Kim Sơn Nguyệt

Chương 22: Xin Lỗi





Phùng Thải Tinh vừa quay đầu thì thấy quả cầu đang lao thẳng đến Thu Hằng, mặt tái mét, chỉ kịp hét lên: “Cẩn thận—”
Trong tiếng hô hoảng loạn, quả cầu chạm vào bàn chân nàng, vì lực sút mà nảy lên vài lần
Trước khi mọi người kịp phản ứng, mũi chân Thu Hằng khẽ nhấc, quả cầu bay ngược trở lại, xuyên qua lưới, rơi đúng vào vòng trung tâm
Không gian im lặng trong thoáng chốc, rồi lập tức bùng nổ tiếng hò reo, cổ vũ
Đối với những người đam mê đá cầu, cảnh tượng này quá đỗi phấn khích, không ai có thể kiềm chế tiếng hoan hô
Mà tại kinh thành Đại Hạ, có ai lại không yêu thích trò chơi này
“Thu lục cô nương, hóa ra cô nương là cao thủ đá cầu!” Phùng Thải Tinh phấn khích đến mức suýt nhảy lên ôm lấy Thu Hằng
So với cắm hoa hay xông hương, nàng thích đá cầu hơn hẳn
Thu Hằng biết mình đã trở thành tâm điểm, khẽ mỉm cười: “Ở quê không có gì vui, từ nhỏ ta đã cùng đám bạn chơi đùa như vậy.”
Đây không phải lời bịa
Nếu những thú vui tao nhã như trà đạo hay thưởng hương cần thời gian và tiền bạc, thì đá cầu chỉ cần có tay, có chân, bất cứ ai cũng có thể chơi, kỹ năng chỉ là chuyện luyện tập
Thu Hằng vốn đã chơi khá, sau mười năm rèn võ, kỹ thuật đá cầu của nàng càng xuất sắc
Việc thể hiện kỹ năng này có thể giúp nàng kết giao với những người mới, mở ra cơ hội khác
Nàng không dám chắc ai sẽ là người trợ giúp mình trong tương lai, nhưng nàng sẽ không bỏ lỡ bất kỳ cơ hội nào
Vì bản thân, vì Đại Hạ, nàng phải tìm ra con đường sống
Lúc này, vài thiếu niên bước tới, trong đó có kẻ vừa đá quả cầu về phía Thu Hằng
“Ngươi là Thu lục cô nương?”
Thu Hằng nhìn hắn, khẽ gật đầu: “Là ta.”
“Vừa rồi xin lỗi cô nương nhé.” Thiếu niên nhếch miệng cười, vẻ đầy khinh mạn, “Không ngờ cô nương cũng biết đá cầu, có muốn đấu với ta một trận không?”
Ánh mắt Thu Hằng lướt qua hắn, dừng lại trên người một thiếu niên khác vừa đặt tay lên vai hắn
Người kia khẽ gật đầu với nàng
“Là ai vậy?” Thiếu niên quay đầu, chạm phải khuôn mặt lạnh lùng của người đứng sau
“Tiết… Tiết đại nhân?” Cái tên Tiết Hàn chưa kịp thốt ra, nỗi sợ đối với Hoàng Thành Ty và vị thái giám quyền cao Tiết Toàn khiến hắn nghẹn lời
“Tiết đại nhân có chuyện gì sao?” Thiếu niên nhún vai, định thoát khỏi bàn tay đang đặt trên vai mình, nhưng không thể
Tiết Hàn buông tay, giọng nhạt nhẽo: “Ta vừa thấy ngươi cố tình đá cầu về phía Thu lục cô nương
Là đang thay bạn ngươi, Hàn Tử Hằng, trả thù phải không?”
Lời vừa dứt, cả bầu không khí lặng như tờ
Mọi ánh mắt đều dồn về thiếu niên mặc y phục đỏ nhạt, trong lòng không khỏi thắc mắc: Hoàng Thành Sứ này sao nói thẳng đến vậy
Thiếu niên kia mặt trắng bệch, lắp bắp: “Ai… ai cố tình
Chúng ta đang đá cầu, không cẩn thận đá bay là chuyện thường mà!”
“Không cẩn thận đá bay là thường, nhưng không có nghĩa là ngươi không cố ý.”
“Ngài… ngài dựa vào đâu mà nói vậy?”
Giọng Tiết Hàn vẫn nhàn nhạt: “Ta tận mắt thấy.”
“Ngài thấy thì là chứng cứ sao?” Thiếu niên bực dọc, chỉ vào Thu Hằng, bật cười mỉa mai: “Tiết đại nhân sao lại bênh Thu lục cô nương như vậy
Là muốn làm anh hùng cứu mỹ nhân à—”
Chưa kịp nói hết, cổ áo hắn đã bị túm chặt
Tiết Hàn quét mắt qua mọi người, cuối cùng nhìn thẳng vào thiếu niên:
“Chuyện ai cũng biết là hung thủ đâm chết dưỡng phụ của Thu lục cô nương do Hoàng Thành Ty vô tình tra ra, từ đó mới có vụ án của Hàn Tử Hằng
Ngươi gây chuyện với Thu lục cô nương, chính là bạt tai vào mặt Hoàng Thành Ty, là đối đầu với ta, Tiết Hàn.”
Thiếu niên chưa bao giờ bị làm nhục công khai như vậy, giãy giụa cố gỡ tay Tiết Hàn: “Buông ra
Hoàng Thành Ty cũng phải biết lý lẽ chứ
Ta đã nói không cố ý, mà cũng chẳng liên quan gì đến Hàn Tử Hằng!”
“Lý lẽ?” Tiết Hàn lạnh nhạt đáp, tay vẫn không buông: “Được, đúng lúc Hoàng thượng cũng ở đây, ta đưa ngươi đến trước mặt Hoàng thượng
Để xem ngài tin ngươi vô ý, hay ngươi vì Hàn Tử Hằng mà cố tình gây hấn với nguyên cáo.”
Giọng nói bình thản, nhưng hành động thì mạnh mẽ, kéo lê thiếu niên thẳng về phía lều trại của Hoàng gia
Lũ bạn của thiếu niên sợ hãi không dám tiến lên can ngăn
Đùa gì vậy chứ, đánh nhau gây sự thì chẳng đứa nào mách phụ mẫu, nhưng kéo đến chỗ Hoàng thượng thì quá đáng rồi
Thiếu niên cũng sợ đến tái mét, vội vàng la lên: “Ta sai rồi, ta sai rồi!”

Tiết Hàn dừng bước, lạnh lùng đẩy hắn ra: “Vậy thì xin lỗi đi.”
Tên thiếu niên lảo đảo, chưa kịp đứng vững đã vội chắp tay:
“Tiểu tử lỡ lời, mong Tiết đại nhân bỏ qua.”
Tiết Hàn nhướng mày: “Ngươi nên xin lỗi Thu lục cô nương.”
Thiếu niên khựng lại, rồi quay sang cúi đầu thật thấp trước Thu Hằng:
“Ta muốn thay bạn xả giận, là lỗi của ta
Mong Thu lục cô nương thứ lỗi.”
Tiết Hàn cười nhạt: “Xin lỗi thì xin lỗi, sao lại đòi người ta tha thứ
Ngươi đúng là tham lam.”
Thiếu niên tức đến nghẹt thở
[ĐỌC TRUYỆN VIP MIỄN PHÍ TẠI Truyendich.vn]
Cái đó chẳng phải chỉ là phép lịch sự thôi sao
Sao lại thành tham lam được chứ
Nhưng chẳng thể làm gì khác, hắn đành nghiến răng, cúi đầu lần nữa:
“Thu lục cô nương, ta sai rồi.”
Thiếu nữ nở nụ cười ngoan ngoãn: “Vậy sau này đừng làm thế nữa.”
Thiếu niên ngẩn ra, cảm thấy trong lòng hơi lạ
Một người bạn khẽ kéo tay áo hắn
Thiếu niên bừng tỉnh, nhìn Tiết Hàn, cố gượng cười: “Tiết đại nhân, nếu không còn gì khác, chúng ta xin phép đi trước.”
Thấy Tiết Hàn gật đầu, cả đám mất hứng, vội rời khỏi chỗ đá cầu
Khi đã chạy xa, bọn chúng mới dám dừng lại
“Cái tên họ Tiết đó quá đáng thật!”
“Con nuôi của một thái giám mà dám hống hách như thế!”
“Cái chức Hoàng Thành Sứ ấy toàn để thái giám nắm, hắn lại làm ngon lành ghê!”
“Nhưng hắn có thể tố cáo thẳng lên Hoàng thượng…”
Câu nói đó khiến tất cả im bặt
Tiết Hàn vẫn đứng nguyên tại chỗ, lạnh nhạt nói:
“Thu lục cô nương, mời qua đây, ta có chuyện cần hỏi.”
Hành động của hắn quá công khai, khiến những người theo dõi từ đầu đến cuối chỉ nghĩ rằng Tiết Hàn có việc công
Những ai thiện cảm với Thu Hằng thậm chí còn thầm lo lắng cho nàng
“Tiết đại nhân muốn hỏi gì?” Thu Hằng theo hắn đến chỗ vắng người, khẽ hỏi
“Thực ra không phải hỏi.” Tiết Hàn đáp, “Ta chỉ muốn nhắc Thu lục cô nương chuẩn bị tâm lý
Vụ án của Hàn Tử Hằng sắp có kết quả, mà Hoàng thượng… là người trọng tình cũ.”
Thu Hằng cúi đầu trầm mặc, một lúc sau mới nhẹ giọng: “Đa tạ Tiết đại nhân đã cho biết.”
“Còn nữa, sau này Thu lục cô nương nên cẩn thận
Nếu phát hiện Hàn Tử Hằng có ý trả thù, hãy báo cho ta.”
Thu Hằng nhìn thẳng vào mắt hắn, đáp: “Tiết đại nhân chu đáo như vậy, ta không biết phải báo đáp thế nào.”
Đôi mắt của thiếu niên đen sâu thẳm, tựa như màn đêm tĩnh mịch trên núi, khó mà nhìn thấu
[ĐỌC TRUYỆN VIP MIỄN PHÍ TẠI Truyendich.vn]
“Thu lục cô nương không cần bận lòng.” Tiết Hàn ngừng một chút, giọng chân thành hơn: “Ta chỉ thích can thiệp chuyện bất bình, ừm… thương xót kẻ yếu.”
Thu Hằng: “…”
Lý do này thậm chí còn kém thuyết phục hơn cái cớ “anh hùng cứu mỹ nhân” của đám công tử kia
Dẫu vậy, nàng vẫn giả vờ tin
[ĐỌC TRUYỆN VIP MIỄN PHÍ TẠI Truyendich.vn]
Dù sao nàng cũng không thể xé ngực hắn ra để nhìn rõ tâm can
“Vậy ta đi trước.”
Tiết Hàn nhìn bóng thiếu nữ quay về, nhanh chóng bị các tiểu thư vây quanh, đôi mắt khẽ cụp xuống, rồi thong thả bước về phía lều của Tĩnh Bình Đế.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.