Ngay sau đó, Vĩnh Thanh Bá liền nói với Lão phu nhân:
“Ta thấy Hằng nhi học quy củ cũng ổn rồi, từ nay nên để nó ra ngoài nhiều hơn, mở mang tầm mắt.”
Lão phu nhân kinh ngạc liếc nhìn ông Từ bao giờ Bá gia lại quan tâm đến chuyện trong nội viện thế này “Nó mới học quy củ chưa bao lâu, còn cần rèn giũa tính nết thêm, tránh ra ngoài làm trò cười.”
“Ra ngoài đã có các tỷ tỷ theo sát, sẽ không gây chuyện đâu Giam mãi trong nhà, càng dễ sinh ra thói quen nhỏ nhen.”
Lão phu nhân cảm thấy càng kỳ lạ “Bá gia sao tự dưng xem trọng Hằng nhi thế?”
“Con bé hợp ý ta.” Giọng Vĩnh Thanh Bá trầm xuống, “Phu nhân cũng nên chú ý đến điểm tốt của nó.”
Lão phu nhân thoáng giật mình Làm vợ chồng mấy chục năm, bà thừa hiểu khi nào ông nghiêm túc Nếu Bá gia đã nói vậy, chuyện này không phải để bàn cãi Dù trong lòng còn nhiều thắc mắc, bà vẫn không phản đối: “Ta biết rồi.”
Chưa bao lâu sau, một thiếp mời được gửi đến phủ Bá—tiệc sinh nhật của Gia Nghi Quận Chúa, mời các cô nương nhà họ Thu đến dự Trên thiếp còn đặc biệt nhắc rằng đã nghe danh Thu Lục cô nương từ lâu, rất mong được gặp Lão phu nhân nhìn chằm chằm thiếp mời, tâm trạng phức tạp Con bé Thu Hằng suốt ngày ru rú trong Lãnh Hương Cư, làm thế nào mà lấy lòng được Bá gia, lại còn lọt vào mắt Gia Nghi Quận Chúa Đúng là tà môn Tuy nhiên, ác cảm với Thu Hằng không làm giảm đi niềm vui của Lão phu nhân: đây là thiếp mời từ phủ Khang Quận Vương Bà lập tức gọi các cháu gái đến dặn dò, thúc giục phòng may hoàn thiện các bộ y phục mùa hè đã đo từ trước, thậm chí còn bỏ tiền riêng sai người đến tiệm bạc nổi tiếng trong kinh chọn năm bộ trang sức đắt giá Ngày dự tiệc, trên đường đến phủ Khang Quận Vương, ngay cả Thu Phù vốn hay bướng bỉnh cũng ngồi im lặng Đây là lần đầu các nàng được mời chính thức đến vương phủ Liệu có gặp được Quận Vương phi không [ĐỌC TRUYỆN VIP MIỄN PHÍ TẠI Truyendich.vn] Những tiểu thư quyền quý như Gia Nghi Quận Chúa liệu có dễ gần chăng Thu Hằng dường như không cảm nhận được sự căng thẳng của mấy người kia, nàng lấy ra vài chiếc Hương Bội:
“Trước đó đã nói sẽ làm một loại hương trang sức, giờ đưa cho các tỷ tỷ thưởng thức.”
Hương Bội, còn gọi là Hương Bài, đến ba mươi năm sau ở Đại Hạ mới phổ biến như Hương Nang, nhưng thời điểm này vẫn chưa xuất hiện Thu Quyên và các chị em dĩ nhiên không nhận ra vật này “Đây là gì thế?”
“Gọi là Hương Bội, được chế từ các loại hương liệu, công dụng giống Hương Nang, nhưng lưu hương bền và ổn định hơn.”
“Thật sự có tác dụng giống Hương Nang?” Thu Quyên cầm một chiếc lên ngửi thử, quả nhiên hương thơm ngào ngạt, dễ chịu Thu Doanh không kiềm được sự tò mò, cũng cầm lấy một chiếc, lật qua lật lại ngắm nghía: “Ta chưa từng nghe về Hương Bội, chẳng lẽ là Lục muội tự nghĩ ra?”
Quả là lợi hại Thu Hằng lắc đầu: “Không phải Trước đây ta gặp một đạo trưởng hành phương, người dạy ta đấy.”
Gần thôn Ly Vân Phong có một đạo quán, hương khói hưng thịnh Khu vực ấy vốn là nơi hội tụ các thương nhân buôn bán hương liệu từ khắp nơi “Lục muội thật có duyên lành.” Thu Phù nói, giọng đầy nghi hoặc Chỉ gặp bâng quơ lại học được bí thuật, chẳng lẽ muội tưởng mình là tiên nữ giáng trần Thu Hằng cười nhạt: “Có lẽ vì thấy ta thiên tư vượt trội trong hương đạo, nên đạo trưởng khóc lóc nài nỉ muốn dạy.”
Thu Phù: “……”
“Nhờ phúc của Lục muội, chúng ta được mở mang kiến thức đầu tiên.” Thu Quyên tháo Hương Nang đang đeo xuống, thay bằng Hương Bội Thu Doanh thích thú không rời tay, ánh mắt nhanh chóng liếc qua hai chiếc Hương Bội còn lại trong tay Thu Hằng: “Tam tỷ, Tứ tỷ, hai người không chọn à Ta thích chiếc có tua hồng phấn kia.”
Bốn chiếc Hương Bội đều có hình cánh bướm dang rộng, chỉ khác nhau ở màu tua Thu Phù liếc Thu Doanh một cái, cầm lấy chiếc có tua tím, miễn cưỡng thay Hương Nang đang đeo Nàng không hề ưa gì Hương Bội, chỉ là không muốn tỏ ra khác biệt khi ra ngoài mà thôi Khi đi trong vương phủ rộng lớn, khí thế ngút ngàn, ánh mắt các nàng không tự chủ rơi vào những chiếc Hương Nang mà các tiểu thư quyền quý cùng dự tiệc đeo Cảm giác căng thẳng của các nàng dần tan biến Dù là Quận chủ hay Huyện chủ, họ cũng chỉ đeo Hương Nang bình thường thôi Sự xuất hiện của các cô nương họ Thu khiến không ít người bất ngờ, trong đó có Phương Duệ, cháu gái của Tể tướng [ĐỌC TRUYỆN VIP MIỄN PHÍ TẠI Truyendich.vn] “Giờ ai cũng có thể đến dự tiệc sao.” Phương Duệ quét mắt qua mấy tỷ muội nhà họ Thu, cười khẩy, che miệng nói nhỏ với các tiểu thư bên cạnh “Vĩnh Thanh Bá ngày nào cũng quanh quẩn bên cạnh tổ phụ ta, tổ mẫu ta đã nói, gặp mấy cô nương nhà họ Thu thì tránh xa ra, để khỏi bị họ lợi dụng mưu đồ.”
Thực ra, chẳng cần bà nội dặn dò, chỉ nhìn cái cách Vĩnh Thanh Bá luôn nịnh bợ tâng bốc người khác, thì con gái nhà họ Thu làm sao có phẩm hạnh tốt được Chẳng phải vì muốn trèo cao mà chui được vào tiệc sinh nhật của Gia Nghi Quận Chúa sao Giọng Phương Duệ không hề nhỏ, khiến nhiều người xung quanh nghe thấy, ánh mắt họ lập tức dồn về phía mấy chị em nhà họ Thu Thu Phù mặt biến sắc, định lên tiếng thì bị Thu Quyên khẽ kéo tay áo, nàng đành nuốt lời định nói xuống Khác với sự lúng túng của bốn tỷ muội, Thu Hằng lại giữ vẻ bình thản như không có chuyện gì Sự tương phản rõ rệt này nhanh chóng thu hút sự chú ý của nhiều người Đây chính là Thu Lục cô nương Chẳng lẽ thô kệch đến mức nghe không hiểu lời mỉa mai Một tiểu thư đứng cạnh Phương Duệ bước tới, giả vờ thân thiện, mở lời:
“Cô là Thu Lục cô nương?”
Các tiểu thư đang trò chuyện riêng đều đồng loạt dừng lại, ánh mắt đổ dồn lên người Thu Hằng Thành Tố Tố rõ ràng muốn xem nàng bẽ mặt Liệu Thu Lục cô nương có sợ hãi đến mức không dám mở miệng “Ta là Thu Hằng.” Thiếu nữ trong bộ xiêm y đồng kiểu với các chị em, vẫn giữ vẻ mặt điềm tĩnh, hỏi lại: “Cô nương là ai?”
Câu hỏi đơn giản ấy lập tức chuyển sự chú ý của đám đông sang Thành Tố Tố Một câu hỏi tưởng như vô hại lại khiến nàng bối rối lạ thường Con bé quê mùa này lại dám hỏi ngược cô ta, nghĩ rằng bọn họ ngang hàng sao Thấy Thành Tố Tố không đáp, ánh mắt Thu Hằng thoáng chút thắc mắc: “Chẳng lẽ cô ngại nói tên mình?”
“Ta là Thành Tố Tố.” Nàng nghiến răng, tiếp tục hỏi: “Nghe nói Thu Lục cô nương lớn lên ở thôn quê phía Nam, mới vào kinh gần đây?”
Các tiểu thư xung quanh thầm nghĩ: Tới rồi, tới rồi Lại là màn chế giễu xuất thân quê mùa Một số người cảm thấy Thành Tố Tố hơi quá đáng, nhưng số khác lại tò mò, chỉ im lặng quan sát “Đúng vậy.” Thu Hằng bình thản đáp “Còn cô sống ở kinh thành từ nhỏ Đã từng tới miền Nam chưa?”
Các tiểu thư: Sao lại biến thành hỏi qua hỏi lại thế này Thành Tố Tố nghẹn lời Nếu cứ tiếp tục như vậy, chính nàng sẽ trở thành trò cười “Dạo tới, ta định tổ chức một buổi thơ hội, muốn mời các tỷ tỷ nhà họ Thu tham gia.” Đang định lảng sang chuyện khác, nàng bỗng nảy ra ý, hỏi thêm: “À, Thu Lục cô nương biết chữ chứ?”
Câu hỏi vừa dứt, một số tiểu thư lanh trí lập tức lộ vẻ thông cảm Nhưng sự cảm thông ấy không dành cho Thu Hằng, mà là cho Thành Tố Tố Chỉ thấy Thu Hằng nghiêm túc gật đầu: “Ta biết chữ Còn cô, cô biết chữ chứ?”
Thành Tố Tố: Ta muốn xé toạc miệng con bé quê mùa này Cô gái vừa bước đến đứng bên ngoài vòng tròn, Phùng Thải Tinh, không nhịn được bật cười thành tiếng, liền bị tỷ tỷ mình véo mạnh vào tay Gia Nghi Quận Chúa vừa đi cùng tỷ muội nhà họ Phùng từ chỗ Khang Quận Vương phi về, sau khi chào hỏi xong liền hướng ánh mắt tò mò về phía Thu Hằng “Nghe biểu tỷ kể rằng Thu Lục cô nương rất am hiểu hương đạo, không biết có thể cho ta xem thử hương nang mà biểu tỷ từng được thấy không?”
“Ta không mang theo hương nang.” Trong ánh mắt thất vọng của Gia Nghi Quận Chúa, Thu Hằng lấy từ thắt lưng ra một chiếc Hương Bội “Ta mang Hương Bội.” [ĐỌC TRUYỆN VIP MIỄN PHÍ TẠI Truyendich.vn]