Chương 94: Vỗ tay “Tống thư ký, ôi, vị tiểu thư này…” A Kim đầu trọc, quản lý hộp đêm Lệ Trì, nở nụ cười tươi rói, tại cửa đại sảnh chào hỏi nhân viên tạp vụ dẫn một đám khách vào sảnh phòng trà cá cược
[ĐỌC TRUYỆN VIP MIỄN PHÍ TẠI Truyendich.vn]
Sau đó, mặt đầy ý cười, hắn hướng Tống Thiên Diệu và Angie - Perez nghênh đón, miệng còn dùng tiếng Anh chào hỏi Angie - Perez: “Chào buổi tối, tiểu thư, hoan nghênh đến.” “Không cần khách khí vậy đâu, quản lý Kim, Thiếu gia Tín lại đang nâng đỡ Jodie tiểu thư sao?” Tống Thiên Diệu hỏi A Kim đầu trọc
Ban đầu A Kim đầu trọc định mở miệng sắp xếp người dẫn bọn họ đi gặp Chử Hiếu Tín, nhưng liếc mắt nhìn xung quanh, thấy một chiếc xe hơi dừng ở cửa chính hộp đêm
Lúc này, hắn khẽ cười ha hả, tiện tay gọi một nhân viên phục vụ: “Đương nhiên rồi, đương nhiên, Thiếu gia Tín luôn rất si tình, tôi sẽ bảo người dẫn hai vị đi gặp cậu ấy
A Xuân, đưa Tống thư ký và vị tiểu thư này đến chỗ ca múa nhạc gặp Thiếu gia Tín.” “Mời đi theo tôi, hai vị.” Nhân viên phục vụ dẫn Tống Thiên Diệu vào bên trong hộp đêm
Tống Thiên Diệu vừa đi vừa ngoảnh đầu nhìn lại, một ông lão đang được hai cô bạn gái trẻ đỡ từ trên xe bước xuống
A Kim đầu trọc bí mật ra hiệu bằng tay, nhanh chân chạy tới nghênh đón, miệng không ngừng cung kính: “Kim Đức Minh, đồ tôn của Thanh Bang ngộ chữ lót, xin hầu sư tổ.” Câu nói này làm Tống Thiên Diệu giật mình
Nếu không phải ông lão kia tóc bạc phơ không giống Đỗ Nguyệt Sanh, hắn đã tưởng rằng Đỗ Nguyệt Sanh đến hộp đêm Lệ Trì rồi
Sao có thể để một quản lý tinh anh của hộp đêm bỏ bê công việc, giữa bàn dân thiên hạ xưng hô một tiếng "sư tổ"
[ĐỌC TRUYỆN VIP MIỄN PHÍ TẠI Truyendich.vn]
Nhưng đối phương không cho hắn cơ hội xem xét kỹ càng
Ông lão vừa vào đến sảnh thì được người bảo vệ dẫn vào phòng trà phía sau
Đến khi nhìn thấy Chử Hiếu Tín trong hộp đêm, nhị thiếu gia đang tự mình ngồi một bàn, trên bàn bày một chai rượu vang, tay gắp trái cây khô nhắm rượu
Mấy cậu ấm đàn em cùng Trần Jodie thường ngày của hắn thì không thấy ai
“Thiếu gia Tín.” Tống Thiên Diệu đi tới ngồi xuống, chào hỏi Chử Hiếu Tín: “Không vui à, lại tự rót tự uống vậy?” “Làm sao mà vui được, lúc xe cáp đưa cái tên té ngã kia xuống núi, ta đi cùng xe với đại ca ta
Hắn còn hỏi lại câu ta đã hỏi hắn khi lên núi, có phải ngươi xúi ta không
Có phải thừa nhận rồi không
Đại ca của ta, lo việc gia tộc chưa đủ, còn ở công ty Lợi Khang của ta giở trò gian dối lừa tiền, ngang nhiên nói ta không nên quá tin ngươi, kẻo sinh chuyện không đáng
Ta không tin ngươi thì chẳng lẽ ta đi tin hắn
Tin hắn với cái thằng chó chết cữu cữu của hắn hay sao
Tiền của Lợi Khang còn bị hắn lấy trộm à?” Chử Hiếu Tín trừng mắt, gầm gừ nhỏ tiếng
Có lẽ hơi khó thở, hắn nói một tràng không đâu vào đâu, lộn xộn cả lên
“Thiếu gia Trùng chắc sẽ không thừa nhận công ty Phúc Trung thương mậu có quan hệ với hắn đâu nhỉ?” Tống Thiên Diệu vừa rót rượu vào ly cho Angie - Perez bên cạnh, vừa nói với Chử Hiếu Tín
Chử Hiếu Tín cắn rộp rộp một viên điều rang muối: “Hắn nói tại ông Phúc không đúng, những khoản trước đó có vấn đề trên tài khoản, hắn sẽ làm rõ lại, còn nói mấy ngày nữa kế toán sẽ chuyển tiền vào tài khoản Lợi Khang
Vậy không tính là thừa nhận sao?” Nghe vậy, Tống Thiên Diệu có chút hiểu ra nguyên nhân Chử Hiếu Trùng thản nhiên thừa nhận
Ngay cả khoản tiền trước đó rút từ tài khoản Lợi Khang cũng chuẩn bị trả lại, cho thấy ít nhất Chử Hiếu Trùng bề ngoài không định trở mặt với em trai, đương nhiên, thực chất là không muốn trở mặt với Tống Thiên Diệu
Chử Hiếu Trùng cho rằng việc Chử Hiếu Tín hỏi móc ở xe cáp là do hắn xúi giục
Có lẽ gã nghĩ Tống Thiên Diệu muốn bắt đầu từ công ty Phúc Trung, muốn chơi tay đôi với mình
Có lẽ Chử Hiếu Trùng tự thấy trò gài bẫy để cữu cữu lừa em trai có chút đê tiện, nên thẳng thắn nhận lỗi với em trai, tránh làm to chuyện quá mất mặt, để người ngoài chê cười
“Có tiền là phải vui vẻ chứ, sao lại trưng ra cái bộ mặt Bao Công vậy
Thiếu gia Trùng lương tâm thức tỉnh sao...” “Hắn mà thức tỉnh lương tâm á
Tất cả nhân viên Lợi Khang đều quay lưng về phía hắn, nếu không phải ngươi lục sổ sách cũ điều tra ra thì hắn sẽ chủ động nói với ta sao
Lũ chó chết đó, ta lúc trước nói sa thải chúng, ngươi còn không nỡ, bây giờ nghĩ lại thì đáng để chúng nó chết đói đi!” Chử Hiếu Tín tức giận nói
Câu nói của hắn hơi lớn, khiến đám nhân viên phục vụ đứng hầu ở xa, cùng vài vị khách đang nghe ca sĩ hát ở bục bên cạnh không khỏi quay sang nhìn
Tống Thiên Diệu rót thêm rượu vào ly của đối phương, rồi đưa cho Chử Hiếu Tín
Biểu cảm nghiêm túc của hắn thu hút sự chú ý của Chử Hiếu Tín, khiến hắn tạm thời nguôi giận: “Ông chủ, hai hôm nữa tôi có chút việc muốn nhờ anh.” “Việc gì?” Chử Hiếu Tín hiếm khi kìm được cơn giận, hỏi
Từ sau khi quen biết Tống Thiên Diệu, toàn là Tống Thiên Diệu giúp hắn xử lý các loại chuyện, Tống Thiên Diệu, trừ khi liên quan đến tiền, thì gần như chẳng nhờ vả hắn chuyện gì
“Tuy rằng tối nay chưa đàm phán xong, nhưng trong vòng hai ngày tới, chắc có kết quả
Tôi muốn anh nhân cơ hội, mấy ngày nữa tung tin cho cái tên Chương Ngọc Lương đó nghe, đừng nói gì nhiều, hắn cắn miếng thịt đùi của Lợi Khang lấp dạ dày, thì ta cứa cổ hắn lấy máu
Nhớ diễn cho giỏi vào, đừng tệ như tối nay
Uổng công anh giao lưu sâu rộng với bao nữ minh tinh điện ảnh.” Tống Thiên Diệu nâng ly chạm với Chử Hiếu Tín, nói
Angie - Perez im lặng nghe Tống Thiên Diệu an ủi Chử Hiếu Tín, nàng rất bội phục Tống Thiên Diệu ở điểm này
Nàng không làm được
Tức là vừa truyền đạt chính sự cho Chử Hiếu Tín, vừa trêu chọc để đối phương bớt giận
Chỉ khi nắm bắt thấu tâm tư của vị Chử lão bản này mới có thể làm được
Một bên tính toán bày mưu tính kế của mình, một bên lấy lòng ông chủ của mình
Quả nhiên, có lẽ Chử Hiếu Tín không để ý những lời trước đó, nhưng câu nói sau cùng lại khiến hắn thích thú, hắn cụng ly với Tống Thiên Diệu: “Diễn xuất của ta tệ á
Này, ta lao tới ôm ngay tên công nhân đó mà.” “Đấy chính là quá nhanh đó, nên mới khiến người khác thấy giả
Có thời gian đi học hỏi thêm mấy diễn viên điện ảnh đi.” Tống Thiên Diệu nhấp một ngụm rượu, vừa cười vừa nói
Chử Hiếu Tín cười nói: “Này, thuê cả rạp phim xem phim tốn ít cũng mấy ngàn, nhiều thì một hai vạn
Mà ngươi lại nói trong hai tháng không cho ta dùng tiền của Lợi Khang, ta làm sao đi giao lưu với mấy nữ minh tinh điện ảnh được chứ?” “Ba mươi vạn cho quỷ già núi Đỗ Quyên mượn tạm, lần này chắc cũng không lâu đâu, một tháng sau, ta sẽ giúp anh long trọng mở đại hội tuyển phi cho Thiếu gia Tín tại Lệ Trì này.” Tống Thiên Diệu nói với Chử Hiếu Tín: “Thiếu gia Trùng dù gì cũng là người một nhà với Thiếu gia Tín, chuyện trước kia có thể bỏ qua cho xong
Không cần nổi nóng vậy đâu
[ĐỌC TRUYỆN VIP MIỄN PHÍ TẠI Truyendich.vn]
Nhưng đến lúc đó nhất định tiện tay lấy lại tiền mà công ty bờ biển châu Âu còn thiếu của Lợi Khang, phải gấp đôi mà lấy
Dùng tiền của Chương Ngọc Lương để mở đại hội tuyển phi cho anh, coi như hắn tạ tội với anh vậy.” “A Diệu, ta thấy diễn xuất của ngươi cũng thật xuất sắc đấy.” Chử Hiếu Tín nhìn Tống Thiên Diệu, đột nhiên thốt ra một câu
Tống Thiên Diệu hỏi: “Vì sao?” “Ngươi đó, vừa nãy nói câu đó nghe giống như mấy ông thầy bói hay bà cốt xem tướng cho dân khổ sai ở bến tàu vậy
Không bằng ta giúp ngươi thay bộ trường sam, cầm gậy trúc, đeo kính đen, giả làm thầy mù ra bến tàu thử một phen?” Chử Hiếu Tín vỗ vai Tống Thiên Diệu, nói
“Được, vỗ tay cá cược, nếu một tháng sau, ta làm được, ta sẽ mặc trường sam ra bến tàu đóng vai ông thầy mù xem bói cho ngươi coi
Nếu như ta làm được thì sao?” Tống Thiên Diệu nhẹ nhàng nói
Chử Hiếu Tín có hứng thú cá cược, ngồi thẳng dậy nhìn Tống Thiên Diệu: “Nếu ngươi làm được, muốn gì, cứ mở miệng.” “Vay tiền, một tháng sau tôi sẽ vay tiền Lợi Khang.” “Lại vay tiền
Thằng cha, ngươi đang cầm mười vạn mà ta xin từ chỗ chú Ân mang về..
Thôi được thôi, cho ngươi mượn, nếu ngươi kiếm đủ nhiều, cả chiếc Ford ngoài kia ta cũng tặng ngươi luôn, còn ta thì đổi xe mới.” Chử Hiếu Tín đưa tay ra đập tay với Tống Thiên Diệu
Tống Thiên Diệu đợi vỗ tay xong, rút tay về nói với Chử Hiếu Tín: “Nhớ giúp tôi bảo dưỡng chiếc xe đó cho tốt nhé, một tháng nữa tôi muốn lái đấy.” “Ngữ khí như ông chủ cảng vậy, đi ra bến tàu giả làm thầy bói lừa dân nghèo cũng chẳng kiếm ra tiền đâu.” Chử Hiếu Tín dựa người trở lại ghế sô pha, cơn giận trước đó đã vơi đi hơn phân nửa, lười biếng vẫy tay về phía nhân viên phục vụ ở đằng xa: “Này, Jodie còn phải đợi bao lâu mới lên sân khấu, thay ta mang mười lẵng hoa lên đi, thúc giục nàng, có phải ta không tặng hoa, xem như ta cái cậu đoàn trưởng Jodie này là giả?” “Ngươi vụ cá cược này lập hơi sớm, tình hình vẫn chưa đủ rõ ràng, tài liệu công ty bờ biển châu Âu kia ta còn chưa thu thập được, hiệp hội thành lập thế nào cũng tạm thời không có phương án, rất nhiều đều là mạch suy nghĩ do chính ngươi nghĩ ra trong đầu, có lẽ sẽ có nhiều biến số.” Angie-Perez đợi Tống Thiệu Diệu cùng Chử Hiếu Tín nói chuyện xong mới nhẹ nhàng nói với Tống Thiệu Diệu
Tống Thiệu Diệu uống cạn chén rượu trong một hơi: “Cũng bởi vì đánh cược mà không biết đường mới có ý nghĩa, nếu như trước khi đánh cược đã khẳng định mình sẽ thắng, thì Trọng Hữu nhìn thấy ma cũng chẳng còn thú vị.”