Chương 25: Tránh Xa Một Chút
Tống Thiên Diệu theo Ngư Lan Khôn, vượt biển ngăn cách hai chiếc xe kéo, chạy đến sở cảnh sát Cửu Long Thành
Cũng giống như sở cảnh sát ở đảo Hồng Kông đều có số hiệu chính thức khác nhau, tỷ như Trạm Số 1, Trạm Số 2 lần lượt sắp xếp đến Trạm Số 9
Tuy nhiên, hiện nay cũng đã bỏ số thứ tự, đổi thành chữ “sở cảnh sát” kèm tên khu vực, nhưng số thứ tự đã ăn sâu vào đầu người dân Hồng Kông
Ví dụ như nếu nói về sở cảnh sát đường núi, người dân lớn tuổi có thể hoàn toàn không biết, nhưng nếu nói “Trạm Số 6”, họ lập tức có thể nói cho ngươi biết vị trí ở đâu
Ngược lại, các sở cảnh sát khu Cửu Long như thể bị kỳ thị, không được đánh số, hơn nữa kiến trúc cũng không hoành tráng bằng mấy sở ở đảo Hồng Kông
Ngay cả sở cảnh sát Du Ma Địa thuộc loại giàu có nhất, cũng không bằng một nửa diện tích của mấy sở bên đảo Hồng Kông
Lưu Phúc khi đảm nhiệm chức Hoa Tham Trưởng khu Cửu Long, vẫn làm việc tại văn phòng sở Du Ma Địa
Trương Vinh Cẩm sau khi tiếp nhận, không giống Lưu Phúc, coi sở Du Ma Địa như khu vực của mình, mà chuyển đến sở Cửu Long Thành, bên ngoài nói rằng sở Cửu Long Thành thiếu cảnh lực nên hắn tự mình trấn giữ, trên thực tế lý do thật là do Trương Vinh Cẩm chỉ dùng năm mươi vạn đô la Hồng Kông mua lại chức Hoa Tham Trưởng khu Cửu Long từ tay “quỷ lão”
Vốn Lưu Phúc đã định người kế nhiệm, bị hắn nửa đường chặn ngang, sở trưởng sở Du Ma Địa là Lê Dân Hữu đã sớm có chỉ thị của Lưu Phúc, chỉ cần Trương Vinh Cẩm dám đến khu vực Du Ma Địa, liền phải gây khó dễ cùng tạo dư luận để Lưu Phúc có cơ hội thu phục Trương Vinh Cẩm
Vì vậy Trương Vinh Cẩm cũng biết điều, không dám chạm vào cơn giận của Lưu Phúc, chủ động đến trấn giữ ở sở Cửu Long Thành
Hơn nữa, miếng bánh béo bở Du Ma Địa vẫn tạm giao cho tay sai của Lưu Phúc là Lê Dân Hữu quản lý, không vội sắp xếp người của mình vào
So với sở cảnh sát có bề dày thành tích Du Ma Địa, sở Cửu Long Thành tuy không bằng, nhưng trong hai năm gần đây đã vượt qua các sở khác của khu Cửu Long như sở Thâm Thủy Bộ, sở Lai Chi Kok, đã có thể xem là khu vực khá giả
Hai năm gần đây, dân số Cửu Long Thành tăng lên gấp mấy lần, thêm việc Cửu Long Thành trở thành khu vô chính phủ
Chỉ trong một đêm, các ổ bạch phiến, sòng bạc, tiệm hút thuốc, quán bảng hiệu, lầu xanh, quán cơm thịt chó, phòng khám Đông y (chú thích: Chính phủ thực dân Hồng Kông cấm mổ thịt chó và không thừa nhận giấy phép Đông y) đều mọc lên như nấm
Mặc dù quy mô các ổ bạch phiến, sòng bạc không lớn bằng bên Du Ma Địa, nhưng số lượng lại nhiều
Vì vậy Trương Vinh Cẩm cùng thuộc hạ thân tín ở sở Cửu Long Thành kiếm được không ít tiền
Thêm việc các bang hội Ngũ Ấp dưới sự bảo kê của hắn, nắm giữ 60% nguồn cung thuốc phiện ở khu Cửu Long, không ngừng bành trướng thế lực, khiến các thương hội Ngũ Ấp đứng sau hậu thuẫn hắn rất hài lòng
Nghe nói hội trưởng thương hội Ngũ Ấp là Tiết Văn Bách đã lén nói, nếu Trương Vinh Cẩm có thể tiếp tục mở rộng không gian hoạt động của người Ngũ Ấp ở Hồng Kông, qua hai năm thương hội sẽ cân nhắc chi tiền, sớm nâng hắn lên chức Tổng tham trưởng người Hoa
Tống Thiên Diệu đuổi đến sở Cửu Long Thành đã hơn chín giờ, dùng tiền lẻ mua một bao thuốc lá của bà lão bán dạo trên đường, lại đưa cho một người cảnh sát quân trang trực cửa một điếu, giúp người kia châm lửa, Tống Thiên Diệu khách khí hỏi:
“A sir, ta là bạn của thiếu gia Chử Hiếu Tín, có thể hỗ trợ cho ta vào thăm hắn được không, để hắn hút điếu thuốc cũng tốt.”
“Vinh ca nóng tính lắm, không giúp được ngươi đâu.” Cảnh sát quân trang nhả hai làn khói từ mũi, nói thẳng với Tống Thiên Diệu: “Người từ tối hôm qua đã bị kéo tới đây, đến giờ Chử gia cũng không thấy ai ra
Nếu không phải thiếu gia Chử này có ông già là hội trưởng thương hội Triều Phong, đã sớm bị Vinh ca ném xuống biển bơi rồi.”
“A sir, người ở chỗ nào vậy?” Tống Thiên Diệu không vội, đứng trước cổng sở cảnh sát hỏi cảnh sát quân trang trẻ tuổi với giọng điệu thoải mái
Loại cảnh sát quân trang này xem xét chính là mới tốt nghiệp chưa bao lâu, vẫn chưa tìm được cách nịnh bợ người mới, cho nên mới phải thê thảm trông cửa sở
Cảnh sát quân trang trẻ tuổi nói với Tống Thiên Diệu: “Ta là người Triều Sán, ta cũng biết thiếu gia Chử là người Triều Châu, không phải ta không muốn giúp, vai ta nhỏ, gánh không nổi đâu
Thiếu gia Chử đang ở trong phòng kia, có hai người thường phục trông chừng hắn, đi WC hay ăn cơm đều có người canh, chỉ là đừng nghĩ bước ra khỏi sở.”
“Ta không gặp hắn, xem như đồng hương, nhờ giúp truyền lời có được không?” Tống Thiên Diệu lấy ra túi tiền đã xẹp lép, bên trong còn vài trăm đô la Hồng Kông
Tay hắn lấy một tờ một trăm đô la cùng hai tờ năm mươi đô la kèm theo bao thuốc vừa xé, nhét vào túi áo trên của cảnh sát, vừa cười vừa nói: “Đơn giản thôi, sau khi ngươi vào thì nói với Chử gia người ta sợ tín thiếu không có thuốc hút nên gửi cho hắn bao thuốc lá, còn tự mình giữ một trăm đồng, hai tên thường phục trông hắn mỗi người năm mươi, chỉ một câu thôi, nói với tín thiếu là chuyện bên ngoài, thư ký đã giải quyết xong, buổi trưa nay trong tiệc rượu, hắn móc ra hai nghìn đô la, kính Trương Vinh Cẩm một chén rượu là mọi chuyện xong, còn lại sự tình Nhan Hùng sẽ xử lý
Nếu sau khi uống rượu tín thiếu có phân phó, thư ký của hắn đang ở lầu trà Lục Vũ uống trà.”
Một trăm đô la Hồng Kông khiến cho người tốt nghiệp trường cảnh sát Hoàng Trúc Khanh chưa được mấy tháng vô cùng kích động
Sở Cửu Long Thành tuy giàu có, nhưng đều là những tên thường phục kia, bọn họ đều là người Ngũ Ấp của Trương Vinh Cẩm
Còn mình là người Triều Sán, lại là tân binh, ngoại trừ khi đi tuần có chút ít tiền chia thì tất cả đều dựa vào lương để nuôi gia đình
Sau một hồi do dự, không thể cưỡng lại được sự hấp dẫn của đồng tiền, người cảnh sát trẻ tuổi này nói với Tống Thiên Diệu: “Ta đi thử xem.” Nói xong liền chạy vào sở, hơn mười phút sau mới trở ra với vẻ mặt vui mừng, nói với Tống Thiên Diệu:
“Lời đã nói với tín thiếu rồi, tín thiếu nói hắn biết rồi.”
“Vất vả ngươi, huynh đệ, hôm khác ta mời ngươi đi uống trà.” Tống Thiên Diệu nói xong cảm ơn với viên cảnh sát, quay người rời đi
Ngư Lan Khôn im lặng mặt lạnh đợi Tống Thiên Diệu đi trước, mới đi theo sau
Buổi trưa hôm nay, tiệm rượu Quảng Châu sẽ có một buổi tiệc lớn, hai vị Hoa Tham Trưởng, bang hội Ngũ Ấp và Triều Châu đều có các đại ca đầu lĩnh
Nhưng điều đó không liên quan đến Tống Thiên Diệu, hắn không dại gì mà chạy vào đó làm màu, nhỡ đâu xuất hiện ở tiệm rượu Quảng Châu, tên con nuôi của Trương Vinh Cẩm nhớ lại tối hôm qua bị chính mình gõ một chai bia, thì phiền phức
[ĐỌC TRUYỆN VIP MIỄN PHÍ TẠI Truyendich.vn]
Cho nên, vẫn là nên tránh xa một chút, đến trà lâu uống trà chờ tin tốt
Đến lầu trà Lục Vũ, Ngô Kim Lương nhìn thấy Tống Thiên Diệu lập tức ra đón
Chuyện tối qua xảy ra làm hắn sợ muốn tè ra quần, Tống Thiên Diệu vừa rời đi hắn đã mượn cớ đi vệ sinh rồi lặng lẽ chuồn mất
[ĐỌC TRUYỆN VIP MIỄN PHÍ TẠI Truyendich.vn]
Lúc này thấy Tống Thiên Diệu lành lặn xuất hiện ở đây, hết sức kinh ngạc
Gõ con nuôi của Hoa Tham Trưởng Cửu Long Trương Vinh Cẩm một chai bia mà vẫn bình yên vô sự sao
“Lương ca, cái chỗ cũ trên lầu hai hôm qua, giúp ta pha một bình phổ nhĩ mười năm đi.” Tống Thiên Diệu cười vỗ vai Ngô Kim Lương nói
Nói xong Tống Thiên Diệu đi dọc theo cầu thang gỗ lên lầu hai, thấy cô bé tóc búi hai bên hôm qua đánh đàn tỳ bà vẫn ngồi đờ người ra đó, hình như không có khách
Hắn nhẹ nhàng gõ vào tay vịn cầu thang, đợi cô bé ngẩng đầu lên, Tống Thiên Diệu lộ ra vẻ mặt tươi cười:
“Chỗ cũ, lên hát một bài.”
[ĐỌC TRUYỆN VIP MIỄN PHÍ TẠI Truyendich.vn]