Kiêu Hùng Trọng Sinh Hongkong 1950

Chương 99: Giang hồ đường là...




Chương 99: Giang hồ là thế..
Đi ra khỏi cao ốc Cẩm Hưng, Tống Thiên Diệu lấy thuốc lá trong túi ra ngậm lên miệng châm lửa, sau đó nghịch ngợm lấy hộp diêm tinh xảo khách sạn Đỗ Lý Sĩ cung cấp, tuy sắc mặt không vui không buồn, nhưng trong lòng cũng có chút thấp thỏm, tựa hồ như lời Angie - Perez đêm đó, mình quá tự tin khi vỗ tay đánh cược với Chử Hiếu Tín
Không ngờ sau lưng công ty bờ biển Châu Âu lại đột nhiên xuất hiện bốn nhân vật lợi hại
Thời gian rảnh rỗi kiếp trước, Tống Thiên Diệu cũng từng đọc qua vài quyển sách kể về các đại gia tộc giàu có, các phú thương danh tiếng lừng lẫy của Hồng Kông, nhưng dường như không có câu chuyện nào về Chương Chúc San, Chương Ngọc Lương hay gia tộc họ Chương có “một nhà ba hổ một báo”, hơn nữa Tống Thiên Diệu tuyệt đối không tin, loại cáo già như Chử Diệu Tông khen mấy người con trai nhà họ Chương là thật tâm thật ý khen, cũng giống như mình ngoài miệng khen Chử Hiếu Tín hào sảng, phong độ, nhưng bản chất Chử Hiếu Tín thế nào, Tống Thiên Diệu không phải hiểu rõ nhất sao
Thật sự coi câu “Sinh con nên như Tôn Trọng Mưu” năm xưa của Tào Tháo là khen đối phương chắc, không chừng Tào Tháo đang chửi thầm một cách lịch sự đó
Hắn men theo đường Mỹ Lợi Trung Hoàn từ từ đi về phía trước, ở một góc phố cách đó không xa, có một quán đang bán nước mía, ngồi vào chiếc ghế đẩu rồi gọi bà chủ quán một bát, Tống Thiên Diệu vừa ngắm những người phụ nữ qua lại trên đường, vừa nghĩ đến những chi tiết phát sinh hôm nay khi gặp Chử Hiếu Trung
Lúc mình hỏi thông tin về công ty bờ biển Châu Âu, thư ký nữ của Chử Hiếu Trung là Giang Vịnh Ân vừa đúng lúc bưng cà phê ra, mà trên mặt Chử Hiếu Trung hiện lên một tia không vui, điều này khiến Tống Thiên Diệu càng tin Giang Vịnh Ân đúng là vừa pha cà phê xong thì đến, thà tin Hồng Kông dân chủ dưới thời người Anh cai trị còn hơn
Thế nhưng, về lý mà nói Chử Hiếu Trung không nên để cho mình thấy sự không vui đó, che giấu cảm xúc là điều người trưởng thành hai mươi tuổi cơ bản có thể làm được, huống chi Chử Hiếu Trung còn đang tiếp quản chuyện làm ăn của Chử gia
Không ngoài hai khả năng, một, hai người này đang diễn kịch trước mặt mình, hai, đôi nam nữ này có thái độ khác nhau đối với mình
Theo tính cách của Tống Thiên Diệu, sẽ luôn phán đoán phân tích theo hướng xấu nhất, nên kết luận hai người này chẳng phải kẻ tốt lành gì, Giang Vịnh Ân tuy ngoài mặt tỏ ra rất hào sảng, nhưng chung quy vẫn là phụ nữ, mưu kế không lớn, đơn giản chỉ muốn Chử Hiếu Trung giấu diếm về nhà họ Chương, để Tống Thiên Diệu cùng Lợi Khang và công ty bờ biển Châu Âu đụng độ nhau, còn Chử Hiếu Trung rõ ràng là cao tay hơn nữ thư ký Giang Vịnh Ân, chủ động kể lại chi tiết tình hình nhà họ Chương, thậm chí dùng ngữ điệu tán thưởng để miêu tả đối phương, nếu mình là một thanh niên tuổi trẻ háo thắng, lại tin tưởng ông chủ thì chỉ sợ sẽ không kìm được sinh ra chút tâm tư muốn so tài với đối phương, để giúp Chử Hiếu Tín hả giận
Nếu Chử Hiếu Trung không nói câu sau đó, có lẽ Tống Thiên Diệu đã bị những lời như “một nhà ba hổ một báo”, “tướng mạo gia chủ” trong miệng gã hù cho, dù sao mấy gia tộc lớn nhỏ của người Hoa ở Hồng Kông những năm bốn mươi, năm mươi cũng có mấy chục, thậm chí hàng trăm, thêm vào đó là một nhóm phú thương mới đến từ Thượng Hải, trong số đó biết đâu có nhân vật nào mà Tống Thiên Diệu ở kiếp trước đã từng nghe đến, nhưng hiện tại đang như mặt trời ban trưa
Nhưng câu nói tiếp theo của Chử Hiếu Trung lại có ý rằng cậu mình tuổi đã cao mà bị Chương Ngọc Lương lừa như kẻ ngốc, điều này khiến Tống Thiên Diệu thấy Chử Hiếu Trung có vẻ vẽ rắn thêm chân, đã là người có tầm cỡ gia chủ, mang khí chất của một ông trùm, đã mở vài công ty, buôn bán thật sự ổn định, lại còn dùng những thủ đoạn bỉ ổi này sao
Bản thân Tống Thiên Diệu, đừng nói có được cơ ngơi như nhà họ Chương, dù chỉ có một công ty nhỏ thuộc về mình, cũng sẽ không đi làm chuyện bẩn thỉu để hủy hoại danh dự trong giới kinh doanh, đến cả đạo lý đơn giản này còn không hiểu, còn bị người khác coi là “ba hổ một báo” sao
Hơn nữa, theo như lời Chử Hiếu Tín, Chương Ngọc Lương thường hay cùng hắn ta đến những chỗ ăn chơi, nói như vậy, rõ ràng lời khen của Chử Hiếu Trung có phần hơi quá
“Chẳng qua, Chử Hiếu Trung cũng đã đoán được ta, là hổ hay mèo, đều chính xác muốn thăm dò chất lượng mới biết được
Muốn để ta mặc áo dài đóng vai thần côn mù cũng phải để lão hổ móc mắt ta mua bài học mới được.” Tống Thiên Diệu cầm bát nước mía trúc uống cạn, dùng ngón tay gõ nhẹ lên mặt bàn gỗ, lẩm bẩm nói

Đường Thủy Sơn, Tân Giới
Trần Thái bị Ngưu Bình ép lui lại liên tục, Cao Lão Thành đứng dậy vặn vẹo tay chân, dường như chuẩn bị mình sẽ vào cuộc, miệng còn nói lời chế giễu khiêu khích Trần Thái
Vốn dĩ phản ứng của Trần Thái chậm, lại còn vểnh tai nghe Cao Lão Thành, nên động tác trên thân phản ứng cũng muộn hơn một chút, khi chuyển động người tránh sang một bên bị chậm một giây, khiến Ngưu Bình dùng đao của võ sĩ Nhật Bản rạch trúng bên sườn trái một đường, cũng may công phu nền tảng của hắn đủ sâu, chỉ là chậm có một tích tắc, da thịt bị cứa một đường dài hai tấc, tuy máu tươi chảy ra, nhưng không ăn sâu vào thịt
Cao Lão Thành cũng giật mình kinh hãi, thấy Trần Thái trúng đao, mồ hôi lạnh trên trán hắn cũng đổ ra, cũng biết Trần Thái vừa rồi phân tâm nghe mình nói chuyện nên mới tránh chậm, bèn cắn môi xé vạt áo sơ mi, rút một thanh búa ngắn cán từ bên hông ra muốn vào cuộc
Không ngờ Trần Thái trúng đao lùi về phía sau hai bước, búa cầm tay trái, tay phải của mình lau vết máu trên vết thương, đưa lên trước mặt nhìn một cái, đột nhiên ném thẳng búa trong tay trái vào mặt Ngưu Bình đối diện
Hai người cách nhau chỉ hai, ba bước, búa trong chớp mắt đã đến trước mặt Ngưu Bình, Ngưu Bình hai tay cầm đao, để dọc thân đao trước người, dùng thân đao đánh bay thanh búa, hắn đã nghĩ sẵn Trần Thái sẽ xoay người bỏ chạy, tên bên cạnh sẽ vào giao chiến với mình
Đến cả Cao Lão Thành cũng cảm thấy việc Trần Thái ném búa về phía đối phương chỉ là để chạy trốn, mình đã chuẩn bị xông lên cản Ngưu Bình lại
Thế nhưng Trần Thái lại vượt ngoài dự đoán của cả hai, vừa ném búa ra, Trần Thái đã bước lên một bước trực tiếp nhảy đến trước mặt Ngưu Bình
Ngưu Bình vừa dùng thân đao hất búa ra chưa kịp đưa đao về chỗ thì Trần Thái đã đứng ngay trước mặt, tay trái vươn ra nắm chặt phần dưới cùng của chuôi đao của võ sĩ, tay phải đã đấm về phía bụng dưới đối phương
Phản ứng của Ngưu Bình cũng rất nhanh, hai tay nắm chặt chuôi đao không cho Trần Thái giật đao, thân mình thì vặn sang một bên, tránh được cú đấm này của Trần Thái, đồng thời co chân sau lên gối vào hạ bộ của Trần Thái
Hai chân Trần Thái hơi cong, ngay lập tức chân phải giơ lên đỡ, dùng đùi mình ngăn cú lên gối này, đồng thời tay phải lại nhấc lên, tư thế như muốn tiếp tục đấm vào Ngưu Bình, lúc này hai người đã đứng quá gần, Ngưu Bình chỉ có thể đổi hai tay cầm đao thành một tay, giơ tay trái ra đỡ cú đấm của Trần Thái, “Bốp!” một tiếng giòn tan, nắm đấm phải của Trần Thái đập vào bàn tay của Ngưu Bình
Ngưu Bình còn chưa kịp phản ứng vì sao cú đấm này lại yếu đến vậy thì đầu của Trần Thái đã đánh thẳng vào mặt hắn
Ngưu Bình vội vã lui lại, lại phát hiện thanh đao của võ sĩ trong tay phải của mình bị Trần Thái cướp mất trong chớp mắt hắn vừa lùi người, mà Trần Thái vừa có đao trong tay thì cổ tay lập tức xoay một cái
Thân đao kéo ra một đường hoa đao lóe sáng
Ngay trên thân người đang lùi lại của Ngưu Bình, một vết thương lớn từ dưới bụng phải lên vai trái bị mở ra “Rẹt!” một tiếng
Khiến Cao Lão Thành bên cạnh cũng nhìn đến ngây người, đây là Trần Thái vừa bị Ngưu Bình ép liên tục lui về phía sau, thậm chí đầu óc không thể phân tâm hay sao
Đấm tay phải, dùng đầu va là chiêu giả, buộc đối phương lùi lại rồi cướp đao mới là chiêu thật, có thể liên tục dùng hai chiêu giả lừa Ngưu Bình trúng kế trong lúc giao đấu, Cao Lão Thành hiện giờ còn nghi ngờ không biết liệu vết thương mà Trần Thái trúng đao vừa rồi có phải là cố ý hay không
[ĐỌC TRUYỆN VIP MIỄN PHÍ TẠI Truyendich.vn]
Thanh đao dài cán của võ sĩ thường thì người ta sẽ cầm hai tay đặt trước ngực, nhưng khi ở trong tay của Trần Thái cao lớn cường tráng lại ngắn đi một đoạn, hắn chỉ cầm một tay chuôi đao, mũi nhọn chĩa vào người Ngưu Bình đã máu me đầm đìa trước ngực bụng, trên mặt hắn là sự giận dữ và hung hãn chỉ có sau khi trở về từ cõi chết: “Ta bảo ngươi quỳ xuống
Quỳ xuống!”
“Đồ chó má, may mắn đâm trúng ngươi một đao thì ra vẻ ta đây
Ê
Đến kiếm còn cầm không nổi, cũng đòi học ta dùng đao?” Ngưu Bình rút một đoản đao từ phía sau hông, khinh thường mắng Trần Thái
Hắn trúng một đao nhìn thì đáng sợ, nhưng thực chất vết thương rất nông, chỉ vì vết cắt quá dài, máu tươi chảy ra làm ướt đẫm cả vạt áo nên nhìn vết thương rất nghiêm trọng, nhưng so với vết thương trên người Trần Thái không khác nhau nhiều lắm
“Ta không biết dùng đao
Ta năm tuổi đã…” Trần Thái đầu óc quả thực quá đơn giản, Ngưu Bình chế giễu hắn, hắn lại coi là thật, còn định mở miệng trả lời đối phương, lúc này một thủ hạ của Ngưu Bình giải quyết xong đối thủ, vây quanh phía sau Trần Thái, cầm tam giác mài nhắm vào lưng Trần Thái đâm tới
Trần Thái nghe thấy tiếng bước chân sau lưng, hai chân không nhúc nhích, nửa thân trên quay người lại, một tay nắm chặt đao Nhật Bản, vẩy ngược một cái
Lưỡi đao sáng như tuyết chém đứt lìa bàn tay cầm tam giác mài của tên thủ hạ kia
“A!” Đối phương còn chưa kịp kêu thảm, Trần Thái đã bị cảnh tay gãy và máu tươi trào ra làm cho giật nảy mình
[ĐỌC TRUYỆN VIP MIỄN PHÍ TẠI Truyendich.vn]
Trước kêu lên thành tiếng
Sau đó liền ọe một tiếng, nửa người trên cúi xuống nhìn tên thủ hạ Thủy Phòng đang che tay gãy giãy giụa kêu la trên mặt đất, nôn hết cả bữa sáng ra
Ngưu Bình thấy Trần Thái quay người chém thuộc hạ của mình, liền dứt khoát quay người bỏ chạy về phía sau
Trần Thái bị hù kêu la thảm thiết cũng không thể hấp dẫn hắn mạo hiểm xông lên lần nữa
“Chém nhiều mấy lần người là quen thôi.” Cao Lão Thành đi tới vỗ vỗ vai Trần Thái: “Ta giúp ngươi tiễn tên kia lên đường.” Cao Lão Thành cầm trong tay một chiếc rìu, hướng phía Ngưu Bình chạy nhanh đuổi theo, lấy sức hơn người lại nhàn, chỉ vài chục mét đã đuổi kịp phía sau Ngưu Bình, Ngưu Bình bất đắc dĩ quay người cầm đoản đao đón đỡ rìu của Cao Lão Thành, trong lòng chỉ muốn tìm cơ hội để trốn
Động tác của Cao Lão Thành lưu loát hơn Trần Thái rất nhiều, rìu vung ngang vào cổ Ngưu Bình, thu hút sự chú ý của Ngưu Bình, chân trái đã tung ra một cú đá cực nhanh vào hạ bộ đối phương, Ngưu Bình biết đối phương ra chân, nhưng do tốc độ quá nhanh mà không thể tránh khỏi, trơ mắt nhìn chân đối phương đá trúng hạ bộ của mình
Hạ bộ bị đá trúng, Ngưu Bình kêu thảm một tiếng, thân thể theo bản năng gập về phía trước
Cao Lão Thành cầm rìu khẽ đảo cổ tay, vờ chém ngang biến thành chẻ dọc, lưỡi rìu mang theo tiếng gió vững vàng bổ vào chỗ gáy hở ra của đối phương
Giao chiến không quá ba chiêu, Ngưu Bình vừa mới còn làm Trần Thái chật vật không chịu nổi, đã bị Cao Lão Thành dễ dàng dùng rìu chém nát đầu, hai chân mềm nhũn, quỳ gối trước mặt Cao Lão Thành, ngũ quan chậm rãi chảy máu tươi ra ngoài, thi thể lay động vài cái, cuối cùng ngã nhào xuống đất
[ĐỌC TRUYỆN VIP MIỄN PHÍ TẠI Truyendich.vn]
Rút rìu ra từ gáy đối phương, lau vết máu khô trên quần áo Ngưu Bình rồi cất vào bên hông, Cao Lão Thành quay trở lại chỗ xe tải chở dầu, chỉ dựa vào quyền cước đã quật ngã mấy thành viên Thủy Phòng vẫn đang cố thủ, để cho thủ hạ của mình chậm rãi giải quyết, còn hắn thì đi đến chỗ Trần Thái đang nôn đến tối tăm mặt mày: “Về sau ta sẽ nói với mọi người, là ngươi giải quyết hắn, nhặt đao lên, dứt khoát tiễn mấy tên kia lên đường, sau đó ném vào trong rừng cây, hôm nay ta chỉ dẫn ngươi lên đường thôi, về sau đường giang hồ là đường mây xanh hay không đường về, phải dựa vào chính ngươi.”

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.