Kiêu Hùng Trọng Sinh Hongkong 1950

Chương 72: Buổi sáng rời giường bổ sinh hào




Ngày thứ hai, Chử Hiếu Tín quả nhiên đến khách sạn Đỗ Lí Sĩ cùng Tống Thiên Diệu ăn điểm tâm
Hắn mang đến mười vạn tệ, và người đến không phải hắn mà là quản gia Ân thúc
Ân thúc cùng Chử Hiếu Tín giao mười vạn tệ và giấy nợ cho Tống Thiên Diệu ngay trước mặt Chử Hiếu Tín
Tống Thiên Diệu thầm nghĩ nếu đổi Chử Hiếu Tín thành Chử Hiếu Trung, chắc chắn Chử Hiếu Trung đã thấy mặt mình như bị lão đậu đánh sưng, nóng rát đau đớn
Nhưng nhìn thái độ hoàn toàn không để ý của Chử Hiếu Tín, có thể thấy ông chủ mình còn chẳng nghĩ Ân thúc cùng mình đến đưa tiền có thâm ý gì
[ĐỌC TRUYỆN VIP MIỄN PHÍ TẠI Truyendich.vn]
[ĐỌC TRUYỆN VIP MIỄN PHÍ TẠI Truyendich.vn]
Rõ ràng là Chử Diệu Tông không vui vì Chử Hiếu Tín đến lúc Tống Thiên Diệu tiêu tiền mới biết chuyện chuẩn bị nhân sự cho quan chức của Sở Thương mại Lợi Khang, nên mới để Ân thúc mang tiền đến cho Tống Thiên Diệu, để đánh vào lòng tự trọng của Chử Hiếu Tín, mong hắn có thể để tâm đến thương hội Lợi Khang hơn một chút
Tiếc thay, Chử Diệu Tông đã phí công
Vị Nhị công tử này đợi Ân thúc đưa tiền và giấy nợ xong, sau khi cáo biệt, còn cười hề hề chào tạm biệt Ân thúc, hoàn toàn không có chút khó xử nào
Chử Hiếu Tín bảo nhân viên phục vụ mang hai con hào sống, Tống Thiên Diệu lấy túi da đã chuẩn bị sẵn cất tiền và giấy nợ gọn gàng rồi kinh ngạc hỏi: “Tối qua anh không về nhà ngủ sao
Không chạm vào cô Jodie mà cũng muốn ăn hào sống bổ dưỡng?”
“Con nít, đừng có xen vào chuyện người lớn, nghe nhiều dễ chảy máu cam.” Chử Hiếu Tín cười ha hả trêu chọc Tống Thiên Diệu
[ĐỌC TRUYỆN VIP MIỄN PHÍ TẠI Truyendich.vn]
Nhìn Chử Hiếu Tín tươi cười cởi mở, Tống Thiên Diệu có chút ghen tị với vị ông chủ này
Với Chử Hiếu Tín, chỉ có hai khoảnh khắc khiến hắn không tự nhiên
Thứ nhất là lúc trong ví hết tiền, phải về nhà lấy tiền và nghe cha, anh khuyên bảo
Thứ hai là khi ai đó nói chuyện làm ăn đứng đắn với hắn
Còn lại, vị Nhị công tử này luôn là một người phóng khoáng thật sự
Chử Hiếu Tín không phải là người ngốc nghếch
Dù không có đầu óc kinh doanh, nhưng nếu bàn về kịch Quảng Đông, ca khúc, phim ảnh và những thứ liên quan đến nghệ thuật vui chơi thì hắn bình luận đâu ra đấy
Cộng thêm vẻ ngoài hào sảng sáng sủa, Tống Thiên Diệu tin chắc nếu sống ở thời dân quốc, Chử Hiếu Tín sẽ là dạng công tử Viên Hàn Vân phong lưu
Nói khó nghe là đồ bỏ đi, nhưng e rằng Chử Hiếu Trung tối đến cũng ghen tị với cậu em vô dụng này vì đã sống quá tiêu sái
Tống Thiên Diệu không thèm để ý, rút điếu thuốc đưa cho Chử Hiếu Tín rồi nói: “Tôi chảy máu cam á
Lo cho bản thân anh đi
Sáng sớm đã ăn hào sống, coi chừng bị *Mã thượng phong (*) đấy.”
“Làm phản hả
Chọc tức ông chủ hả
Muốn ta cắt lương hả?” Chử Hiếu Tín châm thuốc, trợn mắt nhìn Tống Thiên Diệu
Tống Thiên Diệu vỗ vỗ túi da bên cạnh: “Cứ cắt đi, tôi không sao, cùng lắm thì cầm mười vạn chạy sang Nhật tiêu pha một thời gian rồi về nhìn anh, dù sao giấy nợ mang tên anh chứ không phải tôi
Đến lúc đó chủ tịch Chử đòi nợ thì cũng chỉ truy anh thôi.”
Hai người vừa chờ bữa sáng vừa tán gẫu
Angie-Perez bước vào từ cửa nhà ăn, vẫn bộ trang phục hôm qua
Tống Thiên Diệu nháy mắt với Chử Hiếu Tín: “Ê ông chủ, ngồi sang bên cạnh tôi đi.”
Chử Hiếu Tín đang quay lưng ra cửa nhà hàng nên chưa thấy Angie-Perez
Nhìn vẻ mặt của Tống Thiên Diệu, hắn nhíu mày: “Ngồi đối diện tán dóc dễ hơn, anh có phải đàn bà đâu mà tôi phải ngồi gần thế?”
“Luật sư người Quỷ, anh nhìn rõ chút đi.” Tống Thiên Diệu chỉ về phía cửa nhà hàng
Chử Hiếu Tín quay đầu nhìn thoáng qua rồi lập tức đứng dậy ngồi xuống cạnh Tống Thiên Diệu, nhường chỗ đối diện
Tống Thiên Diệu giơ tay về phía Angie-Perez gọi: “Chỗ này.” Angie-Perez đi tới một cách nhã nhặn
Cô nhìn Tống Thiên Diệu, rồi lại nhìn Chử Hiếu Tín bên cạnh, mỉm cười nói với Tống Thiên Diệu: “Chào buổi sáng, Tống tiên sinh.”
“Đây là ông chủ Lợi Khang, Chử Hiếu Tín tiên sinh.” Tống Thiên Diệu giới thiệu Chử Hiếu Tín với Angie-Perez trước rồi lại nói với Chử Hiếu Tín: “Đây là luật sư Angie-Perez mà tôi từng nói.”
Chử Hiếu Tín đứng dậy, vẻ cà lơ phất phơ lúc nãy khi nói chuyện với Tống Thiên Diệu đã bay biến, giờ hắn nghiêm trang đưa tay về phía cô gái Anh quốc: “Tôi là Chử Hiếu Tín, rất vui được gặp cô, luật sư Perez.”
Angie-Perez bắt tay Chử Hiếu Tín rồi ngồi xuống đối diện hai người
Nhân viên phục vụ vừa lúc mang hai con hào sống đã chế biến kỹ tới
Angie-Perez kinh ngạc nhìn hào sống, dường như thắc mắc ai có khẩu vị lạ thường vậy, sáng sớm đã ăn thứ này
Chử Hiếu Tín không hề chớp mắt mà bảo nhân viên phục vụ đưa hào sống đến trước mặt Tống Thiên Diệu, sau đó còn lên giọng kiểu cán bộ kỳ cựu khuyên bảo:
“A Diệu, thứ này nên ăn ít thôi, ăn nhiều coi chừng chảy máu cam.” Tống Thiên Diệu gật đầu, ừ một tiếng, cầm bộ đồ ăn gắp một miếng hào sống rồi đưa vào miệng, vừa nhai vừa nói: “Quỷ muội không hiểu nhiều tiếng Quảng, không biết chảy máu cam có nghĩa là gì
Muốn trò chuyện thì cố gắng nói tiếng Anh nhé, đại lão.”
Chử Hiếu Tín vừa nghe xong thì mất hết hứng, tiếng Anh của hắn quá tệ
Nói chậm thì may ra nhân viên phục vụ khách sạn Đỗ Lí Sĩ còn hiểu được hắn đang nói gì, bảo hắn dùng tiếng Anh tán tỉnh một cô gái tây thì độ khó quá cao
Thêm nữa là nhìn thấy Tống Thiên Diệu cái đồ chết nhát mà dám ăn hết hai con hào sống mình đã gọi, Chử Hiếu Tín bực bội uống một ngụm cà phê, ăn một miếng bánh gatô kiểu Pháp rồi đứng dậy rời đi
Sau khi nói tạm biệt với Angie-Perez, hắn còn không quên dặn Tống Thiên Diệu: “Tiêu chuẩn cao, làm gì ta cũng được, biết cố gắng là được
Ta vẫn nên đi rạp hát chọn mỹ nữ
Đồ chết nhát, anh kêu là mình ăn không hết hai con hào rồi lại ăn hết của tôi.”
Chờ Chử Hiếu Tín rời đi, Angie-Perez mới nói với Tống Thiên Diệu: “Thật ra, tôi hiểu từ ‘chảy máu cam’ và ‘quỷ muội’.”
Tống Thiên Diệu lau miệng, vỗ vỗ vào cái túi da bên cạnh
Cộng thêm ba vạn mà Chử Hiếu Tín đã giao, hiện tại hắn đang có mười hai vạn sáu nghìn đô la Hong Kong
Ở cái thời này thì cũng đã được coi là một số tiền lớn, mười hai vạn ít nhất cũng mua được hai căn nhà Đường Lâu, chỉ cần cho thuê thôi cũng đủ ăn mặc no ấm
Trước đây toàn là Chử Hiếu Tín tiêu tiền, bây giờ, đến lượt Tống Thiên Diệu dùng tiền rồi
“Buổi sáng cô cứ đến chợ hoa Vượng Giác dạo phố, mua vài chậu hoa mình thích và trông như được chăm chút tỉ mỉ
Mua hoa tạm thời thì khó có thể mua được chậu nào đáng giá mà lại vừa ý
Chỉ có thể tự mình chọn lựa
Dù sao thì cô cũng muốn làm quen với phu nhân của vị phó phòng hội làm vườn mà
Cũng nên mang chút hoa qua.” Tống Thiên Diệu không quan tâm chuyện đối phương có hiểu được tiếng Trung để trêu chọc hay không
Mà lấy từ trong ví ra năm nghìn tệ đưa cho Angie-Perez rồi nói:
“Số tiền này đủ để cô buổi sáng đi chợ hoa, buổi chiều đến hội làm vườn hỏi xem vị phó phòng bây giờ thích cái gì
Buổi tối nói cho tôi biết, tôi sẽ sắp xếp
Chậm nhất đêm mai, tôi muốn để Chử tiên sinh và Thạch Trí Ích ngồi vào chung một bàn ăn.”

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.