Chương 2: Láng giềng mỗi người một vẻ Triệu Văn Nghiệp theo đường Tiêm Sa dưới bến tàu xe liền trực tiếp đi làm ở trạm bốc hàng, đã biết biểu ca không thể thi đậu cảnh sát, thì mình vẫn phải tiếp tục làm cu li
Tống Thiên Diệu đứng ở bến tàu bên cạnh bờ, nhìn xem biểu đệ của mình đi vào trạm bốc hàng, cởi áo khoác ngoài, bỏ lên trên người, đi đến chỗ người quản lý nhỏ giọng cười làm lành, lại móc thuốc lá ra châm cho đối phương, sau đó người quản lý mới khoát tay, ý bảo cho Triệu Văn Nghiệp về phía sau vác bao tải
Công việc cu li bến tàu đúng là tầng lớp dưới đáy xuất thân cùng đám trẻ con thi không đậu, trượt thi cảnh sát về sau là lựa chọn đầu tiên, mặc dù hiện tại đồ chơi, làm hoa, may quần áo...vân vân các ngành đều đang xuống dốc, khu phía bắc này đang dự tính xây nhà xưởng, nhưng đến xưởng làm việc cũng không có nhiều người trẻ, bởi vì vào xưởng, chỉ được mỗi tiền lương, mỗi tháng kết toán một lần, còn bến tàu thì kết tiền theo ngày, kiếm được tiền nhanh hơn, quan trọng nhất là, đám con nhà nghèo nếu không muốn bị ức hiếp, đi làm cu li ở bến tàu, lại càng dễ kiếm được "anh lớn" gia nhập, một khi có "anh lớn", mỗi tháng nộp một chút hội phí hoặc nguyện ý khi "anh lớn" triệu tập người đánh nhau tranh bến tàu mà xông pha, như vậy, chờ mình gặp phải ức hiếp sỉ nhục, người của "anh lớn" cũng có thể là chỗ dựa cho mình
Tống Thiên Diệu dọc theo đường không nhanh không chậm hướng khu nhà gỗ Gia Lâm đi, lúc qua phố Trung Hiếu, còn dừng lại ở quán ven đường ăn một phần lòng heo, cứ vậy ngồi ở ven đường, vừa ăn vừa thưởng thức những cô nàng thỉnh thoảng lắc lư đi ngang qua đường, mặc sườn xám tất chân mang giày cao gót hoặc mặc váy dài rộng thùng thình để lộ đôi chân ngọc mang guốc gỗ "giảo bà" (chỉ người phụ nữ đẹp)
Đợi trở lại khu nhà gỗ rách nát hỗn loạn, đám người vốn đang ồn ào la hét trên đường, khi thấy Tống Thiên Diệu xuất hiện trong tầm mắt thì cùng nhau im lặng lại, một đôi mắt nhìn chằm chằm vào Tống Thiên Diệu, nhìn hắn hướng nhà mình đi tới
Đợi Tống Thiên Diệu đi xa rồi, đám đàn ông đàn bà ở khu ổ chuột này mới chỉ vào nhau xì xầm: “Thiên tử đáng tiếc quá, trai tráng nổi bật nhất cả con đường.” “Đúng đó, vốn còn muốn chờ A Diệu thi đậu cảnh sát chiếu cố ta.” “Cái thằng nhãi ranh này dù thành người khác cũng sẽ không chiếu cố ngươi đâu, còn có ba má hắn ở đây, muốn chiếm tiện nghi thì có
Bớt ảo tưởng đi.” Tống Thiên Diệu đi qua con hẻm nhỏ, còn chưa tới ngoài cửa nhà, đã nghe thấy tiếng mẹ mình cãi lộn ồn ào với người ta, hắn nhíu mày, chậm rãi bước tới, một đám hàng xóm gái bu lại ngoài cánh cửa gỗ rách nát nhà mình, mà mẹ hắn thì đang chắn ngay cửa, hai tay chống nạnh, tay chỉ trỏ, vừa nhổ nước bọt vừa tranh cãi với mọi người, có khí thế của một trận khẩu chiến
“Trân tẩu
Dù sao thì A Diệu không thể thi đậu cảnh sát, tiền nhất định phải trả chứ, tôi thật sự cần dùng gấp!” Một cô trung niên khàn giọng nói với Triệu Mỹ Trân: "Nợ nần thì phải trả, đó là lẽ thường
Triệu Mỹ Trân lập tức cao giọng át lại, đè giọng đối phương xuống: “Tế Nhãn Linh
Là bà tám nào hôm qua chủ động xông vào nhà ta, để lại hai trăm đồng, còn nói không cần trả, đều là chút tấm lòng hàng xóm, ôi, tấm lòng của cô thật là dài lâu, chưa được một ngày một đêm đã muốn thu về rồi?” “Trân tẩu, Tế Nhãn Linh là tự nguyện, tôi thật có lỗi, tại cô mở miệng cho tôi mượn nên tôi mới cho cô mượn, bây giờ chồng tôi bị bệnh nặng, đang chờ tiền mua thuốc
Thấy Tế Nhãn Linh bị át đi, một cô khác lên tiếng với Triệu Mỹ Trân
“Như tỷ, lúc trước tôi vay tiền đã nói nửa năm sẽ trả lại cho chị, còn trả cho chị ba đồng tiền lãi, bây giờ chị đã tới nhà đòi nợ
Tôi đưa cho chị xem tờ lịch tháng để chị xem có phải đã đến lúc chưa
Chồng chị bị bệnh nặng hả
Chồng chị bị bệnh "gái" hả
Sắp bị liệt rồi đấy, tôi vừa mới thấy hắn ôm ba cô gái mắt đưa tình rồi đấy, chị để tiền chỗ tôi, còn an toàn hơn cho lão chồng của chị đi trăng gió đấy!” “Cháu tôi chờ đóng học phí...” Một bà lão chen lên phía trước, vẻ mặt đau khổ nói với Triệu Mỹ Trân
Đối đãi với người già, giọng Triệu Mỹ Trân vẫn không giảm phần bạo tàn: "Cháu bà học hai năm, đến tên của mình còn không biết viết, đóng học phí gì
[ĐỌC TRUYỆN VIP MIỄN PHÍ TẠI Truyendich.vn]
Đi mua dao dưa hấu chém chết lão thầy giáo đi còn hơn!” “Vậy cô trả tiền cho tôi, tôi đi mua dao dưa hấu!” Bà lão bị lời của Triệu Mỹ Trân làm cho suýt chút nữa lộn nhào, nhưng lập tức mở miệng đáp trả, vẫn muốn Triệu Mỹ Trân trả tiền
Triệu Mỹ Trân sao có thể bị mấy lời này dọa được, lấy tay vỗ ngực: "Ôi, dì Thành, mấy lời này dì cũng dám nói ra, được
[ĐỌC TRUYỆN VIP MIỄN PHÍ TẠI Truyendich.vn]
Thuận tay phía sau cửa lấy một con dao phay gí vào tay bà lão: “Đi đi, đi chém người trước đi, đợi chém người xong rồi hãy đến đòi tiền!” Tống Thiên Diệu đứng gần cửa, lạnh lùng nhìn đám hàng xóm này ép nợ ở trước cửa nhà mình, ba ngàn đô la Hồng Kông trong túi, có phần lớn là nghe được hắn muốn đi thi cảnh sát mà mấy bà tám hàng xóm chủ động mang đến, lúc đưa tiền ai cũng vỗ ngực nói không cần trả, bây giờ biết hắn trượt tin, lập tức trở mặt
Thật ra những người này không lên tận nhà đòi, Tống Thiên Diệu cũng không định thực sự đòi lại khoản nợ, ai cũng nghèo khổ cả, tích góp chút của cải chẳng dễ dàng gì, nhưng đúng là cái kiểu trở mặt nhanh hơn cả gái làng chơi cởi quần áo này, làm cho hắn rất khó chịu
“Tiền, ba ngày sau sẽ trả lại cho các người, một xu cũng không thiếu, bây giờ thì cút hết cho ta.” Thấy đám bà tám chuẩn bị gạt mẹ mình ra, xông vào nhà, Tống Thiên Diệu nhanh chân tiến lên, chộp lấy con dao phay, một dao bổ vào cánh cửa gỗ, lưỡi dao cắm vào cửa gần nửa tấc
Lời nói của Tống Thiên Diệu cộng thêm con dao phay cắm trên cửa gỗ, làm cho đám hàng xóm ngẩn người một lát, có người tỉnh lại muốn lên tiếng nữa thì bị ánh mắt âm u của Tống Thiên Diệu lướt qua, lập tức á khẩu
“Tiền, ba ngày sau không cần mấy người hàng xóm đến nhà tôi đòi nợ, tôi sẽ tự mình đi đến nhà từng người trả lại, nếu còn muốn đến nhà tôi gây sự, tuy tôi không có thi đậu cảnh sát, nhưng bây giờ tôi quen biết mấy người đã thi đậu ở trường cảnh sát rồi, có phải là muốn cho nửa năm nữa tôi dẫn bọn họ đến làm phiền mọi người?” Tống Thiên Diệu nói xong câu đó, lấy điếu thuốc từ trong túi, dùng miệng mớm châm lửa, bật diêm lóe sáng rồi tắt: “Hử?” “Nghe anh nói vậy thì tôi yên tâm rồi, Diệu tử, tôi thật sự đang cần gấp, tự anh nói đấy nhé, ba ngày, tôi tin anh nhất đấy
“Trân tẩu, là Diệu tử nói ba ngày, chúng tôi tin Diệu tử.” Mấy người hàng xóm xôn xao nói qua nói lại, sau đó tụ năm tụ ba tản đi, đợi mọi người đi hết, Triệu Mỹ Trân vịn cửa gỗ thở dài một hơi, quay mặt nhìn đứa con ngậm thuốc của mình, đột nhiên đưa tay đánh bay điếu thuốc trên miệng Tống Thiên Diệu, túm cổ áo Tống Thiên Diệu lôi vào nhà, đóng cửa gỗ dùng then cài lại cẩn thận
“Người ta thi trượt thì thôi, mà mày cũng thi trượt
Người ta đều có thể thi trúng, sao mỗi mày thì không hả?” Đợi cánh cửa gỗ đóng chặt, Triệu Mỹ Trân xông thẳng tới quát vào mặt Tống Thiên Diệu: "Bây giờ cả khu nhà gỗ đều đang xem mẹ mày cười
Rốt cuộc là mày thi cái kiểu gì thế hả
Tống Thiên Diệu vuốt lại cổ áo: “Thì cứ thế mà thi thôi, giám khảo nhằm vào tôi, thì tôi có cách nào?” “Hối lộ sao
Mày muốn bao nhiêu cũng cho
Vốn lão già mày hôm nay đều đi bến tàu làm, kết quả đợi A Nghiệp về bến tàu, thì lão già mày đã bị gọi gấp về, bảo mày không đậu, nên giờ mặt mày nhăn nhó bị tao lôi ra đầu phố tiếp tục ngồi may giày, cả ngày tao không có đi làm, vốn còn muốn đợi tin tốt của mày để khoe với mấy bà tám, sớm biết thế này, tao đi quán trà tiếp tục rửa chén còn có tiền công một ngày.” “Ba ngàn đồng còn chưa đủ hả, còn muốn đưa bao nhiêu
Thi rớt thì thôi có gì to tát, chẳng lẽ tận thế hả
Cùng lắm thì tao đi làm thêm
Tống Thiên Diệu ngồi xuống giường của ba hắn, tùy tiện nhúc nhích mắt cá chân nói
[ĐỌC TRUYỆN VIP MIỄN PHÍ TẠI Truyendich.vn]
Triệu Mỹ Trân chìa tay ra với Tống Thiên Diệu: “Tiền đâu?” “Đưa cho giám khảo rồi.” “Cái thằng cha giám khảo nào mất dạy thế
Lấy tiền còn không cho mày thi trúng?” Nghe Tống Thiên Diệu nói...Triệu Mỹ Trân suýt tức ngất: “Tao nuôi một đứa ngu như mày để làm gì hả
Nó không cho mày thi trúng, sao mày không đòi lại tiền
Tiền đâu ra mà trả lại cho đám hàng xóm kia?” “Tôi nói hết ba ngày nữa trả cho bọn họ rồi, nhất định sẽ trả, không cần bà quan tâm.” Tống Thiên Diệu vừa nói vừa lấy thuốc lá trong túi áo ra, còn muốn hút thêm điếu nữa
Triệu Mỹ Trân đi tới túm lấy gói thuốc, mình lấy một điếu, rồi nhét nửa gói còn lại vào túi: “Mày hay đấy, mình thì biết mua gói xịn, lão già nhà mày toàn mua song hỉ, còn muốn tiết kiệm tiền hút
Gói thuốc này tao giữ, mai đi gặp cậu mày tiện thể đưa cho ổng, xem ổng có cách nào giúp tao gom được ba ngàn đồng không, mày đúng là ngu ngốc, sớm muộn gì tao cũng bị mày với lão già nhà mày chọc tức chết.” Tống Thiên Diệu nghe được Triệu Mỹ Trân muốn đi tìm cậu vay tiền trả nợ, lật tròng mắt xuống: “Không cần, đều nói tự mình xử lý, ta nói có, nhất định có.” “Ngươi nói mình là cảng đốc, ngày mai có phải sẽ nhậm chức không?” Triệu Mỹ Trân rầu rĩ nói một câu, trong chớp mắt giẫm lên C-K-Í-T…T…T thang gỗ chầm chậm bò lên gác: “Buổi tối nấu cháo, giúp ta nhóm lửa, ngày mai ngươi đi bến tàu để A Nghiệp dẫn ngươi đi gặp công, hắn cùng cái đại lão kia rất chiếu cố hắn, ngươi thông minh lanh lợi một chút, vậy sẽ không sai.” Tống Thiên Diệu động đậy mắt cá chân trong miệng nói ra: “Đêm nay không ăn cơm ở nhà, ta hẹn bạn, đợi…” Còn chưa nói xong, cửa gỗ đã bị người gõ vang, đang bò thang lầu Triệu Mỹ Trân nhanh nhẹn nhảy xuống, đứng trước cửa gỗ nhìn qua khe cửa, lúc này mới nắm lấy then cửa
Ngoài cửa là nhà hàng xóm của Tống Thiên Diệu, nhà Lý Lão Thực bán đồ kho và đồ ăn thừa, Lý Lão Thực cùng lão bà Hồng thẩm, còn có con gái Tố Trinh
“Hôm nay không đi bán đồ kho ngoài đường à
Vừa khéo, buổi tối định nấu cháo, xào cá vụn, đã đến rồi, thì ăn chung, khỏi phải về nấu nữa.” Triệu Mỹ Trân xởi lởi mở cửa, mời ba người vào nhà
Sở dĩ đối với nhà Lý Lão Thực thân cận như vậy, chủ yếu là do con gái Lý Lão Thực là Tố Trinh cùng Tống Thiên Diệu thanh mai trúc mã, cùng nhau lớn lên, năm ngoái còn đính hôn, Lí Tố Trinh coi như là con dâu chưa cưới của nhà họ Tống
Nếu là ngày thường, Lý Lão Thực cùng Hồng thẩm sớm đã đồng ý, Lý Lão Thực đi lấy chút đồ ăn, Hồng thẩm và Tố Trinh quen giúp nấu cơm, sau đó cả hai nhà người quây quần bên một bàn ăn cơm, đàn ông còn có thể uống hai chén
Nhưng hôm nay, Lý Lão Thực khúm núm không mở miệng, mặt Hồng thẩm cũng cười gượng gạo, Lí Tố Trinh thì càng rụt sau lưng mẹ cúi đầu không dám nhìn người
Ngồi trên giường đang xỏ giày, Tống Thiên Diệu nhếch miệng lên, quả nhiên, chưa thấy ai thích đưa than sưởi ấm trong ngày tuyết rơi, nhưng nhất định không thiếu hàng xóm bỏ đá xuống giếng
Triệu Mỹ Trân lúc này cũng nhận ra người nhà này không bình thường, mặt trầm xuống: “Sao thế
Có phải các người cũng định đòi lại ba trăm đồng hôm trước đưa không?” “Không phải, không phải, ba trăm đồng đó đều nói cho A Thiên, sao có thể đòi lại, đều là hàng xóm.” Hồng thẩm trơ mặt cười với Triệu Mỹ Trân: “Hôm nay đến, chủ yếu là, A Toàn bán trái cây định tháng sau cưới Tố Trinh, chúng ta đến báo một tiếng, nhớ đến lúc đó đi uống chén rượu mừng.” “Mẹ ngươi à…” Triệu Mỹ Trân nghe đến mấy lời cuối của Hồng thẩm thì giận tím mặt.