Kiêu Hùng Trọng Sinh Hongkong 1950

Chương 71: Thứ lỗi




Chương 71: Thứ lỗi
Ăn mặc hở hang gợi cảm, lại thêm hơi men say nhưng luật sư người Anh Tống Thiên Diệu không hề có tâm trí đi bắt chuyện
Lúc này, Trần Jodie dẫn tới những cô nàng làm trong các hộp đêm, Tống Thiên Diệu lại càng không hứng thú, tùy ý gật đầu qua loa rồi bỏ mặc những cô nàng đó
Hắn đến gặp Chử Hiếu Tín, không phải để tìm gái, mà là muốn nói rõ với Chử Hiếu Tín chuyện phó phòng sở quản lý công thương nghiệp Thạch Trí Ích
Tuy Chử Hiếu Tín tin tưởng hắn, nhưng chuyện này liên quan đến nhiều vấn đề, không chỉ đơn thuần dựa vào sự tin tưởng của Chử Hiếu Tín là có thể giải quyết được
Chử Diệu Tông là người đứng đầu giới Hoa thương Triều Châu, một nhân vật có danh vọng lớn, với thân phận của ông, dù chỉ đi dạo trước cổng nha Bố chính hoặc tòa thị chính, cũng đủ khiến trưởng phòng sở phải đích thân ra tiếp đón
[ĐỌC TRUYỆN VIP MIỄN PHÍ TẠI Truyendich.vn]
Vào các dịp lễ Tết, có khi cảng đốc còn phải cử người mang thiệp mời Chử Diệu Tông đến dự tiệc
Với những chuyện như chọn người làm phó phòng công thương nghiệp, Chử Diệu Tông không cần phải vội vã như Tống Thiên Diệu lúc này, bởi vì cái gọi là địa vị quyết định thái độ
Đến địa vị của Chử Diệu Tông, phó phòng có khi còn phải chủ động nịnh bợ, vì chỉ cần Chử Diệu Tông không vừa ý, có thể khiến ít nhất một phần ba cửa hàng người Hoa ở Hongkong đóng cửa, dân bến tàu đình công, tàu thuyền không dám cập cảng
Nói như vậy cũng không ngoa, Chử Diệu Tông, một thủ lĩnh hương thôn Triều Châu, hoàn toàn có thể làm được, chỉ là ông không muốn làm thương nhân thôi
[ĐỌC TRUYỆN VIP MIỄN PHÍ TẠI Truyendich.vn]
Cũng chính vì vậy, số tiền đó Chử Hiếu Tín có thể cùng Chử Diệu Tông đánh giấy nợ đi mượn, có thể đánh giấy nợ đi mượn những người thúc bá khác, duy chỉ không thể về nhà lấy tiền ra trực tiếp
Hoàn cảnh gia đình Chử gia, Tống Thiên Diệu rất rõ
Chử Hiếu Trung chắc chắn là người kế nghiệp, ông chủ Chử Hiếu Tín này của hắn chẳng có chút hy vọng nào
Đổi thành hắn ở vị trí của Chử Diệu Tông, cũng khó lòng giao gia nghiệp vào tay một kẻ chỉ biết ăn chơi, phá của, hơn nữa bên cạnh kẻ đó còn có một người khác họ, nghe theo hắn răm rắp
Vì thế, không ngại hiện tại bày tỏ trước thái độ với Chử Diệu Tông
Tiền thì có thể mượn, nhưng sau này Lợi Khang có thêm bao nhiêu lợi ích, cũng không liên quan quá nhiều đến Chử gia, chỉ thuộc về Chử Hiếu Tín mà thôi
Đợi sau này công việc làm ăn phát triển, dứt khoát cắt đứt khả năng nhúng tay vào của Chử Hiếu Trung
“Mượn tiền với ta lão đậu còn phải nói vậy sao
Không cần khách sáo thế chứ?” Chử Hiếu Tín vừa ôm Trần Jodie ngồi trong lòng, vừa nói với Tống Thiên Diệu
Tống Thiên Diệu kẹp điếu thuốc gật đầu với Chử Hiếu Tín: "Không chỉ mượn mà quan trọng nhất là phải có giấy nợ, thậm chí tính cả lãi
[ĐỌC TRUYỆN VIP MIỄN PHÍ TẠI Truyendich.vn]
Ngươi nói với Chử hội trưởng, ông ấy đương nhiên hiểu, hơn nữa nhất định sẽ cho mượn.”
“Lỡ ông ấy không cho mượn thì sao
Ngươi cũng biết, lão đậu nhà ta luôn không vừa mắt ta, không cho mượn cũng là chuyện bình thường.” Chử Hiếu Tín nói với Tống Thiên Diệu
Tống Thiên Diệu nhấp một ngụm bia, vừa cười vừa nói: “Không có lỡ
Ngươi cứ nói xem sao, nếu Chử hội trưởng không định cho vay, thì Tống Thiên Diệu ta sẽ chuẩn bị cho ngươi vay, ông ấy nhất định sẽ cho mượn.”
"Tin ngươi
Thôi, để ta uống rượu xong về nhà
Chắc giờ lão đậu ngủ rồi, sáng mai ra ta sẽ nói với ông ấy, mượn bao nhiêu?” Chử Hiếu Tín thấy Tống Thiên Diệu chắc chắn như vậy, lại nghĩ về sau quen biết hắn, hình như chưa có chuyện gì hắn nói sai, dứt khoát không đoán nữa, mở miệng đồng ý
Tống Thiên Diệu lại dặn dò thêm vài điểm quan trọng: “Không nhiều, mười vạn đôla
Nhất định phải có giấy nợ, lãi suất cũng có thể tính
Nếu Trung thiếu nói không cần giấy nợ thì ngươi phải nói với ông ấy rằng thà không mượn.”
“Biết rồi, biết rồi
Nếu ta suốt ngày như ngươi, chắc đã không sống quá ba mươi tuổi, sớm tối đau đầu mà chết
Mấy cô em bên cạnh ngươi muốn ngủ cả rồi đấy, dùng tâm đi dỗ người ta chút đi?” Chử Hiếu Tín không nhịn được khoát tay, rồi chỉ cô ca sĩ ngồi cạnh Tống Thiên Diệu, nháy mắt với hắn
Tống Thiên Diệu nghiêng đầu nhìn cô ca sĩ kia, quả nhiên sắc mặt có hơi buồn bực, rõ ràng là vì bị Tống Thiên Diệu lạnh nhạt
Dù sao nàng cũng không phải là loại vũ nữ chuyên đi tiếp khách uống rượu, dù không thể so với mấy cô ca sĩ đỏ Trần Jodie nhờ Chử Hiếu Tín vung tiền cổ vũ, nhưng có thể hát ở Lệ Trì hoa viên, cũng coi như là một ca sĩ có chút tiếng tăm
Tống Thiên Diệu đã nói xong việc chính, cũng không ngại trêu chọc cô ca sĩ chút, nói với Chử Hiếu Tín: “Để ta làm ảo thuật cho ngươi xem, để cô này tươi cười ngay.” Vừa nói, hắn vừa lấy tiền trong ví ra, cầm năm trăm đôla vỗ vào bắp đùi đang đi tất chân của cô ca sĩ, rồi đứng lên nói với Chử Hiếu Tín: “Muộn rồi, về nhà ngủ
Sáng mai ở khách sạn Đỗ Lệ Sĩ chờ ngươi cùng ăn sáng.”
“Này
Ngươi đến tay còn không thèm bắt một cái, tiện tay ném ra năm trăm đôla?” Chử Hiếu Tín nhìn Tống Thiên Diệu đứng dậy bước ra ngoài, lại thấy cô ca sĩ lộ ra vẻ kinh hỉ tươi cười, liền kêu lên với Tống Thiên Diệu: “Đồ phá của
Biết thế ta đã cười với ngươi, ngươi bớt tiền đó cho ta còn hơn!”
Tống Thiên Diệu giả bộ dừng bước, vẻ mặt nghiêm túc cầm ví lên: “Được thôi, năm trăm đôla mua nụ cười của ngươi, bây giờ bắt đầu cười, ta trả tiền ngay.”
“Cút
Đi ngủ đi
Làm như lão bản ngươi là mua vui bằng tiếng cười ấy
Ngày mai cùng nhau ăn sáng… Này, còn nữa, gọi A Phúc lái xe đưa ngươi về, đợi anh ta quay lại ta vừa vặn uống rượu xong, rồi lên xe về nhà.” Chử Hiếu Tín nhặt hộp thuốc lá trên bàn tiện tay ném cho Tống Thiên Diệu, thấy hắn bắt được rồi thì cười mắng vài câu, nhìn Tống Thiên Diệu rời đi
“Thư ký của anh thú vị thật.” Đợi Tống Thiên Diệu đi rồi, Trần Jodie từ trên người Chử Hiếu Tín ngồi trở lại cạnh hắn, rót rượu cho Chử Hiếu Tín nói
Chử Hiếu Tín gật gật đầu, ngậm điếu thuốc nói: "Cậu gặp rồi đấy, A Diệu cái gì cũng tốt, chỉ có một cái là, dùng tiền cho gái còn nhanh hơn máy in tiền, sơ sẩy quên nhắc nhở cậu ấy một câu là y như rằng tiền vung ra cả đống
Trước kia chắc cậu ta thiếu tiền quá lâu, nên giờ hơi bị vung tay quá trán.”
“Thấy anh đối tốt với thư ký vậy, thực ra em có một đứa em trai giờ đang thất nghiệp, Tín thiếu, anh có thể cho nó một chân vào làm ở thương hội của anh không?” Trần Jodie thấy mấy người đang nâng khách của mình đã về gần hết, cũng không còn cẩn trọng nữa, nửa người dựa vào người Chử Hiếu Tín hỏi
Chử Hiếu Tín bĩu môi: "Ôi, em trai em sao
Sao giờ mới lòi ra em trai thế
Em kiếm của anh bao nhiêu tiền còn chưa đủ hay sao, lại muốn cả em trai em cũng vào vét
Trần Jodie thật sự là thấy được cuộc đối thoại giữa Chử Hiếu Tín và Tống Thiên Diệu nên mới có chút động lòng, mười vạn đôla Hồng Kông, một người thư ký lại xúi Chử Hiếu Tín đi hỏi xin trong nhà mười vạn đôla Hồng Kông, mà vừa rồi Tống Thiên Diệu, chỉ là một thư ký, tiện tay thưởng cho cô ca sĩ đã năm trăm đôla, còn hào phóng hơn những cậu ấm nhà giàu, bọn họ thưởng còn phải sờ tay sờ eo, chiếm tiện nghi, còn Tống Thiên Diệu thì quăng năm trăm đôla như ném cho ăn mày vậy, liếc nhìn ca sĩ kia cũng chẳng buồn
Một người thư ký lại có nhiều tiền như vậy sao
Nhất định là thấy Chử Hiếu Tín vô dụng, nên nhân lúc ông chủ tin tưởng mình mà rút ruột tiền của thương hội
Tống Thiên Diệu có thể ăn chặn tiền của Chử Hiếu Tín, Trần Jodie cảm thấy cô cũng làm được
Dù sao với thân phận ca sĩ, cô cũng chẳng mong gì cưới được Chử Hiếu Tín, tranh thủ kiếm chút tiền mới là mục đích
"Vậy rốt cuộc anh có giúp hay không
Không giúp thì thôi, để em trai em tiếp tục bán hoa quả vậy.” Trần Jodie nũng nịu nói một tiếng, quay mặt đi như bị khinh thường: “Đối với bạn bè với cấp dưới thì tốt hết cỡ, tới phiên em thì chỉ biết lắc đầu
“Chuyện nhỏ thôi mà, không cần cố tình tỏ vẻ giận dỗi với anh làm gì, anh đã có nói không giúp đâu
A Diệu mấy hôm nữa sẽ phụ trách tuyển người, anh để cậu ấy sắp xếp là được.” Chử Hiếu Tín ôm vai cô gái, tùy tiện đáp ứng: "Nào, uống với anh mấy chén nữa, tối nay anh không thể ngủ với em được rồi, A Diệu bảo anh về nhà lấy tiền, việc chính vẫn là quan trọng.”

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.