Kiêu Hùng Trọng Sinh Hongkong 1950

Chương 18: Ở chỗ này ở một đêm




Chương 18: Ở lại đây một đêm
“Đây là thư ký Chử Hiếu Tín của thương hội Lợi Hanh, Chử Hiếu Tín là nhị công tử của hội trưởng Chử Diệu Tông thuộc thương hội Triều Phong.” Nhan Hùng giới thiệu thân phận Tống Thiên Diệu cho Diêu Mộc, đương nhiên thân phận của Tống Thiên Diệu không quan trọng, quan trọng là..
lúc này sau lưng Tống Thiên Diệu có Chử Hiếu Tín và Chử Diệu Tông
Diêu Mộc mân mê một chuỗi tràng hạt mười tám hạt trong tay, gật đầu với Tống Thiên Diệu: “Thư ký Tống, mời ngồi.”
“Đa tạ Mộc ca.” Tống Thiên Diệu ngồi xuống vị trí bên cạnh ghế sofa, nhìn Diêu Mộc và Nhan Hùng
“Là Chử Hiếu Tín gây họa, chọc cảnh đội, nên ngươi mới đến gặp ta
Ba mươi mấy tuổi đầu rồi mà vẫn còn giao du với cái loại công tử ăn chơi này
A Hùng, hai năm qua ngươi thật đúng là không có tiến bộ chút nào
Gào thét, hắn gây ra là người của Lưu Phúc sao?” Diêu Mộc mân mê tràng hạt rất chậm, mất năm sáu giây mới vê một hạt, nhưng lời nói lại không chậm, nói trúng tim đen
Ánh mắt Tống Thiên Diệu lộ vẻ bội phục, hắn liếc nhìn Diêu Mộc có vẻ hơi tiều tụy, cho rằng đối phương chỉ là một lão già đã muốn bỏ đi, đơn giản là còn có môn sinh bạn cũ trong đội cảnh sát, còn có đủ mặt mũi trước mặt Lưu Phúc, Trương Vinh Cẩm thậm chí người nước ngoài, nhưng những lời này của Diêu Mộc lại khiến Tống Thiên Diệu cảm thấy, người có thể trở thành Tổng Hoa Tham Trưởng đầu tiên kể từ khi khai mở cảng Hong Kong, quả nhiên có con mắt tinh tường
Diêu Mộc chỉ hỏi một vấn đề, đó là thân phận của Tống Thiên Diệu
Sau khi Nhan Hùng trả lời, Diêu Mộc lập tức ý thức được là Chử Hiếu Tín gây ra chuyện phiền phức với cảnh đội và khẳng định chuyện đó, nếu như là một người trung niên đang ở đỉnh cao phong độ, có phản ứng như vậy chẳng có gì lạ, nhưng người trước mặt lại là một ông lão tiều tụy, phản ứng này không thể không khiến người ta bội phục
“Con nuôi của Cửu Long Hoa Tham Trưởng Trương Vinh Cẩm, cùng nhị công tử của Chử gia vì tranh giành một cô ca sĩ ở Lệ Trì Hoa Viên mà gây gổ.” Nhan Hùng chi tiết kể với Diêu Mộc: “Nhị công tử Chử gia và thuộc hạ bang hội Triều Dũng của thương hội Triều Phong đã đánh bị thương con nuôi Trương Vinh Cẩm và một thường dân.”
“Con nuôi của Trương Vinh Cẩm?” Diêu Mộc lặp lại cụm từ này, nhìn Nhan Hùng hỏi: “Là Chử Hiếu Tín tự nói với ngươi tìm đến ta
Hay là chính ngươi nhân cơ hội này mà tiếp cận hắn?”
Nhan Hùng trong lòng nghiến răng, mở miệng nói: “Mộc ca, là do con không tiến bộ, muốn tìm đường đi, thấy được thân phận địa vị của Chử Hiếu Tín, nên chủ động tiếp cận.”
“Ngươi vừa mở miệng ta đã biết ngươi nói dối, nếu như là ngươi chủ động tìm đến, với tính cách khéo đưa đẩy của ngươi, sẽ không để sự việc bị động như vậy
Ngươi sở dĩ nói với ta như vậy, chỉ là muốn cho ta cảm thấy ngươi muốn leo lên, lại không có cơ hội, trước đây ngươi có cơ hội, nhưng lại bị ta làm lỡ dở
Bất quá, nhị công tử Chử gia này cũng thật có suy nghĩ đấy, gây chuyện với Trương Vinh Cẩm rồi rõ ràng không sợ mà không đi báo cho cha mình trước, mà lại liên lạc với ngươi, nước cờ này đi thật hay, chỉ cần Chử Diệu Tông không ra mặt, cho dù Trương Vinh Cẩm mang theo toàn bộ thường dân khu Cửu Long cũng không dám thật sự động đến một sợi lông của nhị công tử Chử gia này
Con trai của hội trưởng thương hội Triều Phong, quả nhiên không ngu xuẩn.” Diêu Mộc không hề vòng vo mà vạch trần những suy tính nhỏ mọn của Nhan Hùng
Nhan Hùng có chút xấu hổ cúi đầu xuống, nhưng ngay sau đó lại ngẩng đầu lên: “Mộc ca, bây giờ con chỉ muốn bắt mối với nhà họ Chử, mong Mộc ca chỉ cho con một con đường sáng.”
“Con đường sáng à, đơn giản thôi, bảo A Phân dọn ra hai gian phòng khách, hai người các ngươi cứ ở lại đây.” Diêu Mộc lấy ra một cái tẩu từ trong hộp gỗ màu đỏ bên dưới bàn trà, chậm rãi tra thuốc lá, vừa nói
Sau khi Diêu Mộc nói xong, Tống Thiên Diệu vô thức nắm chặt tay thành đấm, mình là người của hai thế giới, cứ tưởng mình đã đủ sâu sắc rồi, nhưng cuối cùng đã tính sai một chuyện, đó là quen đem những cái nhìn về quan lại và cấp trên cấp dưới của đời sau áp vào Hong Kong những năm 50
Rõ ràng là Diêu Mộc muốn phản công Trương Vinh Cẩm, ép Trương Vinh Cẩm vào một thế khó xử
Đôi mắt Diêu Mộc nhạy bén bắt được sự mờ ám khi Tống Thiên Diệu nắm chặt nắm đấm, hắn châm tẩu rồi hút một hơi, nhìn về phía Tống Thiên Diệu: “Thư ký Tống thấy lời ta vừa nói thế nào?”
“Lời Mộc ca nói không chỉ là đường sáng cho Hùng ca, mà còn là con đường leo lên mây xanh cho Hùng ca.” Tống Thiên Diệu hít sâu một hơi, cố ý lộ vẻ khâm phục trên mặt, cảm khái nói
Diêu Mộc cười ha ha một tiếng: “Người trẻ tuổi, có ý tứ đấy.”
Nhan Hùng bên cạnh vẫn chưa kịp phản ứng, hắn là người khéo léo giao tiếp thì đúng rồi, nhưng tư duy lại không linh hoạt lắm, bằng không thì cuối cùng cũng đã không phải ảm đạm đầu quân dưới trướng Lữ Nhạc, một người đồng môn tốt nghiệp ngang mình
Lúc này thấy Diêu Mộc và Tống Thiên Diệu đều ra vẻ hiểu rõ, chỉ có mình là hồn nhiên không biết ý nghĩa của lời Diêu Mộc, cũng mặc kệ chuyện bị Diêu Mộc chê cười là không tiến bộ, liền mở miệng hỏi: “Mộc ca, đầu óc con ngu quá.”
“Để thư ký Tống nói cho ngươi nghe là được rồi.” Diêu Mộc cầm chén trà sâm lên, nói với Nhan Hùng
Nhan Hùng lập tức nhìn về phía Tống Thiên Diệu, Tống Thiên Diệu do dự một chút, cuối cùng vẫn nói thẳng trước mặt Diêu Mộc: “Mộc ca nói, tối nay chúng ta ở đây, người bên ngoài về báo tin, Trương Vinh Cẩm cũng đã biết chuyện anh giúp tên kia rồi, e là giờ cũng đã nghĩ anh sẽ đến cầu Mộc ca, nên chờ điện thoại của Mộc ca
Nhưng Mộc ca cố tình không gọi cú điện thoại này, chỉ để người bên ngoài về nói cho tất cả mọi người biết rằng Nhan Hùng đã giúp tên kia ở nhà Mộc ca đêm nay, chỉ có một câu nói kia, hội trưởng Chử có thể giả bộ như không biết chuyện gì, Mộc ca có thể giả bộ như không biết, còn anh lại không lộ diện, thì tên kia sẽ thành một củ khoai lang phỏng tay của Trương Vinh Cẩm, không dám ăn, cũng không dám vứt, biết rõ phỏng tay vẫn phải cắn răng chịu đựng.”
“Đúng vậy cuối cùng nhất vẫn phải giải quyết xong chuyện này chứ, lẽ nào tên kia cứ để bị Trương Vinh Cẩm nắm trong tay mãi sao?” Nhan Hùng hỏi tiếp
[ĐỌC TRUYỆN VIP MIỄN PHÍ TẠI Truyendich.vn]
Tống Thiên Diệu liếc nhìn Diêu Mộc đang uống trà, tiếp tục nói: “Nếu tôi là Trương Vinh Cẩm, gặp phải tình huống này, nhất định sẽ đến hỏi ý kiến hội trưởng Năm Ấp xem nên đi tiếp như thế nào
Nhưng dù chuyện này xử lý ra sao, cho dù hội Năm Ấp có giúp Trương Vinh Cẩm, thì cũng phải để Trương Vinh Cẩm mở miệng trước
[ĐỌC TRUYỆN VIP MIỄN PHÍ TẠI Truyendich.vn]
Vậy phải nhờ ai mở lời trước
Hội trưởng Chử
Hội trưởng Chử chắc chắn không gặp hắn
Như vậy chỉ có thể hướng đến Mộc ca, vì anh ở nhà Mộc ca mà không lộ diện, nhưng tôi cho rằng Mộc ca cũng sẽ không gặp hắn, hội trưởng Năm Ấp không thể chủ động đến gặp hội trưởng Chử được, phải để Trương Vinh Cẩm tự mời người phía chúng ta đi ra rồi, hội Năm Ấp mới có thể xuất hiện, vậy thì trong ba người, hội trưởng Chử, Mộc ca, và anh, thì tốt nhất nên mời ai
Đó chính là anh Hùng, anh là trinh sát của cảnh thự Du Ma Địa, là người của Lê Dân Hữu, cho nên ông ta có thể nhờ Lê Dân Hữu bảo anh ra mặt
Khi đó anh ra mặt, sẽ khác với việc bây giờ anh ra mặt, khi đó anh sẽ đại diện cho Chử Hiếu Tín, có thể đàm phán quang minh chính đại với Trương Vinh Cẩm
Đàm phán tốt rồi, thì hội trưởng thương hội Triều Phong Chử Diệu Tông sẽ nhớ ơn anh lần này
Cơ hội này là Mộc ca cho anh, và cách trao cho anh cơ hội chính là để anh ở lại đây một đêm.”
[ĐỌC TRUYỆN VIP MIỄN PHÍ TẠI Truyendich.vn]

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.