Kim Sơn Nguyệt

Chương 60: Nghi Ngờ





“Quyên nhi rơi xuống sông ư?!”
Nhị phu nhân Lan thị lập tức đứng bật dậy, lo lắng hỏi:
“Nó thế nào rồi
Có bị thương không?”
Trái lại, lão phu nhân vẫn giữ được bình tĩnh hơn, trầm giọng hỏi:
“Hai đứa nó có bị thương không?”
Thu Phù đáp: “Không bị thương ạ.”
“Vậy có nhiều người nhìn thấy không?” Lão phu nhân lại hỏi
Thu Phù: “…”
Hôm nay là Thất Tịch, bà đoán xem
Lão phu nhân thấy đầu đau nhức, suýt chút nữa đập tay xuống đùi
Danh tiếng của các cháu gái bà phải làm sao đây?
Bấy giờ, Thu Vân – người hiếm khi lên tiếng trước mặt trưởng bối – liền vội vàng nói:
“Sau khi lên bờ, rất nhanh đã có Hoàng Thành quân hộ tống bọn cháu về xe ngựa.”
Hoàng Thành quân
Lão phu nhân lập tức nhớ đến Tiết Hàn, càng thêm đau đầu
Chắc chắn là thằng nhãi đó đã trông thấy rồi
Thật sự không còn cách nào khác… không còn cách nào khác thì cứ gả đại cho thằng nhãi đó vậy
Dù tên đó không có danh tiếng tốt, xuất thân cũng chẳng ra sao, nhưng ít nhất mặt mũi coi như khôi ngô, tuổi còn trẻ, lại có thực quyền trong tay
Nghĩ đến chuyện Vĩnh Thanh Bá ép đại tôn nữ vào cung hầu hạ lão hoàng đế có thể làm cha nàng, muốn nhị tôn nữ gả cho kẻ chưa cưới đã làm biểu muội mang thai, lại còn tính đưa tiểu tôn nữ làm thiếp cho quan to… Lão phu nhân đột nhiên cảm thấy, nếu thật sự có chuyện gì giữa Lục nha đầu và Tiết Hàn, cũng chưa chắc là chuyện xấu
Chỉ là, nhị tôn nữ thì sao đây… Thật khiến người ta đau đầu
“Quyên nhi vốn luôn cẩn trọng, sao lại rơi xuống nước?”
Thu Vân nghe vậy không khỏi nhìn về phía Thu Phù
Thu Phù giữ vững sắc mặt, thuật lại lời đã bàn bạc trên xe ngựa:
“Khi ấy pháo hoa vừa bắn lên, mọi người đều quá phấn khích, đám đông chen lấn xô đẩy nên mới xảy ra chuyện… Lát nữa Nhị tỷ và Lục muội sẽ qua giải thích với tổ mẫu.”
Lão phu nhân nhìn thoáng qua vầng trăng treo trên cao, đè nén sự bực bội trong lòng:
“Muộn thế này rồi, còn đến làm phiền ta làm gì
Mai hẵng qua
Các con cũng về nghỉ đi.”
Rời khỏi Thiên Tùng Đường, Nhị phu nhân Lan thị vội vàng chạy đến viện của Thu Quyên
Lúc này, Thu Quyên vẫn đang tắm gội
Lan thị sốt ruột đứng chờ, mãi đến khi nữ nhi bước ra, bà liền nắm chặt tay nàng, cẩn thận quan sát từ trên xuống dưới
“Nữ nhi, con không sao chứ?”
Thu Quyên dịu giọng an ủi: “Mẫu thân, con không sao.”
Xác nhận con gái thật sự bình an vô sự, Lan thị mới thở phào nhẹ nhõm:
“Quyên nhi, thật sự chỉ là vô tình rơi xuống nước thôi sao?”
Thu Quyên cụp mắt, khẽ gật đầu:
“Ừm
May mà có Lục muội cứu con lên.”
“Đúng, phải cảm tạ Lục nha đầu mới được.” Lan thị lúc này mới có tâm tư nghĩ đến chuyện khác, “Ngày mai mẫu thân sẽ đích thân đưa con qua tạ ơn con bé.”
Thiên Tùng Đường
Lão phu nhân trằn trọc cả đêm, hôm sau khi nhìn thấy các cháu gái đến thỉnh an, sắc mặt liền khó coi:
“Sắp đến Trung Nguyên rồi, trong tháng này các con đừng ra ngoài nữa.”
Ra ngoài một lần là xảy ra chuyện, cứ tiếp tục thế này, bà cũng chịu không nổi
“Dạ.”
Thu Hằng vừa trở về Lãnh Hương Cư, Nhị phu nhân Lan thị đã dẫn Thu Quyên đến
“Hằng nhi, nhờ có con cứu Nhị tỷ, thật sự cảm ơn con.”
Lan thị vừa dứt lời đã định quỳ xuống
Thu Hằng vội vàng tránh sang bên, đỡ lấy bà:
“Nhị bá mẫu, người làm vậy là muốn lấy mạng con đấy ạ.”
Lan thị nước mắt lã chã:
“Bá mẫu thật lòng cảm kích con
Nếu Quyên nhi xảy ra chuyện, ta cũng không sống nổi mất…”
Nghe những lời này, trong lòng Thu Hằng chợt dâng lên một nỗi chua xót
Nàng có chút ghen tỵ, nàng nhớ mẫu thân
Mười năm chia cách, nàng đã trải qua muôn vàn cay đắng để trở về nhà, thế nhưng chỉ kịp gặp mẫu thân lần cuối cùng
Điều duy nhất khiến nàng thấy được an ủi là, mười năm xa cách của nàng, đối với mẫu thân chỉ như mười ngày mà thôi
Nàng không sợ chịu khổ, chỉ mong người nàng yêu thương có thể bớt khổ đau
Chỉ tiếc rằng, trên đời này đã không còn ai để nàng yêu thương nữa
Lan thị mang theo một hộp trang sức bằng vàng bạc, Thu Hằng không từ chối, đợi hai mẹ con rời đi mới thay y phục, sau đó căn dặn Phương Châu:
“Nếu có ai đến, cứ bảo ta mệt rồi, đang nghỉ ngơi.”
“Cô nương yên tâm, nô tỳ đã quen với chuyện này rồi, thậm chí không còn thấy căng thẳng nữa ấy chứ!” Phương Châu đáp lại vô cùng tự nhiên, bộ dáng đầy thành thạo khi giúp chủ nhân che giấu hành tung
Thu Hằng thành thạo trèo tường ra ngoài, đội mũ trùm lên, hòa mình vào dòng người trên phố
[ĐỌC TRUYỆN VIP MIỄN PHÍ TẠI Truyendich.vn]
Phố xá đông đúc, không khí nhộn nhịp, khắp nơi tràn ngập hơi thở của nhân gian
Nàng lẫn vào đám đông mà không hề thu hút sự chú ý, đi được một đoạn thì trông thấy vài binh sĩ của Hoàng Thành Ty
Nàng tiến lên, khẽ cất giọng:
“Vị đại nhân này, xin hỏi có thể tìm Hồ Chỉ Huy ở đâu không?”
Vị binh sĩ bị chặn lại thoáng sững sờ, ánh mắt lướt qua thiếu nữ trước mặt
Đáng tiếc là bị mũ trùm che kín, không thể nhìn rõ dung mạo
[ĐỌC TRUYỆN VIP MIỄN PHÍ TẠI Truyendich.vn]
Một cô nương gan lớn như vậy, dám chặn đường người của Hoàng Thành Ty để hỏi thăm, chẳng lẽ là nhân tình của Hồ Chỉ Huy
“Cô nương là gì của Hồ Chỉ Huy?”
“Nếu có thể nhắn giúp, xin cứ bảo rằng ta mang bánh đậu đỏ đến.”
Vị binh sĩ bật cười: “Được, cô nương chờ một lát.”
Đúng lúc Hồ Chỉ Huy đang ở gần đây, mà Tiết đại nhân của bọn họ cũng có mặt
Tên lính kia đi đến một trà lâu gần đó, gọi Hồ Tú:
“Hồ Chỉ Huy, có cô nương tìm ngài đấy!”
Hồ Tú nhướn mày, bước tới: “Chuyện gì?”
Tên lính cười tủm tỉm, hạ giọng: “Là một tiểu cô nương, còn mang bánh đậu đỏ cho ngài nữa kìa!”
Hồ Tú lập tức quay đầu, len lén quan sát phản ứng của Tiết Hàn
Đừng hại ta chứ
Cái gì mà mang bánh đậu đỏ cho ta?
Tiết Hàn mặt không cảm xúc, nhàn nhạt nói:
“Người ta tìm ngươi, ngươi mau đi đi.”
Hồ Tú cười gượng: “Vậy thuộc hạ đi xem sao.”
Hắn vội vàng ra khỏi trà lâu, thầm thở phào nhẹ nhõm
Nhưng khi nhìn thấy thiếu nữ đội mũ trùm, nhất thời không dám chắc
Thu Hằng lên tiếng: “Hồ Chỉ Huy.”
Hồ Tú lập tức quay lại bảo thủ hạ: “Ngươi đi làm việc đi.”
Tên lính kia vừa đi vừa ngoái đầu lại, Hồ Tú mới đi đến bên cạnh Thu Hằng:
“Thu cô nương, cô tìm đại nhân chúng ta sao?”
“Không, ta tìm Hồ Chỉ Huy.”
Hồ Tú: !”…”
Hắn ngớ ra một lúc, mới hỏi:
“Thu cô nương tìm ta có chuyện gì?”
“Hồ Chỉ Huy có nhận việc riêng không?”
Thu Hằng biết lần trước nhờ Tiết Hàn điều tra Tứ công tử phủ Tây Bình Hầu, chính Hồ Tú là người phụ trách
Bây giờ nàng muốn tra xét về Tứ công tử nhà họ Triệu, liền dứt khoát hỏi thẳng hắn
“Việc riêng gì?” Hồ Tú theo phản xạ hỏi lại
“Ta muốn điều tra phủ Tây Bình Hầu, đặc biệt là về Triệu Tứ công tử, xem gần đây có biến cố gì không.”
Khi ấy tất cả các tỷ muội Thu gia đều có mặt, thế nhưng người bị đẩy xuống sông lại là Thu Quyên
Nghĩ tới nghĩ lui, nàng vẫn cảm thấy phủ Tây Bình Hầu đáng nghi nhất
Gần đây, người mà nhà Nhị phòng đắc tội, cũng chính là bọn họ
“Điều tra phủ Tây Bình Hầu?”
Hồ Tú nghe vậy liền giật mình
Chuyện này hắn từng làm rồi, suýt chút nữa đã thuận miệng đồng ý
Nhưng hắn kịp hoàn hồn, ho khan một tiếng:
“Khụ khụ, Thu cô nương, việc riêng ta không thể tự tiện nhận
Phải được đại nhân của chúng ta đồng ý mới được
Trùng hợp là đại nhân đang ở gần đây, ta đưa cô đến gặp ngài ấy.”
Việc riêng không phải không thể nhận, nhưng việc riêng của bánh đậu đỏ thì hắn tuyệt đối không dám
“Vậy phiền Hồ Chỉ Huy rồi.”
Thu Hằng theo hắn vào trà lâu, đi thẳng lên nhã gian trên lầu
Trong phòng, Tiết Hàn đang chậm rãi uống trà
Nàng hành lễ: “Tiết đại nhân.”
Tiết Hàn đưa mắt nhìn xuống, thấy nàng vẫn còn cầm hộp đựng bánh đậu đỏ, khóe môi khẽ nhếch lên:
“Thu Lục cô nương có chuyện gì sao?”
Hồ Tú thức thời lặng lẽ lui ra, còn tiện tay khép cửa phòng lại
Thu Hằng cởi mũ trùm, tiện tay đặt hộp bánh lên bàn
[ĐỌC TRUYỆN VIP MIỄN PHÍ TẠI Truyendich.vn]
“Ban đầu ta chỉ định làm phiền Hồ Chỉ Huy một chút, không ngờ vẫn phải phiền đến đại nhân
Ta muốn điều tra phủ Tây Bình Hầu, xem gần đây có biến động gì không.”
Tiết Hàn khẽ trầm tư:
“Vì chuyện của Thu Nhị cô nương?”
“Phải
Hôm qua Nhị tỷ rơi xuống nước, ta cảm thấy có điều kỳ lạ, nên muốn điều tra thử.”
“Được.”
Tiết Hàn lập tức đồng ý, im lặng một lát rồi nói thêm:
“Sau này Thu Lục cô nương cứ trực tiếp tìm ta
Hồ Tú chỉ là người làm theo lệnh, không thể tự quyết định.”
Bên ngoài cửa, Hồ Tú đột nhiên hắt hơi một cái, xoa xoa mũi
Sao vậy nhỉ
Có phải đại nhân đang nói xấu mình trước bánh đậu đỏ không?

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.