Kiếm Xuất Hành Sơn

Chương 21: Thêm bối




Chương 21: Thêm Bối
“Thiên Trụ Vân Khí.”
Chiêu kiếm này hắn lờ mờ có ấn tượng, chỉ là kém xa danh tiếng của “Bách Biến Thiên Huyễn Mây Mù Mười Ba Thức” hay “Hồi Phong Lạc Nhạn Kiếm”
Lão Lô dùng từ “tuyệt cường kiếm pháp” để miêu tả, là có tin tức sai lầm hay chỉ đơn thuần là đang tâng bốc đây
“Kiếm pháp này nghe rất có ý cảnh, không biết vị Hành Sơn tiền bối nào đã sử dụng tốt nhất?” Hắn tỏ vẻ tò mò, đổi cách hỏi thăm
“Tất nhiên là Mạc đại tiên sinh.”
“Lúc trước Long Tổng tiêu đầu thiết yến mời đệ tử của Lưu Tam gia là Mễ Vi Nghĩa, vừa lúc ta tiếp khách, lúc đó trời đổ trận mưa to, thác nước trên Thiên Trụ phong trút xuống cực kỳ hùng vĩ
Mễ Vi Nghĩa đã nói đến chuyện này, xưng tiền bối Hành Sơn từng ở đây lĩnh hội kiếm ý, lưu lại Thiên Trụ Vân Khí.”
“Ngọn núi cao nguy nga nhất trong số đó có đến năm ngọn, nối liền thành Năm Thần Kiếm.”
“Nhưng đến tay chưởng môn đời thứ mười ba là Mạc đại tiên sinh, chiêu kiếm này sớm đã tàn tạ không còn đầy đủ, nghĩ rằng kiếm phổ vẫn còn nằm trong tay Mạc đại tiên sinh.”
Dứt lời, Lô Quý hậm hực lắc đầu, “Vinh huynh đệ gia nhập phái Hành Sơn có hi vọng, nhưng muốn học đường kiếm chiêu này nha, e rằng…”
Tiếng nói im bặt mà dừng, hắn tin rằng Triệu Vinh chắc chắn đã nghe hiểu
Nếu như Lưu Tam gia nhận đồ đệ, e rằng khó có thể từ chỗ Mạc đại tiên sinh kia mà có được kiếm phổ
Hai vị sư huynh đệ tư tưởng không hợp, rất ít khi gặp mặt
Phải chăng Lưu Tam gia cực kỳ yêu thích Triệu Vinh, thì mới mở lời với Mạc đại tiên sinh được
Lô Quý cảm thấy việc này chưa thể trông cậy vào
Hiểu rõ ý của lão Lô, Triệu Vinh cười rạng rỡ, trong lòng không hề bận tâm
Thời nay khác xưa rồi
Gần đây việc tu luyện Dịch Cân Kinh, Tẩy Tủy Kinh, cộng thêm nhậm huyệt đả huyệt chi pháp, đã khiến hắn trở nên vô cùng sung mãn
Tâm niệm đang nghĩ đến chuyện Tam Hợp môn cùng việc cướp tiêu, Triệu Vinh đề nghị quay về tiêu cục
Lô Quý lại nói: “Không cần phải vội.”
“Việc chúng ta có thể làm rất hạn chế, mọi thứ đều cần đợi Tổng tiêu đầu nắm bắt.”
“Ta thấy ngươi hào hứng ngút trời, chắc hẳn lâu rồi chưa ra ngoài canh gác
Lão Lô ta tuổi bằng ngươi, cũng không thể tĩnh tâm như Vinh huynh đệ đâu.”
Hắn vỗ vỗ vai Triệu Vinh, rồi chỉ về phía đường núi:
“Bây giờ đã dứt khoát ra ngoài, Tổng tiêu đầu nhắc nhở cũng có ý này, ta sẽ dẫn ngươi đi dọc theo quan đạo một chuyến nữa.”
“Năm trước ta theo Tổng tiêu đầu áp tiêu, hơn phân nửa là phải đi Lâm Giang, Cửu Giang các vùng
Nếu ngươi ngay cả khu vực xung quanh Hành Dương thành cũng không quen, việc vào Nam ra Bắc e rằng sẽ phải chịu không ít khổ sở.”
“Mà lại…”
Lô Quý hướng Thấu Cốt Long báo hiệu một tiếng
“Đi đâu ạ?”
Thiếu niên yêu bảo mã, Triệu Vinh còn muốn trải nghiệm nhiều thêm một chút
Chờ Tổng tiêu đầu trở về, bảo bối này e rằng khó mà chạm vào
Vẻ mặt Lô Quý đầy ý cười, “Phải vậy chứ, lúc này ngươi mới giống một thiếu niên còn non nớt.”
Lô Quý cười hắc hắc không ngừng, càng nói càng không đứng đắn, gì mà phải đi kiến thức một chút ‘nơi tốt’ mới có thể sớm lớn
Triệu Vinh “Phi” một tiếng, không cùng làm bạn

Khoảnh khắc sau, hai con ngựa đi về phía quan đạo xuống núi
“Chúng ta đi về phía nam, đi qua chân núi Hành Sơn, hướng về phủ Viên Châu.”
“Xung quanh đây trộm cướp liên tiếp xảy ra, con Thấu Cốt Long này lại thu hút ánh mắt người khác, chúng ta đi quá xa sợ gây phiền toái.”
“Không sao, ngay ở phía trước vài dặm, bên kia qua cầu suối Vịnh Đình có một gò đất cao tên là Tiên Hạc Lĩnh, xa hơn nữa chính là quan ải cổ đạo
Vinh huynh đệ đã thích đọc Xuân Thu, không bằng đi xem Ma Nhai khắc đá bên kia, còn có vết kiếm thương của cao nhân tiền bối lưu lại.”
“Cư dân Hành Dương thành mỗi khi gặp dịp đạp thanh, cũng thích đến đây du ngoạn
Dịch trạm, dịch quán được xây ở dưới chân Thiên Trụ phong, nói không chừng còn có thể gặp thương khách, du hiệp đến Hành Dương thành.”
“Bởi vì cái gọi là xa gần cao thấp đều không giống nhau, qua bên kia mà nhìn Hành Sơn Ngũ Thần Phong, lại có một vẻ tráng lệ đặc biệt a, ha ha.”
“Cứ theo Lô lão ca.”
“Giá!”
“Giá!”

Cổ đạo uốn lượn xoay quanh, Triệu Vinh lần đầu tiên đặt chân lên vùng đất này, khác biệt rất lớn so với Hành Sơn trong trí nhớ hắn
“Tiên Hạc Lĩnh có tám dặm, dọc đường có ba cái đình ở những ngọn núi thấp
Đi thẳng đến đầu núi nghỉ một chút, rồi đi thêm năm dặm là Vịnh Đình
Sau Vịnh Đình là suối Lãng, qua ba thôn trang là có thể thấy Giới Thủ
Giới Thủ là những phiến đá chồng chất cách đó mười dặm, ở giữa nhìn qua tên tiếng thông reo.”
Lô Quý há mồm là nói ra, đối với địa hình rõ như lòng bàn tay
“Chúng ta từng áp tiêu đi cả Cát An, Duyên Bình, con đường này đã đi qua mười mấy chuyến, ta nhắm mắt lại cũng có thể sờ đến dưới chân Thiên Trụ phong.”
Lô Quý khoe khoang kinh nghiệm áp tiêu, còn Triệu Vinh thì thấy cái gì cũng mới lạ
Trước kia hắn luôn ở trong Hành Dương thành, ngoại trừ đi đầm nước đánh cá ra thì rất ít khi đi ra ngoài
Chủ yếu là võ nghệ chưa luyện thành, đi đâu cũng không có sức mạnh
Thời đại mà vũ lực giá trị phá trần thế này, trên giang hồ hung ác trộm cướp ở khắp mọi nơi, hơi bất cẩn là mạng nhỏ liền không còn
Nếu không thì sinh ý của tiêu cục sao có thể tốt như vậy
“Đây chính là cửa Tiên Hạc Lĩnh.”
Triệu Vinh nhìn theo lời nói thấy khe núi ở đầu núi, cũng gọi là ải môn
Hai bên khe núi này vẫn còn khối đá xếp chồng làm hai bức tường, dựng đứng trước một ngọn núi
Nơi đây địa thế hiểm yếu, dễ thủ khó công
[ĐỌC TRUYỆN VIP MIỄN PHÍ TẠI Truyendich.vn]
Đây cũng không phải là cái gì yết hầu chiến lược, mà là công sự phòng ngự của một đám cường đạo
Nghe người kể chuyện trong thành nói qua, trước Tiên Hạc Lĩnh từng có một đám thổ phỉ chiếm núi làm vua, về sau bị phái Hành Sơn tiêu diệt
Đại lĩnh lướt qua một cái, trước mắt dần dần khoáng đạt
Quan đạo càng thêm bằng phẳng
Quả đúng như lời Lô Quý nói, Ngũ Thần Phong gần ngay trước mắt, kéo dài về phía Đông Nam, như từng chuôi cự kiếm cắm vào tầng mây, cảnh tượng này xa so với Hành Sơn trong trí nhớ Triệu Vinh càng thêm hùng hồn cao ngất
Xa xa nhìn thấy trước dịch trạm dưới chân núi đậu đầy xe ngựa của thương đội, lại có không ít bóng người đang qua lại
Triệu Vinh kéo dây cương để Thấu Cốt Long dừng lại, liếc mắt thấy một khối Ma Nhai khắc đá ven đường, ngay dưới dòng chữ “Tiên Hạc Lĩnh” được khắc trên bia
Chữ viết đã không rõ, nhưng không ảnh hưởng đến việc phân biệt:
« Ất Vị Đông Cửu Vũ »
"Lũng bên trên sơ hoàng vụ bốn thùy, mạ đầu tận mực chính lâm ly
Hành Sơn tự có khai vân thủ, chỉ có nhân gian người không biết
Lạc khoản là
“Trần Phổ.”
Triệu Vinh không nhớ ra lão huynh này là ai, bên cạnh có khắc đá khác “Ta nhập Ngũ Thần Phong”
"Ta nhập Ngũ Thần Phong, núi duy Thiên Trụ cao
Vỗ áo ngàn trượng bên trên, vạn cổ mấy người hào
Lạc khoản là Lý…
Chữ phía sau đã bị mài mòn, cùng với khắc đá cùng nhau mục nát, thấy không rõ lắm
Một bên Lô Quý bỗng nhiên cười ha ha một tiếng, Triệu Vinh chăm chú nhìn một cái, cũng cười ha ha
Nội dung khắc đá này sai hoàn toàn
Phía trước nhắc đến Ngũ Thần Phong, sau đó lại nói Thiên Trụ cao nhất
Nhưng sự thật là Chúc Dung Phong mới cao nhất, lão huynh này khắc đá ngược lại là đại khí bàng bạc, vì vậy lỗi sai rõ ràng lại càng có cảm giác vui mừng
Kỳ thật cũng có thể lý giải thành “người khắc chữ cho rằng Thiên Trụ cao nhất” nhưng kết hợp với nửa bên tên bị xóa đi, rõ ràng là lộ ra sự chột dạ trong lòng
Tên này chột dạ rồi
Có thể tưởng tượng trên dưới trăm năm trước có một người đứng ở chỗ này, quan sát Thần Phong mà phóng khoáng khắc chữ, về sau bị người qua đường hoặc bằng hữu vạch ra sai lầm, rồi xóa đi nửa bên tên mà chạy trối chết
Thực sự thú vị
Triệu Vinh cũng nhìn thấy vết kiếm thương động mà Lô Quý nói tới, nghe nói là dấu vết chém giết lưu lại của mấy vị lục lâm hào kiệt cùng giang dương đại đạo, một chút tảng đá lớn bị chém ngang cắt đứt, loáng thoáng có thể thấy được thiết diện bằng phẳng kia
Nếu không có nội lực hùng hậu là nhất định làm không được
“Lô đại ca, chúng ta qua bên kia uống chén nước trà.”
“Đi.”
Bọn hắn cưỡi ngựa đi tới bên ngoài dịch trạm, bên cạnh vài cây du có một loạt ô bồng, có thương khách kết bạn, có đội xe lừa, xe ngựa từ nơi khác tới, còn có một chút võ nhân giang hồ
“Giá ~!”
Vốn dĩ có không ít người quan sát Triệu Vinh và Lô Quý, sau đó bị một tiếng ngựa phi hấp dẫn tới
[ĐỌC TRUYỆN VIP MIỄN PHÍ TẠI Truyendich.vn]
Một kỵ tuyệt trần mặc dịch phục tạo chạy về phía phủ nha Hành Dương thành, chắc là có cái gì công văn khẩn cấp
Điều Triệu Vinh không nghĩ tới là,
Hắn cùng Lô Quý vừa ngồi xuống cầm chén nước trà, sát vách một bàn người đi ra một gã trung niên hán tử phong trần mệt mỏi, bên hông hắn cài một thanh đoản đao, trực tiếp đi về phía bọn hắn
“Hai vị huynh đài phải chăng từ Hành Dương thành đến?”
“Đúng vậy.” Lô Quý lên tiếng, chờ đối phương truyền lời
Triệu Vinh không mở miệng, liếc mắt nhìn đoản đao bên hông hắn, lại nhìn về phía ngón tay rộng lớn của hắn, ánh mắt đảo qua bàn người kia
Tất cả đều là người luyện võ
Hắn nâng chén trà lên, âm thầm cảnh giác
Trung niên hán tử lộ ra vẻ vui mừng, ngồi xuống chiếc ghế Lô Quý đẩy ra, “Nhìn hai vị mặc tiêu sư phục, lại đến từ thành nội, phải chăng là người của Trường Thụy tiêu cục?”
“Các hạ là?”
Trung niên nhân ôm quyền: “Tại hạ Khâu Quảng Quân.”
Hắn hướng trong ngực móc ra một phong thư, Lô Quý liếc mắt nhìn phong thư, lúc này cười to, “Thất lễ, hóa ra Khâu huynh là bằng hữu của Lư tiêu đầu!”
“Khâu mỗ nhận được thư của Lư tiêu đầu, từ phủ Cát An đi ngày đêm chạy đến Hành Dương.”
“Khâu gia trang ta chịu ân tình của Lưu Tam gia đã lâu, Lư tiêu đầu cùng ta lại là hảo bằng hữu, lần này không chỉ đi tiếp Tam gia, càng đi đến tiêu cục trợ quyền, gặp một lần đám cuồng đồ Tam Hợp môn kia!”
Lô Quý vội vàng ôm quyền, tự giới thiệu, rồi cùng Khâu Quảng Quân nói mấy câu kết giao tình
“Không biết vị huynh đệ kia là…”
Khâu Quảng Quân cùng bàn người đã sớm chú ý đến Triệu Vinh, vừa rồi còn đang đoán thân phận của hắn
Tuổi hắn nhỏ như vậy, lại mặc tiêu sư phục, khi đi đến lại cưỡi một con ngựa lớn hoàng phiêu uy phong lẫm liệt
Khâu Quảng Quân cho rằng thiếu niên lai lịch bất phàm, vừa mới chào hỏi lúc, cũng là trước từ bên Lô Quý dò đường
Triệu Vinh mỉm cười, đang chuẩn bị chào hỏi
Một bên Lô Quý xen lời: “Khâu huynh, vị này là Triệu Vinh Triệu huynh đệ.”
“Ngươi chớ nhìn hắn tuổi còn nhỏ, một thân công phu e rằng còn hơn xa ta.”
“Hắn cùng với Lư tiêu đầu tâm đầu ý hợp, cuối năm đang muốn cùng nhau thăm hỏi Tam gia đâu.”
Ánh mắt Khâu Quảng Quân nhất thời thay đổi, hướng Lô Quý quăng tới ánh mắt cảm kích
Khá lắm, lão Lô bắt ta làm lấy lòng a đây là
Lô Quý đối với ánh mắt Triệu Vinh bay tới mà cười hắc hắc
Khâu Quảng Quân nhìn về phía Triệu Vinh biểu lộ cực kỳ nóng bỏng, hai tay ủi lên cao
“Kính đã lâu, hóa ra là Triệu huynh đệ!”
“Chúng ta đều là bằng hữu của Lư tiêu đầu, nhất định phải thân mật thân mật.”
Triệu Vinh cũng mỉm cười kêu một tiếng kính đã lâu, hắn biết đối phương là nể mặt Lưu Tam gia
Nhưng tiếp theo, thao tác của Lão Khâu vẫn khiến hắn kinh hãi
Chỉ thấy Lão Khâu hướng bàn sát vách kêu một tiếng: “Mông Đình, Mông Nhân, mau tới gặp Lô thúc thúc, Triệu thúc thúc của ngươi!”
Cái tiếng “Triệu thúc thúc” này kêu phi thường lớn
Sát vách đứng lên một đôi nam nữ thanh niên, ước chừng tuổi tròn đôi mươi
Trên mặt bọn hắn nghi hoặc, mặt mày mộng bứt nhìn về phía cha mình
Triệu… Triệu thúc thúc
Không phải nói chỉ chào hỏi thôi sao
Sao bối phận liền bị chém ngang



PS: Cảm tạ đại lão huy hoàng, lãng tử tiểu thiên, nhảy ra tam giới bên ngoài không tại trong ngũ hành, đại thiên thế giới nơi nào tìm đã khen thưởng
Cảm tạ nguyệt phiếu, phiếu đề cử quý giá của các bạn đọc
Trong thời gian sách mới, truy đọc vô cùng quan trọng, các bạn đọc nhiều kéo về phía sau tìm kiếm một chút, cảm tạ cảm tạ ( '- '
[ĐỌC TRUYỆN VIP MIỄN PHÍ TẠI Truyendich.vn]

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.