Tống Thiên Diệu kéo một chiếc ghế mây ngồi xuống, uống một ngụm nước, rồi nói với Tống Thành Hề, người vẫn đang chăm chú xem xét bộ chữ của mình: “Ông nội, bây giờ ở Hong Kong chỗ nào cũng có các câu lạc bộ tự xưng là chính tông Hồng Môn, mấy lão già trong câu lạc bộ đó thì toàn đeo vàng đeo bạc, vợ bé thì cả tá, con cháu đầy đàn
Ông cũng là chính thống Hồng Môn, mà sao lại phải sống chật vật ở cái Khôi Các miễn phí trong trường học này vậy, trời mưa thì chỉ sợ mái nhà sập xuống.” Tống Thành Hề dùng tay chấm chấm mấy nét chữ trên giấy, giọng khẳng định: “Ngươi lại học thêm được mấy nét thư pháp từ ai à
Cách đặt bút và nhấc bút này không phải là ta dạy ngươi.”
“Ta tự nghĩ ra, được không?” Tống Thiên Diệu lấy ví tiền ra, đếm ba trăm đô la Hồng Kông, dùng chặn giấy để lên bàn: “Ông không chịu dùng tiền của ba má ta, nhưng xài tiền của con thì lại coi đó là chuyện hiển nhiên.”
“Ta dạy ngươi sáu bảy năm, đã tịch thu cả thuốc lá và kính rồi, bây giờ xài tiền của ngươi thì coi như ngươi bồi thường cho việc thiếu thuốc lá và kính trước đó vậy.” Tống Thành Hề quay lại, ngồi vào một chiếc ghế mây khác: “Vừa rồi ngươi nói cái gì?”
Tống Thiên Diệu nháy mắt mấy cái, nói với Tống Thành Hề: “Con nói là, mấy tên ngoài kia cậy thế cũng tự xưng là chính tông Hồng Môn, ông cũng là chính tông Hồng Môn, sao khác nhau dữ vậy?”
“Mẹ nó, bọn chúng thì là cái thá gì mà đòi chính tông Hồng Môn, lúc Thiên Bảo núi máu đào đường hồng kỳ Ngũ Ca đen chết, ta còn tới linh đường mắng nó đấy, nếu không phải nể tình nó là anh em đồng môn, lại có tình cảm mấy chục năm, thì hai mươi năm trước ta đã cho nó xuống dưới tạ tội với ngũ tổ rồi
Mấy tên du côn du đãng ở Hong Kong bây giờ tự xưng Hồng Môn, toàn là lũ khốn kiếp, sau khi nó chết thì ngũ tổ Hồng Môn cũng muốn đấm đá đuổi cổ nó ra khỏi sơn môn
Hỏi thử mấy tên chó má tự xưng chính tông Hồng Môn ngoài kia xem, hỏi thử chúng nó có biết mình xuất thân từ núi nào đường nào của Hồng Môn không, có biết mình phải uống nước gì đốt hương gì không
Đã nhìn thấy đồ của sơn môn chưa
Chỉ cần biết vài câu lóng giang hồ và vết cắt của Hồng Môn rồi thì đã giương cờ Hồng Môn làm càn, khi nam phách nữ
Tử đệ Hồng Môn là phải được người ta gọi là nghĩa sĩ
Còn ta thì bị người ta chửi là ma cà bông, hơn nữa còn có nhiều tên đầu hàng làm chó săn cho Nhật trong thời chiến.” Tống Thành Hề kẹp điếu thuốc, hơi nhíu mày nhìn Tống Thiên Diệu: “Có chuyện gì
Không đâu tự nhiên nói tới chuyện này, ngươi sẽ không phải là đang moi tin đấy chứ
Nếu đúng vậy thì tốt nhất là bây giờ ra ngoài ngay, sau này không được đến đây nữa, coi như ta không có đứa cháu trai này.”
“Ông gặp thằng moi tin nào lại mặc vest mang giày da như con không?” Tống Thiên Diệu vừa cười vừa nói: “Đương nhiên là không rồi, chỉ là con nghĩ tới sau này có thể sẽ hố một số câu lạc bộ mang danh Hồng Môn, con sợ ông còn nhớ tới tình nghĩa Hồng Môn, dù sao thành viên các câu lạc bộ tự xưng là Hồng Môn ở cảng cũng coi như đồ tử đồ tôn của ông.”
“Ta có nhiều đứa đồ tôn bất hiếu vậy sao
Mặc tây phục thì không được moi tin
Thượng Hải đầy bọn lừa đảo mặc tây phục đeo caravat, năm đó ta gặp nhiều rồi.” Tống Thành Hề cầm chén trà lên uống một ngụm rồi nói: “Có chuyện gì thì nói, xong việc thì đi, ngày thường không phải ngươi ghét nhất ta lên lớp à?”
“Bây giờ lớn rồi nên con không còn ghét ông lên lớp nữa.” Tống Thiên Diệu vừa đánh giá những cuốn sách cổ trên giá sách vừa thuận miệng nói: “Hỏi một vấn đề thôi.”
“Nói đi.” Tống Thành Hề có lẽ bị khói thuốc lá ngoại quốc làm sặc, ho khan vài tiếng
“Ông nội, tên ông là lấy từ câu đào lý bất ngôn hạ tự thành hề, ông lại còn là thầy dạy học, vậy tại sao tên của ba con và các bác của con lại toàn là Xuân Trùng, Xuân Lương, Xuân Nhân, mấy cái tên quê mùa như vậy
Mà tên con lại là Thiên Diệu nghe chẳng ra sao
Ngược lại tên Doãn Chi thì miễn cưỡng không tính là tầm thường?” Tống Thiên Diệu hỏi Tống Thành Hề
Tống Thành Hề nói: “Tên của ba huynh đệ nhà ngươi là bà nội ngươi đặt, lúc đó bọn nó sinh ra thì ta đều không ở bên cạnh bà, tên ngươi là mẹ ngươi đặt, không liên quan đến ta, chỉ có tên Doãn Chi là ta tiện miệng đặt, sao đột nhiên lại hỏi về tên vậy?”
“Cháu tò mò là làm sao mà ông lại giúp được mười đứa con nít ở Cửu Long Thành trong trại lấy tên từ Kinh Thi, mà con cháu thì toàn những cái tên kiểu này.” Tống Thiên Diệu gãi đầu nói
“Ngươi rốt cuộc có chuyện gì muốn nói không
Muốn nói thì mau đi, lát nữa ta còn phải xuống nhóm bếp nấu cơm.” Tống Thành Hề nhìn đứa cháu độc tôn của mình, hỏi
Tống Thiên Diệu im lặng một hồi rồi mới mở miệng: “Bây giờ con đang kết nghĩa anh em với trợ lý của Phúc Nghĩa Hưng, mấy hôm trước tên đó còn đưa cho chị con cả chục cây vàng thỏi…”
Tống Thiên Diệu còn chưa nói hết, thì hai hàng lông mày của Tống Thành Hề đối diện đã dựng ngược lên
[ĐỌC TRUYỆN VIP MIỄN PHÍ TẠI Truyendich.vn]
“Đừng vội mắng con, giấy vệ sinh phải dùng hết mới có thể vứt đi mà, đúng không
Con nói trước là vì sợ ông đột ngột biết chuyện sẽ tức chết thôi, yên tâm đi, thù của bác Ba con con vẫn nhớ, báo thù thì có nhiều cách, ông có tin con không?” Tống Thiên Diệu nhanh giọng nói hết một hơi
[ĐỌC TRUYỆN VIP MIỄN PHÍ TẠI Truyendich.vn]
[ĐỌC TRUYỆN VIP MIỄN PHÍ TẠI Truyendich.vn]
Hắn sợ nói chậm một chút là chén trà của Tống Thành Hề đã đập vào mặt mình rồi, Tống Thành Hề từng là hộ vệ đội súng ngắn của Đặng Khanh, công phu trên tay không phải là chuyện tầm thường
“Ngươi không phải là làm việc tử tế đấy chứ?” Mặt Tống Thành Hề không đổi sắc giận, giọng nghiêm khắc hỏi
Tống Thiên Diệu thở dài, mở hai tay với ông mình: “Thư ký thương hội, có khác gì làm việc tử tế, nhưng tình cảnh bây giờ mà không quen biết lũ khốn đó thì làm sao buôn bán được, ông cũng nói con giả dối mà, đương nhiên con phải lật mặt hơn cả bọn nó, ngoài miệng một kiểu mà bụng dạ một kiểu chứ.”
“Tin ngươi đấy, năm đó bác Ba của ngươi thương ngươi nhất, ngươi sẽ không quên đâu.” Tống Thành Hề nhìn Tống Thiên Diệu vài giây đồng hồ rồi chậm rãi nói
Nghe Tống Thành Hề nói câu đó xong thì Tống Thiên Diệu cũng dứt khoát đổi chủ đề: “Chuyển đi ở chung với ba má con thì hai bên đều khó xử, con nói không nên lời, nhưng mà con tìm một chỗ quảng trường tốt, thuê cho ông một căn nhà ở khu Đường lâu ở một mình, ông thấy sao?”
Chưa đợi Tống Thiên Diệu nói xong, Tống Thành Hề đã khoát tay: “Ở đây chết cũng được, ở quen mấy chục năm rồi, chuyển chỗ tối sẽ không ngủ được, huống hồ ta còn phải quét dọn nghị sự đường, mười đứa nhỏ còn chờ ta dạy chữ, với cả mấy ông bà già ở viện dưỡng lão kia cũng chờ ta chăm sóc, càng không muốn để bố mẹ ngươi nói là dựa vào con nuôi
”
“Con là cháu nội của ông, không phải kẻ thù, cũng không phải ba má con, sao ông cứ phải đối xử với con kiểu đó
Lúc con còn bé giúp ông bắt rắn về nấu canh rắn nhắm rượu thì có thấy ông đối xử với con như vậy đâu?” Vừa nói, Tống Thiên Diệu vừa cầm điếu thuốc châm lửa, nói với Tống Thành Hề: “Tính ba con nhát gan ông không phải không biết, chẳng lẽ người nhà họ Tống đều phải giống bác Ba ông cùng chết, chỉ được làm anh hùng hảo hán, không được làm thứ dân bình thường sao
Con trai con làm nạo chủng thì đến cả con trai mình mà ông cũng không nhận nữa
Chẳng lẽ ông không biết, bác cả, ba con dù có theo bác Ba cùng xuống thuyền, cũng chỉ là ba anh em cùng chết thôi mà.”
“Thôi đi, trời sắp tối rồi, ta đưa ngươi ra khỏi trại, buổi tối ở đây hỗn loạn lắm.” Tống Thành Hề không muốn tiếp tục tranh cãi với Tống Thiên Diệu về vấn đề này, gạt tàn thuốc, đứng dậy khỏi ghế mây
Tống Thiên Diệu tối nay thực sự có hẹn gặp mặt Angie - Perez ở khách sạn Đỗ Lý Sĩ, nên cũng không nán lại lâu, đi theo ông nội xuống lầu, Tống Thành Hề tiễn Tống Thiên Diệu ra tận trại Cửu Long Thành
Trên đường đi, bất kể là người nghiện thuốc, con bạc hay gái làng chơi, hễ thấy Tống Thành Hề đi trước Tống Thiên Diệu đều gọi một tiếng “Bác Tống” hoặc “Chú Tống”, mấy ông già tóc bạc đã có tuổi ở trong trại thì lại gọi Tống Thành Hề là “Tống sơn chủ” hoặc “Tống sư gia”
Từ lúc viết chữ, nói chuyện ở Khôi Các đến lúc này đã gần tối rồi, Tống Thành Hề quay đầu lại nhìn Tống Thiên Diệu đang đi theo sau lưng mình: “Nếu sau này ngươi an tâm làm việc chính đáng, muốn làm chút việc hiếu kính cho ông thì nhớ bộ câu đối trên cổng đá miễn phí của trường Long Tân
Trọng Hữu, việc duy nhất mà bác Ba con có lỗi là với mợ ba con và con Doãn Chi, mấy năm nay ta vẫn luôn bị mợ trách móc, mợ con trước đây cũng thương Doãn Chi rất nhiều, nếu như một ngày nào đó ngươi phát đạt thì hãy đưa mẹ con họ về đây, dù gì thì cũng là người nhà họ Tống, chứ đừng có tốt đẹp mà lại bị người nhà họ Lâm khinh thường.”
“Trong vòng nửa năm, con sẽ đưa mợ ba và Doãn Chi quay về gặp ông.” Tống Thiên Diệu ném mẩu thuốc lá trên tay xuống đất, giọng khẳng định nói với Tống Thành Hề: “Thực ra bây giờ con đã có hơn chục vạn rồi, nhưng thời cơ vẫn chưa đến, con muốn để mợ ba và Doãn Chi, từ cổng lớn nhà họ Lâm mà đường đường chính chính bước vào.”
Tống Thành Hề thở dài: “Chả trách trước kia bác Ba và mợ con lại cưng chiều ngươi đến vậy.” Vốn là ta có lỗi với ngươi tam thẩm cùng Doãn Chi, thế nhưng là ta lão cốt đầu một thanh, muốn đi Lâm gia đến nhà vứt bỏ da mặt này đều không ai chịu chứa.” “A gia, cái mặt này của ngươi rất đáng giá, chỉ bất quá chính ngươi không muốn dùng mà thôi, ta có thể hỏi một câu đỉnh núi quyết của ngươi được không, ta nghĩ sau này ta cùng những người giang hồ kia liên hệ thì dùng đến, yên tâm, ta sẽ không làm chuyện gì tày trời, nhiều nhất là làm ăn thì dọa những kẻ gây sự, tiện giúp Tam thúc thu chút ít lợi tức.” Tống Thiên Diệu đứng dưới ánh chiều tà, mắt nhìn thẳng Tống Thành Hề hỏi
Tống Thành Hề khựng lại hai giây, mở miệng nói: “Hồng Môn đều lỗi thời rồi, chẳng lẽ bây giờ vẫn còn người Trọng Hữu Phản Thanh Phục Minh sao
Lời ngươi biết cũng vô ích, đỉnh núi quyết là Đông Lương Sơn, Định Nghĩa Đường, Cửu Long nước, Kim Bảo Hương
Sơn môn bằng chứng từ là mộc hỏa thổ thủy kim, hổ rắn tước quy long, đông lương định nghĩa, cộng đồng hòa hợp, Cửu Long kim bảo, kết vạn vì nhớ
Bất quá bộ đỉnh núi quyết cùng bằng chứng này, ở Hongkong dọa không được ai đâu, chỉ có những sơn chủ thuộc Đại Hồng Sơn 14k của Hồng Môn, cùng sơn chủ thuộc Thiên Bảo Sơn và Dũng Nghĩa Sơn của Hồng Môn may ra còn rõ, còn những cái gọi là câu lạc bộ Hồng Môn Hongkong, bất quá chỉ là đám du côn lưu manh tụ tập gây chuyện
Hồng Môn Đại Hồng Sơn bắt nguồn từ năm Gia Khánh thứ hai ở Quảng Tây, năm 1949, đỉnh núi của Đại Hồng Sơn chuyển đến Quảng Châu, đổi tên thành Hồng Phát Sơn, đỉnh núi quyết là Hồng Phát Sơn, Trung Nghĩa Đường, Châu Giang nước, Bạch Vân Hương
Hồng Môn Thiên Bảo Sơn bắt nguồn từ năm Ung Chính thứ chín ở Phật Sơn, Quảng Đông, đỉnh núi quyết là Thiên Bảo Sơn, máu đào đường, diệt thanh thủy, phục Minh hương
Nếu như ngươi nói ra đỉnh núi quyết, đối phương cũng đáp lại được đỉnh núi quyết của bản thân, vậy thì có thể dùng bằng chứng sơn môn sau đó để hỏi thăm thân phận, mấy câu ta truyền cho ngươi, là bằng chứng từ của ta, nếu như đối phương cũng là người của Hồng Môn, chờ ngươi nói ra bốn câu bằng chứng kia, hắn liền sẽ biết thân phận của ngươi là đương nhiệm sơn chủ Đông Lương Sơn của Hồng Môn Tam Hợp hội.” “Oa, bối phận cao vậy
Nếu đối phương không tin, chẳng lẽ dọa không được hắn à?” Tống Thiên Diệu lẩm nhẩm mấy lần những lời vừa rồi Tống Thành Hề nói, hơi kinh ngạc hỏi
Tống Thành Hề xoay người, quay lưng về phía vệt chiều tà cuối cùng, đi về phía khu trại Cửu Long Thành, giọng điệu nhàn nhạt nói một câu: “Dọa không được
Vậy thì để hắn đến gặp ta, ngươi a gia ta giúp ngươi dọa hắn.”