Kiêu Hùng Trọng Sinh Hongkong 1950

Chương 60: Về nhà




Chương 60: Về nhà
Đổi một thư ký khác, nếu như vào lúc cần tiền gấp mà đột nhiên biết ông chủ của mình đem hơn phân nửa số tiền dùng để mua sắm, ăn chơi trác táng, không chừng thư ký có thể tức đến chết luôn, coi như không chết thì sắc mặt chắc cũng chẳng khá khẩm gì, trong lòng lại càng khinh thường
Bất quá Tống Thiên Diệu đã quá rõ Chử Hiếu Tín là người như thế nào, hắn chính là một tên công tử bột chỉ biết ăn chơi phung phí, nếu thật mà giữ được số tiền kia nguyên vẹn không tiêu, ngược lại Tống Thiên Diệu sẽ thấy kinh ngạc, hiện giờ còn lại ba vạn đồng cho mình đã khiến Tống Thiên Diệu rất hài lòng rồi
Tại sao không cùng Chử Hiếu Tín đi xưởng đóng tàu tiêu hết tiền ngay hôm đó
Chính là vì Tống Thiên Diệu đang đợi Chử Hiếu Tín tiêu hơn phân nửa số tiền
Ra khỏi khách sạn Đỗ Lí Sĩ, Tống Thiên Diệu gọi một chiếc xe kéo, ngồi lên xe rồi bảo xe hướng khu nhà gỗ Gia Lâm chạy tới
Vẫn xuống xe ở ven đường, dùng tiền lẻ mua nửa con vịt quay, tự mình xách tay đi vào
[ĐỌC TRUYỆN VIP MIỄN PHÍ TẠI Truyendich.vn]
Nhưng lần này về nhà đã khác mấy lần trước, những người hàng xóm bận rộn nhìn Tống Thiên Diệu bằng ánh mắt phức tạp, không ai còn mở miệng chào hỏi Tống Thiên Diệu nữa
Thấy Tống Thiên Diệu xuất hiện trên đường phố, họ lập tức quay lưng vào nhà, nếu lỡ có tránh không kịp, họ sẽ cúi gằm mặt xuống rồi bước nhanh lướt qua bên cạnh
Thái độ này của những người hàng xóm khiến Tống Thiên Diệu cảm thấy mình như một tên lưu manh trên phố
Đi đến trước cửa nhà mình, còn chưa kịp vào, Tống Thiên Diệu đã thấy cách đó hơn chục mét, có bốn năm gã đàn ông mình trần mặc áo lót, đang ngậm thuốc lá run rẩy nhìn mình
Tống Thiên Diệu ngoắc tay, mấy gã đàn ông mặt mày bặm trợn đi đến, khách khí chào hỏi Tống Thiên Diệu: “Tống thư ký.”
“Kim Nha Lôi bảo các ngươi tới?” Tống Thiên Diệu nhìn quần áo trên người bọn chúng, tuy không phải là đồ đắt tiền nhưng đều là áo lót lụa là, không phải là quần áo mà dân nghèo ở khu nhà gỗ thường mặc, hắn cất tiếng hỏi
“Lôi ca sợ Tống thư ký bận quá, không có ai giúp việc nhà, nên phái chúng tôi tới.” Gã đầu trọc cầm đầu trả lời Tống thư ký
Tống thư ký ném bao thuốc lá ba năm cho gã, cười với bọn chúng: “Có lòng, vất vả rồi.” Nói rồi, liền quay người đi vào nhà mình
Đẩy cửa gỗ ra, cảm giác đầu tiên của Tống Thiên Diệu là nhà mình bỗng chật chội hơn hẳn, vì trong phòng chất đầy đủ loại tạp vật, toàn là hải sản tươi sống hoặc là hoa quả trứng gà các kiểu
Lúc này cha mẹ hắn đang ngồi trên giường, đối diện trên hai chiếc ghế cũ kỹ là một đôi vợ chồng ăn mặc quê mùa đang ngồi lo lắng
Nghe thấy tiếng mở cửa, người trong phòng đều quay lại nhìn
Triệu Mỹ Trân thấy con trai mình về thì vội vàng nhảy xuống giường, đi dép lê ra đến cửa: “Mày còn biết đường về hả
Một tuần không thấy mặt, chạy đi đâu?”
“Con đã nhờ A Nghiệp mấy hôm trước mang tiền về rồi còn gì, nói mấy hôm nay con không ở nhà
Gần đây bận tối tăm mặt mũi.” Tống Thiên Diệu đi đến trước mặt Triệu Mỹ Trân, đưa con vịt quay cho bà, vừa nhìn những đống đồ lỉnh kỉnh: “Sao thế
Nhiều bạn bè thích tới nhà chơi thế à
Lão đậu của con đâu có đi làm?”
“Đừng nói nhảm, ta giới thiệu người thân cho con biết đã.” Triệu Mỹ Trân tay trái cầm vịt quay, tay phải kéo Tống Thiên Diệu vào nhà, nhét con vịt vào tay chồng rồi đuổi ông xuống giường nhường chỗ, kéo con trai mình ngồi lên giường, chỉ vào đôi vợ chồng trung niên đang luống cuống ngồi đối diện nói: “Đây là ba mẹ chồng của Quân Di và em dâu con
[ĐỌC TRUYỆN VIP MIỄN PHÍ TẠI Truyendich.vn]
Con gọi là tam thúc tam thẩm là được.”
Tống Thiên Diệu không biết Quân Di là ai, nhưng nhìn thấy bộ dạng đầy lo lắng của đôi vợ chồng, hắn vẫn nở nụ cười: “Tam thúc, tam thẩm.” Hai vợ chồng lúng túng đứng dậy, không biết nên đáp lời chào hỏi của Tống Thiên Diệu thế nào, chỉ căng thẳng nhìn Triệu Mỹ Trân
“Đây là A Diệu, con trai của ta
A Diệu này, tam thúc tam thẩm của con có việc muốn nhờ con
Bọn họ mới tới Hong Kong không lâu, con trai của họ là A Thái, bằng tuổi con, lại không hiểu luật lệ bến tàu nên mới đi làm vài bữa đã đánh nhau với người trên bến, bị cảnh sát bắt giam rồi
Người nó đánh có máu mặt, người ta đòi ba ngàn tiền thuốc, với lại phải làm vài bàn nhậu thì người ta mới chịu thả người, trong nhà không có đủ tiền nên mới đến nhờ con.” Triệu Mỹ Trân nói xong liền ra hiệu với hai người, sau đó quay sang giới thiệu với Tống Thiên Diệu
Nhìn bộ dạng này của Triệu Mỹ Trân, Tống Thiên Diệu biết bà đã không còn chút ấn tượng nào với cái tam thúc tam thẩm mà bà vỗ ngực đảm bảo này
Triệu Mỹ Trân vừa dứt lời thì cả bà lẫn đôi vợ chồng đều ngóng trông nhìn Tống Thiên Diệu, đợi hắn đưa ra câu trả lời chắc chắn
Tống Thiên Diệu sờ gói thuốc trên đầu giường cha mình, phát hiện ông đã đổi từ loại thuốc lá rẻ tiền sang loại xịn hơn, hắn châm lửa hút một hơi rồi bất đắc dĩ ngẩng đầu, nhìn người đối diện:
“Tam thúc tam thẩm, chuyện này con ghi lại rồi, con cũng muốn giúp đỡ, chưa bàn chuyện trước mắt vội, sau khi con giải quyết xong chuyện này rồi thì hai vị không cần cảm ơn con, con chỉ mong hai vị đừng có kể cho ai chuyện này, được chứ?”
“Được được, chỉ cần A Thái được ra ngoài, chúng tôi nhất định sẽ không hé răng đâu.” Nghe thấy Tống Thiên Diệu mở lời đồng ý, hai người vui mừng khôn xiết, bà vợ nói chuyện mà nước mắt không ngừng tuôn rơi, thỉnh thoảng lại đưa đôi tay khô khốc như vỏ cây lên lau nước mắt
“Người đánh nhau với nó thuộc băng đảng nào vậy
A Thái bị giam ở đồn cảnh sát nào?”
“Nghe người ta nói, bọn họ là người của Hòa Nhị Bình, còn A Thái thì đang bị giam ở đồn cảnh sát Tây Cống.” Tam thúc hai tay giữ chặt lấy nhau, lo lắng nói với Tống Thiên Diệu
“Trời cũng sắp tối rồi, tam thúc tam thẩm ở lại ăn cơm tối rồi về nghỉ sớm chờ tin, con sẽ giúp hai vị lo liệu mọi việc nhanh thôi.” Tống Thiên Diệu ghi nhớ cái tên này vào đầu, rồi đứng dậy đi ra ngoài nhà, tiếp tục vẫy tay với đám thành viên Phúc Nghĩa Hưng
Mấy người vừa nhận của Tống Thiên Diệu bao thuốc lá liền lập tức chạy tới
Tống Thiên Diệu hỏi gã cầm đầu: “Hòa Nhị Bình là băng đảng gì vậy?”
“Hòa Nhị Bình ư
Băng nhỏ thôi, trước thời điểm Hong Kong bị Nhật chiếm đóng thì người ta thường gọi chung là Hòa Bình, có mở mười sáu con đường làm ăn, từ Hòa Nhất Bình cho đến Hòa Thập Lục Bình
Sau khi Hong Kong trở lại thì chỉ còn lại hai băng Hòa Nhất Bình và Hòa Nhị Bình thôi, mấy con đường kia đã thất lạc, bị hai băng này chiếm mất
Hiện tại số người của Hòa Nhất Bình và Hòa Nhị Bình gom lại chắc không đến hai ngàn người, hơn nữa không còn buôn bán ma túy nữa
Tuy quân số ít nhưng vẫn có chỗ đứng trong giới giang hồ.” Gã đầu trọc mà Kim Nha Lôi phái tới này có phản ứng khá nhanh, ăn nói cũng đâu ra đấy, vài câu đã giới thiệu xong lai lịch và số người của Hòa Nhị Bình
Tống Thiên Diệu hỏi: “Vì sao lại thất lạc
[ĐỌC TRUYỆN VIP MIỄN PHÍ TẠI Truyendich.vn]
Không còn buôn bán ma túy thì vì sao vẫn có tiếng tăm trong giới?”
“Trước đây người Nhật đánh Cửu Long và Hong Kong, anh em của đại bộ phận các bang phái Hòa Bình tự động tham gia nghĩa dũng quân Hong Kong, chiến đấu để bảo vệ Cửu Long và Hong Kong, lúc đó vừa khai chiến được vài ngày thì mười sáu đường của Hòa Bình đã bị tiêu diệt hết mười đường, quân số tử thương hơn nửa
Sau khi Hong Kong bị chiếm đóng thì người của Hòa Bình bị Nhật Bản bắt ra bắn như bia tập, bởi vậy chạy mất cũng nhiều, chờ khi hết chiến tranh thì mọi người trở lại Hong Kong và kiểm lại danh sách, phát hiện chỉ còn sáu bang phái thôi, mấy năm không hoạt động nữa nên các băng phái lần lượt tan rã
Cũng chỉ còn hai bang Hòa Nhất Bình và Hòa Nhị Bình cho tới hiện giờ, giới giang hồ vẫn kính trọng các lão đại đã từng tham gia chiến dịch chống Nhật ngày xưa của Hòa Bình, cho nên tuy hai băng phái này không còn thế lực nữa, nhưng các lão đại ngày trước vẫn rất được kính nể.”
Tống Thiên Diệu nghe xong gật gật đầu, lấy từ trong ví ra một trăm đô lẻ, giao cho gã tiểu đệ của Phúc Nghĩa Hưng: “Vất vả cho anh rồi
Hiện giờ có một người tên A Thái đang bị giam ở đồn cảnh sát Tây Cống vì gây sự với người của Hòa Nhị Bình, anh đi mua chút thuốc lá, rượu thịt và chuẩn bị chút tiền để nhờ mấy viên cảnh sát trực ban để cho họ đừng làm khó hắn.”

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.