Kiêu Hùng Trọng Sinh Hongkong 1950

Chương 49: Nhìn rõ ràng




Chương 49: Khi thấy rõ ràng Chử Hiếu Tín trở lại Chử gia, Chử Diệu Tông vừa mới được hầu gái lau người, thay bộ đồ kiểu Đường chuẩn bị uống trà
Chử Diệu Tông mỗi sáng sớm đúng bảy giờ rời giường, sau đó ra hoa viên kiên trì tập một bộ quyền tay không chậm rãi theo phong cách người Hẹ, tập xong thì bộ đồ tập luyện ướt đẫm mồ hôi
Đương nhiên, Chử Diệu Tông không phải cao thủ võ thuật, hắn chỉ biết mỗi bộ quyền pháp này, chuyên dùng để rèn luyện sức khỏe mà thôi
“Phụ thân.” Chử Hiếu Tín tay bưng cái giỏ hoa lòe loẹt không ăn nhập gì với bộ đồ tây của hắn, bước vào phòng khách, chào hỏi Chử Diệu Tông đang ngồi trên ghế salon uống trà sâm, xem tài liệu và báo chí
Chử Diệu Tông quay mặt sang, thấy Chử Hiếu Tín đang ngồi xuống ghế salon dưới tay, có chút kinh ngạc
Đứa con trai thứ hai của mình, nếu không có việc gì sẽ chẳng bao giờ chủ động ngồi gần mình, trốn còn không kịp, sợ mình răn dạy hắn
Hôm nay lại khác thường vậy
Rõ ràng sáng sớm đã từ bên ngoài về
Chử Hiếu Tín đặt giỏ xuống bàn trà, mở ra, để lộ mười bốn thỏi vàng: "Phụ thân, những chú bác trong thương hội mà người quen, có ai làm đồ hợp kim có vàng không, con định bán ít vàng
“Vàng ở đâu ra?” Chử Diệu Tông liếc nhìn cái giỏ hoa lòe loẹt hỏi
“Một trợ lý xã đoàn đưa cho con, con định nhờ xã đoàn của hắn giúp Lợi Khang thương hội quản lý việc làm ăn ở bến tàu.” Chử Hiếu Tín nói chuyện với Chử Diệu Tông rất mực quy củ: “Bán xong chỗ vàng này, con định giúp thương hội mua thêm một chiếc thuyền.” Con mình nếu nói vì chính nó mà mua một chiếc xe thay đi bộ, hay nâng một cô ca sĩ thành danh, thì Chử Diệu Tông còn tin
Duy chỉ có việc Chử Hiếu Tín nói là muốn giúp Lợi Khang thương hội thêm một chiếc thuyền thì khiến Chử Diệu Tông không tin đó là ý của nó, phải hỏi cho ra lẽ…dù chính miệng hắn nói với mình, Chử Diệu Tông cũng không tin
[ĐỌC TRUYỆN VIP MIỄN PHÍ TẠI Truyendich.vn]
“Cái anh thư ký Tống Thiên Diệu của ngươi dạy ngươi nói phải không?” Chử Diệu Tông dùng nắp tách gạt gạt lá trà trong nước, uống một ngụm, lơ đễnh hỏi Chử Hiếu Tín
[ĐỌC TRUYỆN VIP MIỄN PHÍ TẠI Truyendich.vn]
Chử Hiếu Tín cũng hiểu rõ, không nhất quyết nói đó là ý mình, nhưng hắn biết dù mình cãi chết, cha cũng không tin, nên dứt khoát nói thẳng:
"Gần đây nhiều công ty của mấy quỷ già Anh đang buôn lậu, chính phủ cảng Anh nới lỏng việc trấn áp buôn lậu, nên A Diệu khích lệ con mua thêm một chiếc thuyền, làm ăn dược phẩm ở Ma Cao hoặc Thâm Quyến
“Trước kia không thấy ngươi để tâm đến việc làm ăn của thương hội vậy, chút vàng này, còn cần người của thương hội cố ý ra mặt giúp
Thôi, khó được ngươi quan tâm đến việc làm ăn của thương hội, Ân thúc.” Chử Diệu Tông liếc qua mười bốn thỏi vàng, gọi Ân thúc đang đứng khoanh tay trong phòng khách: “Theo giá vàng trên báo hôm nay, thu lại chỗ vàng của A Tín, rồi đưa tiền mặt cho nó.”
“Dạ, thưa lão gia.” Ân thúc bước tới, cười với Chử Hiếu Tín một tiếng, cầm lấy thỏi vàng xem tỉ lệ rồi nhanh chóng đi ra khỏi phòng khách
Không lâu sau, Ân thúc cầm vài xấp tiền mặt mệnh giá ngàn đặt trước mặt Chử Hiếu Tín:
"Cậu Tín, đây là bảy mươi tám ngàn
Chử Hiếu Tín ừ một tiếng, cũng không đếm lại tiền, để Ân thúc cầm cả vàng cùng giỏ đi
Chử Diệu Tông lật báo tiếp tục hỏi:
“Còn việc gì nữa không?”
“A Diệu nói với con, làm ăn của Lợi Khang thương hội có hai cách, một là nhanh, hai là chậm, hỏi con chọn cách nào.”
“Nhanh là buôn lậu, chậm là đăng ký hoặc mua lại một hiệu thuốc tây phải không?” Chử Diệu Tông mắt không rời khỏi báo, hình như đã sớm biết hai cách này là gì
Chử Hiếu Tín gật đầu: "Con định chọn cách nhanh, kiếm chút tiền trước, rồi sau đó làm theo cách chậm của anh ấy
Chử Diệu Tông mắt nhìn chằm chằm một mẩu tin trên báo, trong giọng có chút dặn dò: "Cái anh thư ký của con ý tưởng rất sắc sảo, A Tín à, có thể con không biết, hiện tại anh ta đang mưu tính điều gì cho con, nếu không phải cân nhắc đến việc làm con tổn thương, tối qua lúc ăn súp, ta đã định điều anh ta về làm việc bên cạnh ta
Người như vậy, thả ở ngoài có nhiều yếu tố bất ổn, dùng tốt sẽ là ngựa chiến của con, dùng không tốt thì là Ngụy Diên sau gáy mọc phản cốt.”
“Phụ thân, chỉ là một thư ký thôi, có cần nói quá lên không, con muốn đuổi việc anh ta lúc nào chẳng được.” Chử Hiếu Tín nghe phụ thân nói vậy thì lơ đễnh nói: “Ý tưởng của A Diệu đúng là rất bắt mắt, nhưng đối với người thì người muốn nói quá lên.”
“Rất nhanh ngươi sẽ…” Chử Diệu Tông còn chưa nói xong, chiếc Rolls-Royce của con trai cả đã chạy về, đậu ngoài biệt thự, Chử Hiếu Trung và Triều Dũng Nghĩa, Trần A Thập đi xuống xe
“Không cần rất nhanh, là ngay bây giờ.” Nhìn con trai cả mặt mày hớn hở qua ô cửa kính, cùng Trần A Thập phấn khởi không che giấu được, Chử Diệu Tông khẽ thở dài nói
Thấy anh cả của mình xuất hiện, Chử Hiếu Tín đứng dậy cầm tiền định đi, không ngờ Chử Hiếu Trung vừa vào đã thấy Chử Hiếu Tín định đi thì chặn lại: “A Tín cũng ở đây à
Vừa hay không cần gọi người đến mời nữa, ngồi chung đi, có vài việc ta muốn nói với phụ thân và em.” Vừa nói, mắt hắn vừa nhìn vào xấp tiền trên tay Chử Hiếu Tín, ánh mắt giễu cợt xem thường: “Thương hội lại xoay vòng không ra, nên phải lấy tiền nhà hả?”
“Rốt cuộc có chuyện gì
Tôi chờ được mà.” Chử Hiếu Tín lập tức ngồi lại xuống ghế salon, lên tiếng hỏi
Chử Hiếu Trung lần lượt ngồi xuống cạnh cha mình, nói với Chử Diệu Tông: “Phụ thân, con vừa tới công ty, thấy A Thập đang chờ, nói với con chuyện của thư ký A Tín
Con cảm thấy thư ký Tống này động cơ không trong sạch, dựa vào danh tiếng Chử gia bên ngoài cáo mượn oai hùm, để A Thập nói với người cho rõ?”
Chử Diệu Tông không nói gì, gấp báo và tài liệu lại, bưng chén trà sâm lên uống một ngụm, có chút thất vọng nhìn Chử Hiếu Trung
Chử Hiếu Trung vừa lúc xoay sang nhìn Chử Hiếu Tín, không để ý sắc mặt cha: "A Tín, dạo nửa năm gần đây, em lấy tiền của nhà trước sau cũng phải hơn chục vạn, nói là để xoay vốn cho thương hội
Nếu việc làm ăn của Lợi Khang thương hội thật sự đình trệ, hay là để kinh lý trong nhà đến tiếp nhận, em nghỉ ngơi một thời gian cho khỏe.”
“Có phải là tôi về nhà lấy ít tiền anh cũng muốn tỏ vẻ như chủ nợ vậy không
Tôi không phải người Chử gia sao?” Chử Hiếu Tín thấy Trần A Thập và Chử Hiếu Trung cùng lúc xuất hiện, cũng đã nghĩ tới những gì Tống Thiên Diệu đã nói
Không cần hắn cáo trạng với cha mình, Trần A Thập sẽ tự động cáo trạng
Bây giờ xem ra, anh cả của mình là đang ra mặt vì Trần A Thập
“Em có cầm ít tiền tiêu xài cũng không sao, nhưng không nên mượn danh tiếng của thương hội.” Chử Hiếu Trung vẫn giọng điệu giễu cợt nói
“Được rồi, nói A Diệu có vấn đề phải không
Nói đi, tôi nghe xem thư ký của tôi rốt cuộc đã làm cái gì cáo mượn oai hùm
[ĐỌC TRUYỆN VIP MIỄN PHÍ TẠI Truyendich.vn]
Chử Hiếu Tín ném tiền lại trên bàn, khoanh tay dựa lưng vào ghế salon nói
"Chúng ta còn phải đi gặp mấy Hoa Thương người Nhật.” Chử Diệu Tông đặt chén trà nhỏ xuống, lắc đầu, hình như muốn ngăn cản Chử Hiếu Trung nói tiếp
Chử Hiếu Trung vội nói: "Phụ thân, rất nhanh thôi, chủ yếu là A Thập tức giận chuyện này quá, người cũng biết mấy năm nay A Thập và xã đoàn của anh ta giúp Chử gia và thương hội chịu bao nhiêu khổ, mà một thư ký lại đối xử với anh ta như vậy làm cả đêm anh ấy không ngủ được, sáng sớm đã đi chờ con rồi, dù thế nào thì cũng nên cho anh ta cơ hội lên tiếng
Lúc này Chử Diệu Tông mới ngẩng lên nhìn Trần A Thập đang không dám thở mạnh, rồi lại nhìn Chử Hiếu Trung, cuối cùng gật đầu, nói một câu đầy ý nghĩa: "Được, cho các người đều nhìn rõ Tống Thiên Diệu là hạng người gì.”

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.