Thu Hằng vừa ăn miếng bánh đường mềm ngọt vừa nghĩ: Chắc Vĩnh Thanh Bá cũng sắp về rồi Quả nhiên, Vĩnh Thanh Bá về vào buổi chiều Trong lòng ông tràn ngập nỗi lo vì đã đắc tội với Điện Tiền Đô Chỉ Huy Sứ Hàn Ngộ, nhưng đồng thời cũng không kìm được sự phấn khích vì đã kết giao được với đại thái giám Tiết Toàn Tâm trạng ông chưa bao giờ mâu thuẫn đến vậy “Phu nhân phạt Hằng nhi quỳ ở từ đường à?” Vừa biết lão phu nhân xử lý Thu Hằng, sắc mặt Vĩnh Thanh Bá liền thay đổi Thấy vậy, lão phu nhân ngập ngừng hỏi: “Bá gia cho là phạt nhẹ quá?”
Dù gì cũng là cháu gái, chẳng lẽ phải đánh đòn “Nhẹ nặng gì chứ, sao tự dưng lại phạt Hằng nhi?”
Lão phu nhân ngẩn ra: “Chẳng lẽ lục nha đầu không đáng bị phạt?”
Nó giấu cả nhà đi kiện con trai của Hàn Đô Chỉ Huy Sứ, chẳng phải là đang gây thù cho Bá phủ sao “Nó vì dưỡng phụ mà đòi lại công bằng, là đứa trẻ tốt mà.”
Lão phu nhân: Bá gia chắc bị ma nhập rồi “Gọi người ra từ đường đón Hằng nhi về đi Thôi, để Giáng Hương đi.” Bỏ qua ánh mắt không thể tin nổi của lão phu nhân, Vĩnh Thanh Bá nhấn mạnh, “Sau này, việc gì liên quan đến Hằng nhi, phu nhân phải hỏi ý ta trước.”
“Vậy bây giờ ta hỏi, vì sao bá gia coi trọng Hằng nhi đến thế?”
Trước nay, việc dạy dỗ năm cháu gái trong nhà ông chưa từng can thiệp, chỉ những chuyện lớn như cho đại nha đầu vào cung mới do ông quyết định Sao đến lục nha đầu lại khác “Không phải đã nói rồi sao, Hằng nhi hợp nhãn ta.” Vĩnh Thanh Bá chưa định tiết lộ việc giữa ông và Thu Hằng đã có sự trao đổi lợi ích “Phu nhân chỉ cần hiểu rằng, ta làm gì cũng là vì tốt cho Bá phủ Chuyện bên ngoài phức tạp, bà là đàn bà con gái không hiểu được.”
“Ta biết rồi.”
Ngoài từ đường, hai bà tử đang buồn chán trò chuyện thì thấy Giáng Hương đi tới “Giáng Hương tỷ đến đây làm gì?” Đối với đại nha hoàn bên cạnh Vĩnh Thanh Bá, hai bà tử không dám chậm trễ, lập tức nở nụ cười “Bá gia sai ta đến đón lục cô nương về Lãnh Hương Cư.”
Hai bà tử sững sờ, lập tức mở cửa từ đường Thiếu nữ quỳ bên trong ngoảnh đầu lại [ĐỌC TRUYỆN VIP MIỄN PHÍ TẠI Truyendich.vn] “Lục cô nương, nô tỳ đến đưa cô nương về phòng.” Giáng Hương cung kính đỡ Thu Hằng dậy “Đa tạ Giáng Hương tỷ.”
Lúc đi ngang qua hai bà tử, Thu Hằng khẽ mỉm cười: “Hôm nay đã làm phiền hai vị ma ma.”
Chờ hai người đi xa, hai bà tử vẫn chưa hết kinh ngạc “Lục cô nương quỳ chưa đến nửa ngày đã được ra ngoài?”
“Lại còn do đại nha hoàn của lão Bá gia đích thân tới đón, chẳng phải là…”
Hai người nhìn nhau, cố nhớ xem trong lúc trực đã lỡ lời gì không May thay, từ lúc lục cô nương bước vào từ đường, nàng chẳng hề để tâm đến họ Tin đại nha hoàn Giáng Hương đích thân tới từ đường đón lục cô nương nhanh chóng lan khắp Bá phủ như một cơn gió Nghe được chuyện này, tứ cô nương Thu Phù giận đến đập gối Đúng là lẽ ra không nên mang bánh đường cho nàng ta Đồ rỗi hơi Thu Hằng vừa trở về chỗ ở, bên kia Hàn Tử Hằng đã bị đưa vào ngục của Kinh Thiên Phủ Dù là ngục, nhưng nơi giam giữ rất sạch sẽ, đệm chăn đều mới tinh Tội danh của hắn vẫn chưa định, nhưng việc cưỡi ngựa đâm chết người là sự thật, không thể tránh khỏi việc bị giam giữ tạm thời Lúc này, vài thiếu niên đang tới thăm ngục “Tử Hằng, sao tự nhiên lại vào đây ngồi rồi?”
Hàn Tử Hằng mặt mày sa sầm: “Cũng chỉ tại chuyến đi xuống phương Nam vừa rồi!”
Mấy người bạn đều biết hắn theo mẫu thân về huyện Tùy Vân mừng thọ ngoại tổ mẫu “Cái con nhóc ở Vĩnh Thanh Bá phủ đúng là không biết trời cao đất dày Tử Hằng, ngươi yên tâm, ta sẽ tìm cơ hội dạy nó một bài học.”
“Không cần.” Hàn Tử Hằng lập tức từ chối, nghiến răng nói: “Ít nhất trước khi vụ án kết thúc không cần Nhưng qua đợt này, ta sẽ khiến nó sống không bằng chết!”
Khi rời ngục, một thiếu niên không kiềm được tò mò: “Thu lục cô nương trông thế nào nhỉ Hay là có ba mắt, tám lá gan?”
Nếu chia các công tử kinh thành thành ba sáu chín bậc, Hàn Tử Hằng chắc chắn thuộc bậc nhất Một người khác cười nói: “Hôm đó nàng từ nha môn ra, ta nhìn thoáng qua, chậc, đúng là một mỹ nhân hiếm có.”
“Mỹ nhân sao… Đợi khi Tử Hằng khiến nàng sống không bằng chết, chúng ta cũng góp vui một chút.”
Đám công tử bột cười ha hả, kéo nhau đến tửu lâu quen thuộc Về việc Hàn Tử Hằng có thể ra khỏi ngục hay không, chẳng ai trong bọn lo lắng Sao có thể xảy ra chuyện gì được Phụ thân của Tử Hằng chính là Hàn Điện Soái kia mà Hàn Ngộ, người được gọi là Hàn Điện Soái, lúc này đang tiến cung thỉnh tội [ĐỌC TRUYỆN VIP MIỄN PHÍ TẠI Truyendich.vn] “Thần dạy con không nghiêm, thật hổ thẹn với bệ hạ.”
Tĩnh Bình Đế, tuổi hơn bốn mươi, dáng người gầy gò, vì nhiều năm mê đắm kỳ hoa dị thảo, thư họa, hương đạo, nên thoạt nhìn giống một bậc nhã sĩ hơn là một quân vương Ngữ khí của ngài cũng ôn hòa: “Hàn khanh sao lại nói vậy?”
“Khuyển tử mấy ngày trước theo mẫu thân về thăm ngoại tổ mẫu, trên đường về sức khỏe không tốt, vì vội cầu y nên ngựa phi quá nhanh, vô ý đâm phải người…”
Tĩnh Bình Đế lắng nghe, liếc mắt nhìn đại thái giám Tiết Toàn bên cạnh Việc này ngài đã nghe Tiết Toàn bẩm báo, nhưng mấu chốt có sự khác biệt Là do cưỡi ngựa vui chơi mà đâm người, hay vì bất đắc dĩ mới xảy ra chuyện Tĩnh Bình Đế nghiêng về khả năng đầu tiên “Thần xuất thân hàn vi, được như hôm nay là nhờ ơn đức bệ hạ Chuyện của khuyển tử tất sẽ bị ngự sử đàn hặc, thần làm bệ hạ mất mặt, nguyện xin từ chức Điện Tiền Đô Chỉ Huy Sứ…”
Nói rồi, Hàn Ngộ bắt đầu dập đầu, từng cú đập mạnh mẽ vang lên trên nền gạch vàng lạnh lẽo Dù Tiết Toàn và Hàn Ngộ không ưa nhau, nhưng lúc này ông không hề lên tiếng Những người ở địa vị như họ, sẽ không dễ dàng làm căng thẳng mối quan hệ đến mức không thể vãn hồi [ĐỌC TRUYỆN VIP MIỄN PHÍ TẠI Truyendich.vn] Tĩnh Bình Đế nhìn thần tử đang dập đầu đến trán đỏ ửng, sự không hài lòng về việc hắn dạy con không nghiêm cũng dần tiêu tan Hàn Tử Hằng là độc tử của Hàn Ngộ, làm cha ai mà không thương con Hơn hai mươi năm qua, Hàn Ngộ hành sự ổn thỏa, luôn khiến ngài hài lòng, không thể vì việc này mà khiến lòng trung của lão thần nguội lạnh “Thôi được rồi.” Tĩnh Bình Đế khoát tay, giọng điệu lạnh nhạt, nhưng lời nói lại khiến Hàn Ngộ mừng rỡ: “Mau lấy lời khai của đại phu, cho cô nương kia một lời giải thích.”
Tiết Toàn nghe xong, mặt không đổi sắc, nhưng trong lòng âm thầm thở dài Xem ra đã đánh giá thấp vị trí của Hàn Ngộ trong lòng bệ hạ Nhưng không sao, ông vốn không định chỉ dựa vào việc này để kéo Hàn Ngộ xuống Chỉ cần để lại chút dấu vết trong lòng Tĩnh Bình Đế là đủ Sau đó, Tiết Toàn gọi Tiết Hàn đến “Vụ án của Hàn Tử Hằng, chúng ta không cần can dự nữa.”
Tiết Hàn trầm mặc một lát rồi hỏi: “Là ý của bệ hạ sao?”
“Ngươi còn hỏi làm gì?” Tiết Toàn liếc nhìn dưỡng tử, ánh mắt sắc bén, “Ta thấy ngươi có vẻ quá để tâm đến vụ án này.”
Ông hiểu rõ đứa trẻ mà mình nuôi lớn Xuất thân từ kẻ ăn mày, từng nếm đủ ấm lạnh thế gian, Tiết Hàn luôn mang dáng vẻ lãnh đạm, chẳng mấy khi để tâm đến điều gì Nhưng giờ thì có chút khác thường Tiết Toàn nghi ngờ, nhưng ngoài mặt không lộ vẻ gì Tiết Hàn giữ vẻ thản nhiên: “Con chỉ cảm thấy đáng tiếc thôi.”
Tiết Toàn cười nhạt: “Tiếc gì chứ Ta và Hàn Ngộ bất hòa bao năm, cũng chẳng vội một chốc Thôi, ngươi cứ làm việc của mình đi Nhớ thu bớt cái tính tùy hứng, đừng gây thêm phiền phức cho ta.”
Từ đầu đến cuối, ông không nhắc đến thiếu nữ vừa mất đi dưỡng phụ kia lấy một lời Dù sao, nàng cũng chỉ là con dao để đối phó Hàn Ngộ Dao thế nào vốn chẳng quan trọng.