có thể đang đứng ở đó, ta kém rất xa
Mặc dù ta không cố gắng theo đuổi cảnh giới võ đạo đệ nhất gì đó, nhưng ta cũng không phải kẻ ngốc, có ai không muốn mình là đệ nhất
Đương nhiên là thích làm người đứng đầu, có điều ta chỉ..
muốn chậm một chút
Giống như lúc trước ta đi trên lan can lầu bảo vật của phủ Tử Dương, suy nghĩ lung tung về một chữ "chậm", đã nghĩ rõ không ít chuyện
- Nếu như truy tìm ngọn nguồn, từ lúc ta làm học đồ lò gốm tập nặn phôi, thực ra đã tiếp xúc với chữ này
Lão Diêu ghét ta không có thiên phú, không muốn dạy đạo lý cho ta, thậm chí không thích nói chuyện với ta
Lúc ấy ta xem đốt lò là nghề nghiệp để sống sót sau này, lão Diêu không dạy cách làm, ta đành phải nhiều lần ở bên cạnh nghe ông ấy nói chuyện với Lưu Tiện Dương và những học đồ khác
- Lão Diêu nói với bọn họ, tâm phải định thì tay mới ổn, mới có thể từ chậm mà không sai biến thành nhanh mà đúng
Theo lý mà nói, ta giống như đã sớm biết đạo lý này, đã nhớ kỹ rồi đúng không
Thực ra không phải
Chỉ khi ta đi đường rất xa, gặp được rất nhiều người, mới giống như Mao sơn chủ đã nói, rất nhiều đạo lý vốn không mọc chân, cư ngụ trong lòng mới xem là đạo lý của mình
- Sau khi Tào Từ xuất hiện, ta mới biết hóa ra trong đám người cùng lứa, không chỉ có Mã Khổ Huyền mà còn có người như Tào Từ
Tào Từ có chói mắt thế nào thì ta cũng không ghét, không đến mức đố kị với hắn, nhiều nhất là cảm thấy hơi mất mát
- Ở trước mặt cô nương mà mình yêu thích, lại thua người khác ba trận, trong lòng ta đương nhiên không thoải mái
Cho nên lúc ấy ta đã hạ quyết tâm, bất kể sau này cảnh giới võ đạo của Tào Từ cao đến đâu, người ngoài có nói hắn là hạt giống võ vận xưa nay chưa từng có, sau này cũng không có, ta cũng muốn khiến hắn thua liền ba trận
Trần Bình An vẻ mặt ung dung, ánh mắt rạng rỡ:
- Chỉ trên quyền pháp
Chu Liễm vỗ đùi nói:
- Hùng tráng, tâm trí của thiếu gia thật cao xa
Trần Bình An vỗ hồ lô nuôi kiếm, nhìn vách núi đối diện, cười híp mắt nói:
- Ta chỉ nói lời say mà thôi
Chu Liễm tự nhận là người hiểu rõ phong tình nhất, sẽ không phá hoại hứng thú
Sau khi đậy nắp một vò rượu mới, cứ chờ là được, nào lại vội vàng mở ra ngửi ngửi
Cho nên lão bắt đầu thay đổi đề tài:
- Trên đoạn đường này, thiếu gia dường như đang lo lắng chuyện gì
Trần Bình An gật đầu:
- Ngươi cũng có để ý tới quốc thế Đại Ly, chẳng lẽ không cảm thấy khó hiểu, vì sao quốc sư Tú Hổ rõ ràng đang ở nơi khác bố cục hạ cờ và thu lưới bắt cá, Thôi Đông Sơn lại xuất hiện ở thư viện Sơn Nhai
Chu Liễm hỏi:
- Thần thông của năm cảnh giới cao không thể tưởng tượng, tách rời hồn phách cũng không kỳ lạ
Chẳng phải bên cạnh chúng ta cũng có một Thạch Nhu ở trong thân xác tiên nhân sao
Trần Bình An lắc đầu nói:
- Thôi Sàm và Thôi Đông Sơn đã là hai người, hơn nữa bắt đầu đi trên đại đạo khác nhau
Như vậy ngươi cho rằng hai người bản tâm tương đồng, tính cách như nhau, sau này nên chung sống thế nào
Chu Liễm cười nói:
- Với tính tình của Thôi Đông Sơn, ngoại trừ tiên sinh là thiếu gia, hắn tuyệt đối sẽ không chịu đứng sau người khác, cho dù là..
chính mình cũng không được
Trần Bình An lẩm bẩm nói:
- Như vậy một người đánh cờ đã tạo ra Thải Vân Phổ, sẽ đánh cờ với chính mình như thế nào
Chu Liễm bắt đầu nhíu mày, vẻ mặt nghiêm túc, quay sang nhìn Trần Bình An
Trần Bình An gật đầu:
- Ta đoán mình chính là bàn cờ kia
Có thể khi chúng ta đến thành Lão Long, hai người bọn họ đã bắt đầu đánh cờ rồi
Hắn vươn một ngón tay ra, vẽ một đường ngang và một đường dọc giao nhau:
- Từng nơi đan xen, nơi lớn giống như nước Thanh Loan, còn có thư viện Sơn Nhai; nơi nhỏ giống như vườn Sư Tử, hay bất kỳ một chiếc thuyền tiên gia nào đi đến Đại Tùy, còn có phủ Tử Dương gần đây chúng ta đi qua, đều có khả năng
Chu Liễm hỏi:
- Thôi Đông Sơn chắc không đến mức hãm hại thiếu gia chứ
Trần Bình An lắc đầu:
- Hắn vẫn luôn cố gắng giúp ta, điểm này không cần hoài nghi
Chu Liễm không kìm được đứng lên, thân hình lom khom, trầm giọng nói:
- Đây cũng không phải chuyện nhỏ
Trần Bình An vẫn ngồi yên, khẽ lắc lư hồ lô nuôi kiếm:
- Đương nhiên không phải chuyện nhỏ, có điều cũng không sao
Tính toán lớn hơn, ván cờ lợi hại hơn, ta đều đã đi qua rồi
Chu Liễm chậm rãi bước đi, hai bàn tay xoa vào nhau:
- Phải suy nghĩ kỹ càng một phen
Trần Bình An lại an ủi:
- Yên tâm, sẽ không liên quan đến sống chết, cho nên không phải là loại đại chiến sinh tử, từng quyền đánh vào thịt
Cũng không phải là ván cờ không thể phá giải, giống như ở thành Lão Long đột nhiên chui ra một Đỗ Mậu
Chu Liễm ngẫm nghĩ, rầu rĩ nói:
- Như vậy thì càng khó giải quyết, chẳng phải là lão nô sẽ không ra sức được
Lẽ nào đến lúc đó lại ở bên cạnh trơ mắt nhìn
Vậy còn không bực chết lão nô sao
Trần Bình An nhìn về vách núi đối diện, thẳng lưng, hai tay ôm sau đầu:
- Mặc kệ, đi một bước tính một bước
Có lý nào lại sợ về nhà
Chu Liễm nhìn bên mặt Trần Bình An:
- Binh tới tướng ngăn, nước tới đất chặn
Thiếu gia thật là phóng khoáng
Trần Bình An bỗng dưng cảm khái một câu:
- Biết được nhiều đạo lý rồi, thỉnh thoảng tâm sẽ loạn
Hắn cúi người xuống, hai tay đặt chồng, lòng bàn tay chống lên đỉnh hồ lô nuôi kiếm:
- Những đường kẻ ngang dọc trên bàn cờ chính là quy củ
Quy củ và đạo lý đều là chết, đi thẳng về thẳng
Nhưng thế đạo sẽ khiến những đường thẳng này biến thành cong, thậm chí có một số đường kẻ trong lòng người, không chừng sẽ biến thành vòng tròn xiêu xiêu vẹo vẹo, đây gọi là vo tròn cho kín kẽ
- Cho nên trên đời có rất nhiều người từng đọc sách, nhưng vẫn không nói đạo lý
Cũng có rất nhiều người một mình đưa ra quyết định, vẫn có thể sống rất tốt, bởi vì có thể tâm an tâm định, thậm chí ngược lại còn ít ràng buộc hơn những người tuân theo quy củ
- Sống thế nào cứ dựa theo bản tâm, chỉ cần nhìn vào giống như có đạo lý, khiến mình sống một cách yên tâm thoải mái
Hoặc là mượn chuyện này che giấu, để cho mình sống tốt hơn
Tam giáo và các trường phái học thuật có nhiều sách như vậy, tùy tiện tìm mấy câu trong sách, tạm thời mượn dùng một ít đạo lý mà mình cần là được, có gì khó khăn
Chu Liễm thở dài
Lão lại ngồi bên cạnh Trần Bình An, để bầu rượu bất giác uống đã hết xuống, hai nắm tay chống lên đầu gối
Lão già gầy gò thân hình lom khom có phần thương cảm
Những lời tâm huyết này, nếu Trần Bình An nói với Tùy Hữu Biên, Ngụy Tiện và Lư Bạch Tượng, có lẽ ba người sẽ không quá để tâm
Tùy Hữu Biên kiếm tâm trong vắt, chuyên chú vào kiếm
Ngụy Tiện là vạn nhân địch sa trường, ngồi trên ghế rồng
Lư Bạch Tượng lại là thủy tổ khai sơn Ma giáo ở đất lành Ngẫu Hoa
Thực ra đều không..
thú vị bằng nói với Chu Liễm
Chu Liễm nhìn như vô tâm, chuyện lớn chuyện nhỏ đều xem là việc không quan trọng, trước giờ không để trong lòng
Nhưng trong bốn người ở đất lành Ngẫu Hoa, thực ra lão mới là người đã thấy qua muôn vẻ nhân gian nhiều nhất
Sinh ra trong nhà hào phiệt nhiều đời giàu có, nếm trải mùi vị phú quý trên đời, từng đến gần đế vương tướng soái công khanh
Từ nhỏ thiên phú tập võ phi phàm, đã sớm nổi bật trên võ đạo
Nhưng vẫn làm theo ý nguyện của gia tộc, tham dự khoa cử, dễ dàng lấy được nhị giáp
Đó còn là do một trưởng bối nhiều đời thân thiết làm quan chủ khảo, cũng là một vị trọng thần trung tâm, đã cố ý hạ thấp thứ bậc của Chu Liễm, nếu không thì không phải trạng nguyên cũng là bảng nhãn
Lúc ấy Chu Liễm chính là nhân tài nổi danh nhất kinh thành
Một bức thư pháp, một bài văn chương, một lần du xuân tùy ý, không biết đã khiến bao nhiêu cô gái thế gia động tâm
Kết quả sau khi làm quan nhàn nhã thanh cao được mấy năm, Chu Liễm lại tìm một lý do, một mình chạy đi du học vạn dặm
Thật ra là du sơn ngoạn thủy, phủi mông lăn lộn giang hồ
Cứ xông pha như vậy, một công tử cao quý vốn không chịu gò bó, lại bỗng nhiên trở thành người đứng đầu thiên hạ, cũng trở chướng ngại trong lòng vô số tiên tử võ lâm, nữ hiệp giang hồ
Sau đó các nước hỗn chiến, non sông tan vỡ
Chu Liễm rời khỏi giang hồ trở về gia tộc, dấn thân vào sa trường, trở thành một nho tướng xuất thế ngang trời
Sáu năm chinh chiến, Chu Liễm chỉ dùng binh pháp chứ không dựa vào võ học, ngăn cơn sóng dữ, chống đỡ một tòa nhà nghiêng ngả nhiều năm
Có điều theo xu thế tất yếu, cho dù sau đó Chu Liễm đã dốc lòng phụ tá một hoàng tử mấy năm, tự tay chủ trì triều chính, vẫn không thay đổi được kết cục ngai vàng đứt đoạn
Cuối cùng sau khi thu xếp cho gia tộc xong, Chu Liễm một lần nữa trở về giang hồ, vẫn luôn một thân một mình
Theo như Chu Liễm nói, khi lão bốn năm chục tuổi vẫn phong lưu phóng khoáng, mùi vị rượu mạnh trên người một nam nhân già, vẫn là "Chu lang" trong lòng của vô số thiếu nữ
Trần Bình An nói:
- Kế tiếp chúng ta sẽ đi qua một phủ đệ do nữ quỷ trấn giữ, có treo tấm biển "Tú Thủy Cao Phong"
Ta dự định chỉ dẫn theo ngươi, để Thạch Nhu và Bùi Tiền vòng qua dãy núi kia, đi tới một nơi gọi là trấn Hồng Chúc chờ chúng ta
Chu Liễm nóng lòng muốn thử, cười hỏi:
- Ừm, lúc trước thiếu gia đã nhắc tới chuyện này, có điều khi đó không nói kỹ
Bây giờ xem ra là có nguy hiểm, nhưng không phải là quá nguy hiểm
Trần Bình An gật đầu:
- Phủ đệ kia có một nữ quỷ áo cưới
Năm xưa ta và bọn Bảo Bình đi qua, có một chút hiềm khích, cho nên muốn kết thúc một lần
Chu Liễm sực tỉnh nói:
- Chẳng trách gần đây thiếu gia lại tìm đến Thạch Nhu, hỏi thăm một số pháp thuật bản mệnh của loài thuộc âm vật ma quỷ
Còn đi rồi lại dừng, là để bảo dưỡng tinh thần, vẽ ra nhiều bùa chú giấy vàng như vậy
Trần Bình An đột nhiên giơ tay lên:
- Im lặng
Chu Liễm ủ rũ, không hổ là thiếu gia, lại hiểu rõ mình như vậy
Lần trước không hỏi được thiếu gia xem dáng vẻ của nữ quỷ áo cưới là đẹp hay xấu, là mập hay gầy, trong lòng Chu Liễm vẫn luôn ngứa ngáy
Dù sao ở đất lành Ngẫu Hoa, cũng không có nữ quỷ xinh đẹp dùng phần mộ làm nhà yêu thích mình, đến thế giới Hạo Nhiên rồi há có thể bỏ lỡ
Có điều vị thủy thần nương nương sông Bạch Hộc kia và Thạch Nhu, một thần linh và một nữ quỷ, hình như đều không để ý tới mình
Chu Liễm dụi dụi cằm, tức tối nói:
- Thế nào, nữ nhân ở đây, dù là quỷ hay thần, đều thích trông mặt mà bắt hình dong sao
Trần Bình An cầm hồ lô nuôi kiếm lên:
- Đi đây.
Chu Liễm liếc nhìn bình rượu bên chân, vẻ mặt đau khổ nói:
- Thiếu gia, bình rượu của ta cạn rồi
Lão mặt dày xoa xoa tay:
- Thiếu gia, không cần lo lắng cho tửu lượng của lão nô, theo như cách nói của Bùi Tiền là không thành vấn đề
Thêm một bình chỉ là giải khát, hai bình thì hơi say, ba bình là hài lòng rồi
Trần Bình An cười ha hả, há miệng lắc đầu, làm động tác hít hơi, sau đó quay đầu, giống như cười trên nỗi đau của người khác nói:
- Uống không khí đi
Chu Liễm kìm nén cả buổi, dự định làm trung thần can gián một lần, có chết cũng không làm gian nịnh nữa, cả người đầy chính khí nói:
- Thiếu gia, chuyện cười mà không buồn cười như vậy, lão nô thật sự rất khó nịnh hót
Trần Bình An tâm ý khẽ động, từ trong vật một thước lấy ra một bình rượu, ném cho Chu Liễm, hỏi:
- Chu Liễm, ngươi cảm thấy ta là người thế nào
Chu Liễm chụp lấy bình rượu, không cần nghĩ ngợi nói:
- Người tốt
Trần Bình An cười nói:
- Rượu này cho ngươi không uổng
Chu Liễm lắc đầu nói:
- Cho dù không có bình rượu này, ta cũng sẽ nói như vậy
Trần Bình An lẩm bẩm nói:
- Ta chính là người tốt rồi à
Chu Liễm thoải mái cười lớn:
- Thiếu gia cứ xem như ta đang nịnh hót, đừng tin là thật
Uống rượu, uống rượu
Một lão già xuất thân từ gia đình quyền quý, một thanh niên xuất thân từ ngõ hẹp quê mùa, thực ra hai người đều không quan tâm tới phân chia chủ tớ, chậm rãi uống rượu ngon bên vách núi
Chu Liễm lau miệng, đột nhiên nói:
- Thiếu gia, lão nô hát cho ngài nghe một ca khúc quê nhà nhé
Trần Bình An gật đầu nói:
- Được
Chu Liễm vội vàng nhấp một ngụm rượu, thấm ướt cổ họng, sau đó mới cất tiếng ngâm nga, gật gù đắc ý
Đó là tiếng phổ thông của một triều đình đã sụp đổ ở đất lành Ngẫu Hoa
Trần Bình An dĩ nhiên nghe không hiểu, có điều Chu Liễm ngâm nga một cách thong thả say sưa, cho dù không biết nội dung, hắn vẫn nghe ra được một phong vị khác
Sau khi hát xong một đoạn, Chu Liễm hỏi:
- Thiếu gia, thế nào
Trần Bình An gật đầu nói:
- Không tệ, không tệ
Chu Liễm lắc lư bầu rượu chỉ còn một nửa:
- Nếu thiếu gia có thể ban thưởng thêm một bình, lão nô sẽ hát bằng tiếng phổ thông Đại Ly
Trần Bình An không chần chừ, lập tức ném cho Chu Liễm một bình
Chu Liễm đặt bình rượu kia sang một bên, nhẹ giọng ngâm nga:
- Đêm xuân ánh nến như mắt người, thấy nương tử kia cởi khuy áo, ngón tay như hẹ vê dây lưng, ngực mềm trắng nõn như đỉnh núi
Da bụng mềm mại, đáng tiếc ánh nến không nhìn thấy
Sống lưng trơn nhẵn eo bó lại, đeo quả bầu lớn
Tiểu nương tử à, nhớ nhung kẻ phụ lòng đi xa không về, trái tim như nai nhỏ đâm đầu, tâm can có ngàn nút thắt..
Nương tử xoay eo quay đầu nhìn hai gối, tay che đỉnh núi sinh lòng ai oán
Một khắc đã đáng giá ngàn vàng, vậy ai tới kiếm vạn lượng tiền đây
Chu Liễm dừng lại, uống một hớp rượu, cảm thấy khá thỏa chí
Trần Bình An hỏi:
- Vậy là xong rồi
Chu Liễm rất bất ngờ, sửng sốt nói:
- Thiếu gia không định đánh ta sao
Trần Bình An cười nhạo nói:
- Đi qua nhiều đường giang hồ như vậy, ta đã nhìn thấy những cảnh đời lớn, thế này có tính là gì
Trước kia ở đường rồng đi dưới lòng đất, ta ngồi một chiếc thuyền tiên gia, trong khoang thuyền phía trên đầu có thần tiên đánh nhau không phân ngày đêm, ha ha
Đây gọi là hiểu biết muộn màng, thực ra vẫn phải quy công cho Chu Liễm, đương nhiên còn có dòng sông thời gian dài đằng đẵng ở đất lành Ngẫu Hoa
Chu Liễm nói:
- Kể nghe xem
Trần Bình An cười híp mắt nói:
- Có thể, nhưng trước tiên phải trả bình rượu kia cho ta
Chu Liễm do dự một thoáng, vẫn đưa bình rượu cho Trần Bình An
Trần Bình An cất vào vật một thước, sau đó nói:
- Đó thật là từng trận chém giết oanh liệt rung động tâm can
Chu Liễm chờ cả buổi, vẫn không đợi được đoạn sau:
- Hết rồi
Trần Bình An đứng lên:
- Nếu không thì sao
Chu Liễm vội vàng đứng dậy, đuổi theo Trần Bình An:
- Thiếu gia, trả rượu cho ta
Chỉ có mấy chữ đáng thương như vậy, nói cũng như không nói, không đáng giá một bình rượu
Trần Bình An không để ý tới Chu Liễm, lộn người một cái trên đường núi hiểm trở, dùng thế trời đất trồng chuối mà đi
Chu Liễm đứng tại chỗ, phiền muộn không thôi
Đột nhiên lão quay đầu nhìn về Thạch Nhu đang tĩnh tọa tu hành, nhếch miệng cười một tiếng
Thạch Nhu mở mắt ra, tức giận nói:
- Cút xa một chút
Chu Liễm giơ tay lên, ngón tay xếp thành hình hoa lan, khẽ vung về phía Thạch Nhu:
- Đáng ghét
Thạch Nhu cảm thấy buồn nôn
Sau khi thoáng nhìn, cô bỗng ngây người như phỗng
Hóa ra một ngón tay của Chu Liễm ấn vào nơi tóc mai, đã làm hai động tác
Đó là một động tác kéo xé, cùng với một động tác lau vuốt, giữa hai động tác có dừng lại một lúc
Lão già nhếch miệng với Thạch Nhu, sau đó xoay người, hai tay đặt sau lưng, cúi mình đi từ từ, bắt đầu một mình tản bộ trong màn đêm
[ĐỌC TRUYỆN VIP MIỄN PHÍ TẠI Truyendich.vn]
Chỉ để lại một nữ quỷ xương khô năm xưa, giống như vừa nhìn thấy quỷ
Chu Liễm phía xa tấm tắc nói:
- Không thú vị
Đi hết đường núi hiểm trở, băng qua vùng biên giới giữa nước Nam Uyển và vương triều Đại Ly
Tại một dãy núi cao liên miên, hai người Trần Bình An và Chu Liễm đi trên đường núi
Thạch Nhu đã dẫn Bùi Tiền đi đường vòng, dọc theo sông Tú Hoa đi đến trấn Hồng Chúc, hai bên sẽ gặp nhau ở đó
Có điều Trần Bình An bảo Thạch Nhu cõng Bùi Tiền, có thể thi triển thần thông, cho nên nếu không có gì bất ngờ, Thạch Nhu và Bùi Tiền sẽ đến trấn Hồng Chúc sớm hơn
Trần Bình An mỉm cười kể lại một chuyện cũ năm xưa
Khi đó cũng trên con đường núi này, hắn đã gặp được ba thầy trò
Trong đó có một thiếu niên chân thọt, cầm phướn gọi hồn cũ rách có dòng chữ "hàng yêu bắt quỷ, trừ ma vệ đạo"
Kết quả bọn họ lại thành người cùng hội cùng thuyền, đều bị nữ quỷ áo cưới kia bắt tới phủ đệ có treo vô số đèn lồng đỏ chót
May mà cuối cùng hai bên đều bình yên vô sự
Lúc chia tay, lão đạo sĩ giản dị còn tặng cho một tấm Sưu Sơn Đồ tổ truyền của sư môn
Sau đó ba thầy trò đã đi qua quận Long Tuyền, nhưng không ở lại trấn nhỏ
Bọn họ đã gặp Nguyễn Tú cô nương ở cửa tiệm ngõ Kỵ Long, cuối cùng tiếp tục đi lên phía bắc tới kinh thành Đại Ly, nói là muốn đến đó thử vận may
Cố ý lựa chọn chiều hôm để lên núi, sau khi đi tới đoạn đường nhỏ giữa núi năm xưa bị quỷ che mắt, Trần Bình An dừng bước nhìn quanh, không thấy có gì khác thường
Trần Bình An đeo Kiếm Tiên và hòm trúc, cảm thấy mình dù sao cũng giống như nửa người đọc sách
Có điều nữ quỷ áo cưới kia không hề có động tĩnh, chuyện này cũng bình thường
Năm xưa Ngụy Tấn miếu Phong Tuyết dùng một kiếm phá vỡ màn trời, lại có hào hiệp Hứa Nhược ra trận, chắc hẳn nữ quỷ áo cưới đã chịu thiệt thòi, hôm nay không dám tùy tiện tàn hại người đọc sách qua đường nữa
Trần Bình An ngẫm nghĩ, nói với Chu Liễm:
- Ngươi bay lên trời cao, xem thử có thể nhìn thấy phủ đệ kia không
Có điều ta đoán rằng khả năng không lớn, nhất định sẽ có pháp thuật che mắt
Chu Liễm bay lên, võ phu cảnh giới Viễn Du chính là như vậy, trời đất bốn phương đều có thể đi lại
Chốc lát sau, Chu Liễm trở về đường nhỏ, lắc đầu nói:
- Quả thật nhìn không thấy, phải lãng phí hai lá bùa của thiếu gia rồi
Trần Bình An mỉm cười lấy ra hai lá bùa, đó là bùa dương khí khêu đèn và bùa phá chướng núi sông, đều là vẽ từ giấy vàng trong xấp giấy bùa mà Lý Hi Thánh tặng
Trần Bình An dùng linh khí tích góp từ kinh huyệt có chứa văn mật màu vàng trong cơ thể, trút vào bùa dương khí khêu đèn, hiện ra ngọn lửa rất nhỏ
Hắn lướt lên đầu cành trong rừng cây, lượn một vòng, cẩn thận quan sát tốc độ bốc cháy và kích thước ngọn lửa của bùa khêu đèn trên đầu ngón tay, cuối cùng xác định một phương hướng đại khái
Sau đó hắn dựa vào chỉ dẫn của bùa khêu đèn, đi tìm vách chắn núi sông của phủ đệ kia, giống như người thường đốt đèn đi ban đêm, dùng đèn lồng trong tay chiếu sáng con đường
Cuối cùng Trần Bình An đi tới trước một vách núi, ngọn lửa bỗng nhiên bùng lên
Hắn rung cổ tay, rót đầy linh khí vào mật bùa, bùa phá chướng núi sông lập tức bừng sáng
Hắn dán lá bùa này lên vách núi, cảnh tượng trước mắt theo đó nhanh chóng biến hóa
Vách núi giống như tuyết đọng gặp lửa, nhanh chóng tan rã, xuất hiện một lỗ thủng lớn chừng bàn tay
Xuyên thấu qua lỗ thủng, có thể nhìn thấy bên trong là một con đường hẹp giữa khe núi âm khí dày đặc, không ngừng có khí tức âm tà tràn ra ngoài
Đợi đến khi bùa phá chướng núi sông bốc cháy gần hết, lỗ thủng đã biến thành lớn như cửa viện
Trần Bình An và Chu Liễm bước vào trong đó
Trong khe núi cổ thụ chọc trời, Trần Bình An vẫn cầm lá bùa dương khí khêu đèn còn lại hơn nửa, dẫn theo Chu Liễm lướt về phía trước
Chu Liễm chân không chạm đất, theo sau Trần Bình An
Trần Bình An không nói kỹ về ân oán với nữ quỷ áo cưới Sở phu nhân, nhưng trước kia Chu Liễm chưa từng nhìn thấy Trần Bình An lại cố chấp với một "chuyện nhỏ" như vậy
Vì muốn gặp Sở phu nhân kia, trước đó Trần Bình An đã làm rất nhiều an bài và thủ đoạn
Chu Liễm đã từng cùng Trần Bình An trải qua biến cố ở thành Lão Long, cảm thấy khi ở tiệm thuốc Khôi Trần, Trần Bình An cũng rất cẩn thận chặt chẽ, cân nhắc tất cả chuyện lớn chuyện nhỏ
Hai lần tuy tương tự nhưng lại không hoàn toàn tương đồng
Chẳng hạn Trần Bình An giống như đã chờ đợi ngày này rất lâu, khi ngày hôm nay thật sự đến, tâm tính của hắn lại khá kỳ lạ
Giống như..
[ĐỌC TRUYỆN VIP MIỄN PHÍ TẠI Truyendich.vn]
thế quyền hình dáng con vượn của Chu Liễm lão, mỗi lần đại chiến, trước khi ra tay đều phải cúi người co mình, chứ không giống như võ phu thuần túy bình thường khí thế dâng trào, quyền ý trút ra
Tốc độ cháy của bùa dương khí khêu đèn càng nhanh
Khi một chút tro tàn cuối cùng rơi xuống, hai người cuối cùng đã đứng trên một quảng trường
Trước mắt chính là phủ đệ uy nghiêm có treo tấm biển "Tú Thủy Cao Phong", giống như tiên nhân chấp bút, ngoài cửa có hai pho tượng sư tử đá lớn
Trần Bình An nheo mắt lại, ngẩng đầu nhìn tấm biển kia
Từng có nữ quỷ mặc một bộ áo cưới đỏ tươi lơ lửng ở đó
Cô si tình, đã từng là quỷ vật lương thiện, vẫn luôn có đạo lý của mình
Nghe nói năm xưa có một người đọc sách đi đường ban đêm, lớn tiếng ngâm nga thơ của thánh hiền trên đường núi, nhằm để tăng thêm can đảm cho mình, bị cô nhìn thấy
Người đọc sách và nữ quỷ, hai người âm dương khác biệt, nhưng vẫn tương thân tương ái
Cô vẫn cam tâm tình nguyện mặc bộ áo cưới đỏ kia
Khóe miệng Trần Bình An nhếch lên
Đạo lý không phân biệt thân sơ, đây là do chính hắn nói
Người không nói đạo lý, mặc cho ngươi vui vẻ, sống tốt như thế nào, đều là con đường tự mình đi
Nhưng một ngày nào đó gặp phải người nói đạo lý, nắm tay lại cứng hơn ngươi, vậy thì đời sau đầu thai cho tốt, đây cũng là do chính hắn nói
Trần Bình An cứ đứng ở đó như vậy
Chu Liễm không nhìn được quay đầu
Ngay cả võ phu cảnh giới Viễn Du như Chu Liễm, cũng cảm nhận được khí thế khác thường trên người Trần Bình An
Đây là dấu hiệu của võ phu thuần túy cảnh giới thứ năm đại viên mãn
Giống như trăng sáng trên trời vậy
Nhưng như thế cũng chưa tính là gì, bởi vì chuyện này vẫn nằm trong phạm trù võ học
Chu Liễm kinh ngạc là vì tâm cảnh và khí thế mà Trần Bình An thể hiện ra ngoài
Vầng trăng sáng kia giống như một con giao long ngậm ly châu.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.