Kiêu Hùng Trọng Sinh Hongkong 1950

Chương 59: Không đỡ nổi Chử Hiếu Tín




Chương 59: Không đỡ nổi
Phòng Chi Hoa rất muốn cố gắng trả lời câu hỏi của Tống Thiên Diệu, nhưng cuối cùng hắn chỉ có thể đưa ra một câu trả lời mơ hồ: "Nhà
"Tám nhà hay chín nhà
Tống Thiên Diệu nhíu mày, hỏi tiếp
"Tám..
chín nhà
Phòng Chi Hoa đáp với Tống Thiên Diệu
Tống Thiên Diệu miễn cưỡng gật đầu: "Hoa ca có hiểu tiếng Anh không
"Hiểu vài câu
"Vậy khi anh liên hệ hoặc trao đổi thư từ với Roche hoặc Bayer thì làm thế nào
"Có Lợi Khang phiên dịch, hơn nữa đại diện thương mại của Roche và Bayer ở Hồng Kông cũng có quản lý người Hoa, bọn họ hiểu tiếng Trung
"Vậy anh có hiểu nhiều về các công ty dược phẩm có vốn đầu tư nước ngoài đó không
Ví dụ như ai là ông chủ Phương, đã làm được bao lâu rồi, v.v...
"Không rõ, Lợi Khang chỉ làm cho Roche và Bayer, không làm thị trường Hồng Kông, nên cơ bản không có tiếp xúc
"Ngoài phiên dịch, trong thương hội còn ai hiểu tiếng Anh không
"Không có
"Hoa ca trước đây làm việc ở đâu, làm được bao lâu
"Trước đây tôi làm kế toán ở Lợi Hanh, trước sau cộng lại gần mười năm
Sau một hồi đối thoại, Tống Thiên Diệu đã nắm được nội tình của đám nhân viên trong thương hội Lợi Khang
Tất cả đều là thân tín của cậu ruột Chử Hiếu Trung, đáng tiếc là vị cậu ruột này năng lực lại rất kém, chỉ biết thu nhận những người từng làm việc trong các thương hội khác của Chử gia, là những người cũ trung thành với Chử Hiếu Trung
Những người này trung thành thì đủ, nhưng tiến thủ lại không có, năng lực cũng đã có chút lạc hậu so với thời đại
Một thương hội làm trong ngành dược phẩm mà nhân viên ngay cả có bao nhiêu đối tác có vốn đầu tư nước ngoài ở Hồng Kông cũng không nắm rõ
Với tình hình này, dù Tống Thiên Diệu muốn tiếp tục giữ bọn họ cũng không mở miệng nổi
Những người này giữ lại làm gì
Ngoài việc mỗi tháng nhận lương ra thì hoàn toàn không có cách nào giúp đỡ được gì
Khi các thương hội khác đều đang hướng tới phát triển theo cơ cấu công ty thì thương hội Lợi Khang lại vẫn duy trì hình thức vận hành cũ kỹ của một thương hội truyền thống, kết cục chỉ có con đường chết
Kết thúc một ngày làm việc, Tống Thiên Diệu rời khỏi Lợi Khang, đến khách sạn Đỗ Lí Sĩ, muốn gặp Chử Hiếu Tín để nói về những vấn đề mình gặp phải trong mấy ngày làm việc tại thương hội, đồng thời cũng nên lên kế hoạch đi xưởng đóng tàu xem thuyền hàng
Tống Thiên Diệu bấm chuông cửa phòng khách mà Chử Hiếu Tín đã bao trọn, kết quả người ra mở cửa lại là Trần Jodie, ca sĩ của vườn hoa Lệ Trì, lúc này tóc tai có chút rối bời, mặt mày ửng hồng
Chử Hiếu Tín từ trong phòng ngủ ló đầu ra nhìn về phía cửa, thấy là Tống Thiên Diệu thì liền nghênh ngang mặc đồ ngủ đi ra: "A Diệu
Đến sớm vậy
Vừa hay, lát nữa bảo Jodie hẹn mấy chị em của cô ấy, cùng nhau đi ăn tối
Tống Thiên Diệu lịch sự gật đầu cảm ơn với Trần Jodie, người có lẽ mang trong mình chút dòng máu lai
Sau đó anh mới vào phòng khách, Trần Jodie thì thân mật nói với Chử Hiếu Tín một câu rồi đi tắm, bước chân có chút lảo đảo đi vào phòng tắm trong phòng ngủ
Chử Hiếu Tín ngồi xuống ghế salon, Tống Thiên Diệu ngồi bên cạnh, cầm lấy điếu thuốc mình tặng Chử Hiếu Tín trên bàn trà rồi tự châm một điếu: "Tín thiếu, không lẽ cả ngày cậu đều ở khách sạn với cô Jodie này hả
"Đương nhiên là không rồi, ba giờ chiều mới tới
Hôm nay Jodie hát buổi trưa, mấy thằng phắc nhai tranh nhau với tôi, cuối cùng chả phải vẫn bị tôi chiếm được sao
Chử Hiếu Tín đắc ý ngậm điếu thuốc, nói nhỏ với Tống Thiên Diệu: "Này, nếu cậu thấy hứng thú, tôi giới thiệu bạn của Jodie cho
"Đừng dụ dỗ tôi, giờ tôi đang đau đầu muốn chết đây, có hai chuyện cần Tín thiếu làm chủ
Tống Thiên Diệu cười, không cùng Chử Hiếu Tín nói chuyện phụ nữ, mà đi thẳng vào vấn đề
Chử Hiếu Tín nghiêng người về phía trước, nhìn Tống Thiên Diệu: "Chuyện gì
"Chuyện thứ nhất, tôi chuẩn bị cho nghỉ việc hết tất cả mọi người trong thương hội, rồi tuyển một nhóm người mới, nhưng chuyện cho nghỉ việc này, tôi không thể làm chủ, cần Tín thiếu cậu về nhà nói với Chử hội trưởng và Trung thiếu, dù sao những người đó đều làm cho Chử gia nhiều năm rồi, cũng nên có sự sắp xếp
Tống Thiên Diệu hút một hơi thuốc, chần chờ một chút, mới mở lời nói với Chử Hiếu Tín
"Toàn bộ sa thải
Chử Hiếu Tín hơi giật mình: "Không hay lắm đâu, cho dù có vài thằng phắc nhai hướng về anh trai tôi, nhưng dù sao đều là người quen trong nhà, so với người ngoài vẫn trung thành hơn chứ
"Vớ thiên môn, ở bến tàu có Phúc Nghĩa Hưng trung thành là đủ rồi, còn lại kinh doanh làm ăn, không cần trung thành mà là cần có năng lực, hiện tại cả thương hội ngay cả người hiểu tiếng Anh cũng không có, còn phải cố tình trả tiền thuê phiên dịch, nói ra không sợ người ta cười vào mặt
[ĐỌC TRUYỆN VIP MIỄN PHÍ TẠI Truyendich.vn]
Tống Thiên Diệu gảy tàn thuốc, nói với Chử Hiếu Tín
Chử Hiếu Tín không hiểu hỏi: "Buôn lậu cũng cần hiểu tiếng Anh sao
"Đại lão, cậu đừng có nghĩ buôn lậu là có thể đi được đường dài, chiến tranh không thể nào đánh mãi được, quỷ Nhật Bản lợi hại như thế, đánh khắp châu Á, cũng chỉ mấy năm đã bị đánh bại, buôn lậu chỉ là kiếm tiền nhanh thôi, khi kiếm tiền nhanh cũng phải phát triển thương hội lớn mạnh lên chứ, không phải đợi chiến tranh kết thúc..
"Đừng nói nữa, nghe đến đây là tôi đã thấy đau đầu rồi, tối tôi về nhà ăn cơm, sẽ nói với lão già nhà tôi một tiếng, được không
Tốt nhất là cậu đi cùng, cậu giải thích cho ổng nghe thì hợp lý hơn
Chử Hiếu Tín vuốt tóc, nói với Tống Thiên Diệu: "Chuyện thứ hai
"Có thể chuẩn bị đi xưởng đóng tàu một chuyến, chọn một chiếc thuyền nhỏ..
"Này..
tôi..
Chử Hiếu Tín nghe Tống Thiên Diệu nói đến xưởng đóng tàu, sắc mặt thoáng thay đổi: "Một chiếc thuyền giá bao nhiêu
"Dùng thuyền đánh cá nhỏ sửa lại, chỉ vài vạn tệ thôi, còn tàu hàng trọng tải lớn mấy trăm mấy ngàn loại thì giá mấy chục vạn có khi hơn trăm vạn, chúng ta cứ làm thấp thôi, đổi từ thuyền cá nhỏ thành thuyền hàng là được
Tống Thiên Diệu quan sát sắc mặt Chử Hiếu Tín: "Không lẽ là..
"Để cậu đoán trúng rồi, chiều nay để chiều chuộng được Jodie, cùng đám phắc nhai kia đấu đá, tiêu hết chút tiền, còn hứa giúp Jodie mua đôi bông tai kim cương, thêm hai ngày này tiêu xài nữa, nên hiện tại chắc chỉ còn lại ba vạn tệ hơn chút
Chử Hiếu Tín có chút không tự nhiên cười với Tống Thiên Diệu: "Hay là tối tôi về nhà, giải thích với cha tôi, cùng lắm thì..
Số tiền kia là Tống Thiên Diệu thu được từ hoàng kim của Phúc Nghĩa Hưng, sau đó đổi thành tiền mặt từ cha mình
[ĐỌC TRUYỆN VIP MIỄN PHÍ TẠI Truyendich.vn]
Lúc đầu anh đã nói với cha là dùng để giúp Lợi Khang mua thêm một chiếc thuyền, nên cha anh mới trực tiếp giúp anh đổi hoàng kim thành đô la Hồng Kông
"Không cần, Tín thiếu, vì mấy vạn tệ mà bị Chử hội trưởng mắng một trận thì không đáng, chuyện nhỏ thôi, để tôi giải quyết cho, làm thư ký thì phải chuyên môn giúp ông chủ giải quyết khó khăn mà
Tống Thiên Diệu bình tĩnh ngẩng đầu nói với Chử Hiếu Tín
[ĐỌC TRUYỆN VIP MIỄN PHÍ TẠI Truyendich.vn]
Anh hoàn toàn không để ý đến việc Chử Hiếu Tín đã tiêu quá nhiều tiền, khiến Chử Hiếu Tín mắt sáng lên: "Cậu có cách
"Cậu có thể đưa hết số tiền còn lại cho tôi không
Khoảng thời gian này, cậu cần tiền tiêu vặt có thể trực tiếp về nhà xin Chử hội trưởng, chỉ cần số lượng không quá nhiều, tôi nghĩ ông ấy chắc chắn sẽ cho cậu, còn tôi dùng ba vạn này đi thuê một chiếc thuyền trước
"Đúng đó, thuê thuyền cũng đâu cần đến mấy vạn tệ, thuyền nhỏ chỉ cần vài ngàn là thuê được một tháng rồi
Chử Hiếu Tín nghe Tống Thiên Diệu nói thuê thuyền, lập tức phản ứng lại
Tống Thiên Diệu cười với Chử Hiếu Tín: "Phải thay đổi cách làm rồi lão bản ạ, huống hồ, sau khi sa thải hết những người trong thương hội đó, thì chi phí tuyển người mới cũng cần đến tiền, ba vạn tệ không nhiều đâu, điều quan trọng nhất là..
"OK, tôi tin cậu, cậu cứ làm là được, bên cha tôi thì tối tôi sẽ giúp cậu nói, không thì chỉ có ba vạn này thôi
"Ba vạn là đủ rồi
Tống Thiên Diệu nhìn thẳng Chử Hiếu Tín, mở miệng: "Hai tháng, hai tháng cậu không được lấy tiền từ Lợi Khang nữa, hãy để tôi chống đỡ trong thời gian này, sau này cậu sẽ không cần phải về nhà xin tiền Chử hội trưởng nữa
Chử Hiếu Tín đứng dậy tìm ví tiền của mình, đếm ra ba xấp tiền mặt mỏng: "Ba vạn tệ
Tống Thiên Diệu nhận lấy, cáo biệt Chử Hiếu Tín rồi rời đi, Chử Hiếu Tín ở phía sau gọi: "Này, thật sự không về nhà ăn cơm tối với tôi à
Có cậu ở đây, lão già nhà tôi cũng sẽ bớt cằn nhằn tôi vài câu
"Lão bản à, tôi cả tuần nay chưa về nhà rồi, cậu lo Chử hội trưởng mắng cậu à
Tôi còn lo mẹ tôi mang theo dao thớt chuẩn bị chém chết cái thằng con bất hiếu này
Tống Thiên Diệu cất tiền vào túi áo vest, cười với Chử Hiếu Tín: "Huống hồ, chỉ cần cậu nói rõ chi tiết, Chử hội trưởng sẽ không mắng cậu đâu."

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.