Kim Sơn Nguyệt

Chương 42: Không Phải Người





Đêm đã khuya, thế nhưng trên phố vẫn còn không ít người qua lại
Có những toán người của Tuần Kiểm Ty và Hoàng Thành Ty lục soát khắp nơi, nhiều hơn nữa là các khách nhân vừa rời khỏi chợ đêm, kỹ viện, hoặc những nơi vui chơi mà trở về trong men say
Thu Hằng trông thấy mấy tên quân tốt của Hoàng Thành Ty chặn đường tra hỏi một nam tử
Người đứng đầu không ai khác chính là Hồ Tú
Nàng khẽ lùi lại vài bước, ý định âm thầm rút lui
Nào ngờ, Hồ Tú vô tình liếc mắt về phía nàng, bỗng quát lớn:
“Đứng lại!”
Không chút do dự, Thu Hằng khẽ nhún chân, lao vào một con hẻm
Con hẻm thật dài
[ĐỌC TRUYỆN VIP MIỄN PHÍ TẠI Truyendich.vn]
Đi qua được nó, theo ngõ tắt, sẽ không còn xa nữa là đến phủ Vĩnh Thanh Bá
Thân ảnh nhẹ nhàng như chim sẻ dang cánh trong đêm tối, nàng chạy nhanh đến mức bỏ lại những kẻ truy đuổi từ rất xa phía sau
Phía trước chợt xuất hiện ánh sáng, chiếu rõ một gương mặt trẻ tuổi, nhưng ánh mắt trầm tĩnh, đầy uy nghiêm
Hoàng Thành Sứ – Tiết Hàn
Thu Hằng cuối cùng cũng cảm nhận được sự căng thẳng
Nàng chưa từng giao thủ với Tiết Hàn, nhưng có thể ngồi vững trên vị trí Hoàng Thành Sứ, nhất định người này không phải kẻ tầm thường
Hắn lại đứng ngay nơi nàng buộc phải đi qua, không cách nào tránh né
Chỉ có thể đối mặt
Với truy binh phía sau, Thu Hằng không chút chần chừ, tiếp tục lao lên phía trước
Sinh tử hiểm nguy nơi loạn thế vốn là chuyện thường tình
Thân thủ của nàng tuy không phải loại xuất chúng, nhưng sự tự tin và bình tĩnh thì chẳng thua ai
Hôm nay, hãy để nàng xem thử vị Tiết đại nhân này rốt cuộc có bao nhiêu bản lĩnh
Tiết Hàn không ngờ kẻ đang bị thuộc hạ truy đuổi lại chẳng chút sợ hãi khi thấy hắn chặn đường
Không những thế, đối phương còn dám chủ động ra tay
Thật to gan
Hắn rút đao, chém về phía người che mặt
Thanh trường đao bị một thanh nhuyễn kiếm cuốn lấy
Nhuyễn kiếm tựa như rắn, khéo léo hóa giải lực đạo của trường đao, rồi linh hoạt rời ra, nhanh như chớp đâm về phía mặt hắn
Tiết Hàn buộc phải ngửa người tránh đi
Chỉ trong chớp mắt, hai người đã giao đấu mấy chiêu, thế nhưng vẫn bất phân thắng bại
Phía sau, tiếng bước chân của truy binh ngày càng gần
Thu Hằng hiểu rõ, không thể dây dưa thêm
Cắn răng một cái, nàng đạp mạnh hai chân lên bức tường bên cạnh, mượn lực phản đẩy, nhằm một góc hiểm hóc mà đâm tới
Tiết Hàn né được nhuyễn kiếm, nhưng đau đớn chợt lan truyền từ vai sau
Hóa ra, nàng không đâm trúng hắn, nhưng lại dùng một chưởng đánh thẳng vào vết thương trên vai chưa lành hẳn
Đó là vết thương hắn bị khi cứu Thu Lục cô nương từ tay thích khách, lúc chẳng may bị nhành cây sắc nhọn trong bụi rậm đâm trúng
Dù là thân thể cứng rắn như sắt thép cũng không thể chống lại phản ứng tự nhiên của cơ thể
Lợi dụng khoảnh khắc Tiết Hàn vì đau đớn mà khựng lại, Thu Hằng xoay người trên không rồi đáp xuống đất, nhanh chóng xoay người chạy đi
Tiết Hàn biết rõ không đuổi kịp, ánh mắt lạnh lùng như sao đêm, dõi theo bóng lưng ngày một xa dần
“Đại nhân, người chạy thoát rồi sao?” Hồ Tú dẫn người chạy đến, thở hổn hển hỏi
“Chạy rồi.” Tiết Hàn giữ chặt bả vai, giọng điệu bình thản
Hồ Tú nhìn kỹ, sắc mặt tái xanh:
“Đại nhân, ngài đang chảy máu
Lại là vết thương cũ!”
“Chỉ là vết thương rách ra, không nghiêm trọng.” Tiết Hàn khẽ liếc về hướng kẻ che mặt biến mất, sau đó xoay người đi về phía ngược lại
Hồ Tú lẽo đẽo bám theo, lầm bầm không dứt:
“Làm sao lại đúng chỗ cũ mà bị thương lần nữa
Vết thương chồng lên vết thương, chắc chắn đau chết người
Đại nhân, thuộc hạ thấy vai của ngài thật xui xẻo, hay là chúng ta đến miếu thắp nhang, cầu cho vai ngài thoát nạn đi?”
Khóe miệng Tiết Hàn giật nhẹ
Chỉ từng nghe nói người xui xẻo, chứ chưa từng nghe nói riêng một bên vai lại xui xẻo
“Đại nhân, ngài đáng lẽ nên nghỉ ngơi cho lành hẳn vết thương rồi hãy ra ngoài
Bọn gian tế thì bắt hoài cũng chẳng hết, còn thích khách ám sát quan lớn cũng không phải chỉ mình Hoàng Thành Ty lo liệu…”
Hồ Tú tuy không dám nói trắng ra, nhưng trong lòng ngấm ngầm cảm thấy, bất kể là Hàn Ngộ hay Viên Thành Hải, cũng chẳng phải loại người tốt
Họ có chết cũng không phải chuyện gì to tát
Hắn tin rằng, Tiết đại nhân chắc chắn cùng chung suy nghĩ với mình
Tiết Hàn lạnh lùng liếc nhìn thuộc hạ nhiều lời, chỉ nói hai chữ:
“Im miệng.”
Về đến nha môn, Tiết Hàn lấy ra lọ kim sang dược, nhìn nó một lúc lâu rồi đưa cho Hồ Tú:
“Giúp ta bôi thuốc.”
“Hả
[ĐỌC TRUYỆN VIP MIỄN PHÍ TẠI Truyendich.vn]
Dạ, được.” Hồ Tú nhận lấy lọ sứ, nhìn qua rồi cất tiếng cảm thán:
“Ồ, đây là loại kim sang dược tốt nhất của Nhân Tâm Đường, giá không hề rẻ đâu… À, nhớ ra rồi, là do Hồng——à không, Thu Lục cô nương bảo ma ma của nàng đưa tới cho ngài đấy.”
“Cũng phải nói rằng Thu Lục cô nương thật có mắt nhìn xa, chẳng phải đại nhân rất nhanh đã dùng đến rồi sao.”
Hồ Tú lẩm bẩm, vẻ mặt không giấu được ý cười
“Quả thật nhanh thật, vết thương trước còn chưa lành hẳn…”
“Tiết kiệm một chút mà dùng.” Thuốc rắc lên vết thương khiến thiếu niên khẽ nhíu mày, giọng nói khàn đi, bổ sung thêm một câu, “Thuốc này đắt lắm.”

Khóe miệng Hồ Tú khẽ nhếch lên, cười đầy ẩn ý
Không rõ đại nhân thực sự thấy đắt hay là… không nỡ dùng nhiều
“Đại nhân.”
“Nói đi.”
“Thuộc hạ nghe nói đậu đỏ bổ máu, hay là báo với Thu Lục cô nương rằng ngài lại bị thương, tiện xin thêm ít bánh đậu đỏ nữa?”
“Hồ Tú.”
“Dạ.”
“Đừng lấy danh tiết của người ta ra mà đùa cợt.”
“Thuộc hạ biết rồi.” Hồ Tú nhanh chóng thu lại nụ cười, nhưng trong lòng vẫn thầm lắc đầu
Rõ ràng Thu Lục cô nương hết tặng bánh đậu đỏ lại mang kim sang dược tới, trong lòng chắc hẳn rất ngưỡng mộ đại nhân
Mà đại nhân vốn không thích ăn bánh đậu đỏ, giờ lại dần quen với món ấy
Không phải hai bên đều có tình ý thì là gì
Chỉ có điều đại nhân cứng miệng không chịu nhận mà thôi
“Chỗ phủ Viên mấy ngày tới, ngươi để ý nhiều hơn một chút…” Tiết Hàn lập tức chuyển sang chính sự
Lúc này, Thu Hằng đã trở về Lãnh Hương Cư
“Cô nương đã về rồi.” Phương Châu vội vàng bước ra nghênh đón
Vừa cởi bỏ y phục bên ngoài, Thu Hằng vừa nhắc: “Đã nói bao nhiêu lần, không cần chờ ta, cứ đi ngủ sớm đi.”
“Nô tỳ không ngủ được, dù sao sáng mai cũng có thể dậy muộn mà…” Phương Châu dừng lại, sắc mặt chợt thay đổi
“Cô nương, người bị thương rồi sao?”
Thu Hằng xòe tay, nhìn vết máu nơi lòng bàn tay, giọng điệu bình thản mà xa xăm:
“Không phải máu của ta, là máu của người khác
Phương Châu, chuẩn bị nước nóng, ta muốn tắm.”
Sau bức bình phong, thiếu nữ đã cởi bỏ toàn bộ y phục, ngồi vào trong thùng gỗ cao nửa thân người, để cơ thể được dòng nước ấm áp bao trùm
Cảm giác mệt mỏi dường như theo bụi bặm trên người trôi sạch
Thu Hằng đưa tay lên, nhìn lòng bàn tay mà ngẩn ngơ
Bàn tay trắng trẻo không còn chút vết máu nào
Nàng làm vậy là cố ý
Nàng biết vết thương ở vai Tiết Hàn chưa lành, đó là điểm yếu của hắn, nên nàng cố ý ra tay vào đó, tranh thủ cơ hội để thoát thân
Kết quả cũng đúng như dự đoán
Thu Hằng khẽ vốc một nắm nước, chầm chậm rưới lên vai mình
Đôi vai thiếu nữ trắng mịn không tì vết, chẳng hề lưu lại dấu vết gì
Nhưng vết thương trên vai Tiết Hàn là vì cứu nàng mà có
Vậy mà hôm nay, nàng lại nhẫn tâm đâm vào vết thương đó, như rắc thêm muối vào
Nàng thật không phải là người mà
Thu Hằng thở dài, nở nụ cười tự giễu
Làm sao bây giờ
Lúc cần thiết, đừng nói là làm hắn bị thương, đến giết người nàng cũng có thể ra tay
Sau khi tắm rửa xong, Thu Hằng thay một bộ trung y trắng tinh, thả mình xuống giường rồi chìm vào giấc ngủ sâu
Trong mơ, nàng lại thấy một con ngõ dài như không có điểm cuối
Tiếng bước chân truy binh dồn dập vang lên phía sau, cuối cùng nàng cũng chạy đến đầu ngõ
Thế nhưng đứng đó lại là một thiếu niên trầm mặc, ánh mắt kiên định
Hắn chờ đến khi nàng tới gần, không hề do dự mà rút đao chém tới
Nàng cũng không chần chừ, rút nhuyễn kiếm quấn quanh eo, đâm thẳng về phía hắn
Thanh kiếm xuyên thẳng vào ngực thiếu niên
Máu tươi bắn tung tóe, đôi mắt hắn mở lớn, tràn ngập vẻ không thể tin nổi, nhìn chằm chằm vào nàng, không chớp mắt
“A Hằng…”
Thu Hằng choàng tỉnh, ngồi bật dậy, thở hổn hển từng hơi
[ĐỌC TRUYỆN VIP MIỄN PHÍ TẠI Truyendich.vn]
Mùa hè nóng bức, nhưng lưng nàng lại lạnh toát mồ hôi, trái tim đập liên hồi không ngừng
Trong mơ, nàng giết Tiết Hàn
Nàng đã sai
Giết chết một thiếu niên luôn đối xử tốt với mình, nàng sẽ thấy khó chịu
Nàng không muốn cảm nhận sự khó chịu này, nhưng với những việc nàng phải làm, sau này không thể tránh khỏi việc giao đấu với Hoàng Thành Ty
Phải cẩn thận hơn, nhất định không được để Tiết Hàn phát hiện ra nàng là ai.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.