Kim Sơn Nguyệt

Chương 7: Đổi Người





Thu Hằng trong mười năm qua đã phải học rất nhiều thứ, khổ sở nhất là luyện võ
Đứng một canh giờ đối với nàng dễ như trở bàn tay, nhưng nàng còn năm người cần phải giết, thực sự không có thời gian để tận hưởng sự nhàn nhã này
“Lục cô nương có thể bắt đầu rồi.”
Thu Hằng im lặng một lúc, khiến Chu ma ma nghĩ rằng nàng không muốn làm, trong lòng liền nảy ra một nụ cười lạnh
Cử chỉ, tư thái không chê vào đâu được thì sao chứ
Khi nào học xong, tự nhiên bà sẽ quyết định
“Xin Chu ma ma chỉ rõ cần học đến mức nào, là theo tiêu chuẩn của mấy vị tỷ tỷ, hay còn yêu cầu khác?”
Chu ma ma nghe vậy, sắc mặt lập tức trầm xuống: “Lục cô nương cứ làm theo lời nô tỳ
Khi nào được, nô tỳ sẽ báo.”
Thu Hằng lắc đầu: “Không có mục tiêu rõ ràng, ta sẽ ăn không ngon, ngủ không yên.”
Thật là một lý do nực cười
Sự kinh ngạc khi thấy Thu Hằng có phong thái không thua kém bất kỳ tiểu thư nào lập tức bị sự phẫn nộ vì cảm giác bị thách thức thay thế
“Lục cô nương nếu giữ thái độ như vậy, xin thứ cho nô tỳ bất tài, chỉ đành mời lão phu nhân chọn người khác dạy dỗ.”
“Vậy ta đi hỏi tổ mẫu.” Thu Hằng quay người bước ra ngoài
Chu ma ma ngây người một lúc rồi mới đuổi theo
Con nha đầu này làm sao thế, không sợ uy hiếp sao
Khi rời khỏi Lãnh Hương Cư, Thu Hằng kín đáo liếc sang bên trái
Những cành hoa khẽ rung, một tên tiểu đồng chạy nhanh về hướng khác
“Thiếu gia, Lục cô nương ra ngoài rồi, trông như là đến Thiên Tùng Đường.”
“Tốt lắm!” Thu Tùng reo lên, cầm theo ná cao su chạy theo
Chu ma ma đuổi kịp Thu Hằng, hạ giọng cảnh cáo: “Lão phu nhân vừa giao nhiệm vụ dạy Lục cô nương học lễ nghi, giờ cô nương lại tới làm ầm lên, không sợ lão phu nhân trách phạt sao?”
Thu Hằng chậm rãi đi, vẻ mặt ngây thơ: “Ta muốn nói lý với tổ mẫu thôi mà.”
Nói lý
Đúng là con nha đầu ngu ngốc chưa từng được dạy bảo
“Lục cô nương nghĩ kỹ đi, nếu khiến lão phu nhân không hài lòng, nô tỳ chỉ e phải nghiêm khắc hơn với cô nương.”
Thu Hằng nghiêng đầu: “Nếu Chu ma ma không muốn kinh động đến tổ mẫu, chúng ta quay về Lãnh Hương Cư
[ĐỌC TRUYỆN VIP MIỄN PHÍ TẠI Truyendich.vn]
Sau này ta học hành nhẹ nhàng, ma ma dạy cũng nhàn hạ.”
“Nô tỳ chỉ là người dưới, không có ý kiến gì.” Chu ma ma lạnh lùng, từ chối ẩn ý xin nới lỏng của nàng
Bá phủ có năm vị tiểu thư, kể cả Đại cô nương đã tiến cung, chưa ai dám không phục sự quản giáo
Bà muốn xem Lục cô nương sẽ làm được trò gì ở chỗ lão phu nhân
Đúng là kẻ ngu không biết sợ
“Chu ma ma thật chính trực, chẳng trách tổ mẫu giao nhiệm vụ này cho ma ma.” Thu Hằng vừa nói, chân vừa trượt một cái
Tiếng vút xé gió vang lên, một vật bay trúng mặt Chu ma ma
Chu ma ma thét lên đau đớn, khiến lũ chim đậu trên cây giật mình bay đi tán loạn
Cậu bé nấp trong bụi hoa mặt còn đắc ý, thấy đánh trúng nhầm người liền hốt hoảng bỏ chạy
Thu Hằng cúi xuống nhặt viên bùn lăn ra, bỏ vào tay áo, nhẹ giọng hỏi: “Chu ma ma không sao chứ?”
Chu ma ma cảm thấy má tê dại, vừa mở miệng đã nhổ ra một ngụm máu lẫn bùn
Bà nhìn ngụm máu, mắt tối sầm lại rồi ngã xuống bất tỉnh
Một nhóm hầu gái, bà tử nghe tiếng chạy đến, có người kêu lên: “Ôi trời, Chu ma ma sợ máu mà ngất rồi!”
Sau một hồi náo loạn, Thu Hằng và Chu ma ma bất tỉnh được đưa đến trước mặt lão phu nhân
Lão phu nhân mặt mày đen kịt: “Đây là chuyện gì?”
“Cháu và Chu ma ma đang nói chuyện trong vườn thì đột nhiên có vật gì đó bay tới, trúng vào mặt bà ấy.” Thu Hằng mở tay ra, “Chính là viên bùn này.”
Lão phu nhân vừa nhìn đã biết là trò nghịch ngợm của Thu Tùng
[ĐỌC TRUYỆN VIP MIỄN PHÍ TẠI Truyendich.vn]
Với bà, việc cháu trai mười tuổi nghịch ngợm là lẽ thường, bà lập tức đổi đề tài: “Trước hết, đánh thức Chu ma ma đi.”
Sau khi bị véo nhân trung một hồi, Chu ma ma tỉnh lại, liền lật người quỳ xuống tố cáo: “Xin lão phu nhân làm chủ, nô tỳ vừa đi cùng Lục cô nương thì bị—”

“Chỉ là một tai nạn nhỏ thôi.” Lão phu nhân lạnh giọng cắt ngang
“Xuân Thảo, mang hai lượng bạc cho Chu ma ma.”
Làm chủ
Chẳng lẽ muốn bà trừng phạt cháu trai của mình
Quả nhiên nô tài hễ lớn gan sẽ muốn lấn chủ
Nhận ra sự lạnh nhạt trong thái độ của lão phu nhân, Chu ma ma nuốt ngược lời định nói
Trong thời gian ta bất tỉnh đã xảy ra chuyện gì
Ở trước mặt Thu Hằng, bà dám lớn tiếng nhờ vào thân phận giáo dưỡng ma ma
Nhưng đối diện lão phu nhân, bà không dám càn rỡ, quyết định tìm hiểu rõ ràng rồi tính sau
Lúc này, Thu Hằng nhẹ nhàng lên tiếng: “Còn về ma ma dạy dỗ cháu—”
Lão phu nhân nhìn khuôn mặt sưng vù của Chu ma ma, lại thấy máu còn đọng nơi khóe môi, lạnh người thầm nghĩ: Nha đầu này quá đáng sợ, mau chóng đổi người khác là hơn
“Cháu về trước đi, một lát nữa sẽ có giáo dưỡng ma ma mới đến.”
“Cháu cáo lui.”
“Tiểu thư không sao chứ?”
“Không sao
Tổ mẫu nói sẽ phái một giáo dưỡng ma ma mới đến, Vương ma ma nghĩ sẽ là ai?”
Vương ma ma suy nghĩ một lúc:
“Hiện trong phủ còn ba vị giáo dưỡng ma ma
Trong đó, Chu ma ma là nghiêm khắc nhất
Còn lại là Ngư ma ma và Lý ma ma
Nô tỳ cảm thấy khả năng lớn sẽ là Ngư ma ma.”
“Vậy Ngư ma ma là người như thế nào?”
“Ngư ma ma tính tình hòa nhã, lời nói dễ nghe…”
Thu Hằng nghe xong đã nắm được đại khái, ngay lúc đó giáo dưỡng ma ma mới cũng đến
Quả nhiên là Ngư ma ma
Khác với khuôn mặt gò má cao của Chu ma ma, Ngư ma ma có khuôn mặt tròn, trông rất hiền từ
Cách nói chuyện cũng khách khí hơn nhiều:
“Người nào cũng có dáng đi khác nhau từ khi sinh ra
Lục cô nương cứ đi thử hai bước, để nô tỳ xem có chỗ nào cần chỉnh sửa không.”
Thu Hằng làm theo, Ngư ma ma im lặng một lúc
Tính cách của Chu ma ma bà hiểu rất rõ
Nếu thấy Lục cô nương làm tốt, bà ta sẽ càng nghiêm khắc hơn để mài giũa tính khí
Vậy thì… chuyện Chu ma ma bị thương rồi bị thay thế, thật sự chỉ là ngẫu nhiên sao
“Xin Ngư ma ma chỉ bảo.”
“Trong mắt nô tỳ, Lục cô nương làm rất tốt
Tiểu thư trước đây từng được dạy qua rồi phải không?” Ngư ma ma giữ giọng điệu như đang trò chuyện, trong lòng cân nhắc phải làm thế nào
Ý của lão phu nhân rõ ràng là muốn Lục cô nương ở yên trong Lãnh Hương Cư
Chuyện học lễ nghi, chỉ cần qua loa là đủ
“Ta muốn bàn với Ngư ma ma một chuyện.”
“Lục cô nương xin cứ nói.”
“Mời Ngư ma ma ngồi
Phương Châu, mang trà và điểm tâm lên.”
Chẳng bao lâu sau, Phương Châu bưng đến một ấm trà cùng một đĩa điểm tâm
[ĐỌC TRUYỆN VIP MIỄN PHÍ TẠI Truyendich.vn]
Trên chiếc đĩa sứ trắng là bốn miếng bánh vuông vắn
Hình thức không có gì đặc biệt, sắc trắng xen đỏ tạo cảm giác mềm mại, dẻo thơm
Ngư ma ma thầm nghĩ: Nhìn thì không tệ, chắc cũng không đến nỗi khó ăn
“Ngư ma ma hãy uống trà cho thông cổ, nếm thử bánh đậu đỏ này.”
Ngư ma ma chưa quyết định sẽ đối xử với Lục cô nương này thế nào, nên nhân cơ hội kéo dài thời gian, liền cầm một miếng bánh lên nếm thử
Hương vị ngọt ngào, mềm mịn dẻo thơm lan tỏa trong miệng khiến Ngư ma ma sững sờ
Làm sao có bánh đậu đỏ ngon như vậy được!

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.