[Làm Giàu] Xuyên Thành Chính Thất Vai Ác Của Thế Tử Bị Lưu Đày

Chương 109: Sao Vậy? Nó Te Lên Đầu Ngươi À?




Chương 109: Sao Vậy
Nó Te Lên Đầu Ngươi À
(4)Chương 109: Sao Vậy
Nó Te Lên Đầu Ngươi À
(4)
"Sao vậy
Nó tiểu lên đầu của chàng sao
Trong sự tò mò khó nén cười trên nỗi đau của người khác, Diệp Gia nhịn không được thành tiếng
Chu Cảnh Sâm: ”..
Bốn mắt nhìn nhau, Chu Cảnh Sâm dở khóc dở cười
tính tình của gia nương cũng quá hỏng
Thời gian buổi sáng eo hẹp, Diệp Gia cố ý trút giận Chu Cảnh Sâm vài câu vì tối hôm qua mượn rượu làm càn, chuyện này cứ qua như thế
Bây giờ nàng cũng đã quen có người trong phòng, mặc kệ Chu Cảnh Sâm trực tiếp thay y phục
Đi ra sân, ông Tôn đã đợi từ sớm
Dư thị chắc là tối hôm qua quá mệt mỏi, Diệp Gia để ông Tôn ngồi đợi một lát, mình nhanh chóng rửa mặt xong ra khiêng đồ
Chu Cảnh Sâm cũng nhanh nhẹn, mang nồi và lò lên xe bò mới nhanh chóng đi rửa mặt
Đợi hai người đến trấn, lại là một buổi buôn bán phát đạt
Sáng hôm nay lại khác, người Trương gia hôm qua không tới hôm nay lại tới
Bọn hắn đến khá sớm, lại còn không cần mặt mũi chiếm ven đường quầy tây thi thường bày quây hàng
Mặc dù ven đường không giống với cổng vào chợ ngói, ven đường bảy thoải mái
Nhưng vị trí Diệp Gia thường bày quầy hàng mấy tháng nay chưa từng thay đổi, nói cách khác, rất nhiều khách quen đều biết quầy tây thi ở kia
Muốn ăn bánh trứng gà rau hẹ đều sẽ tới mua theo thói quen
Nhưng hôm nay bọn hắn chen tới phát hiện đổi quầy hàng, đúng lúc cũng là bánh trứng gà rau hẹ
Mặc dù có vài khách quen phân biệt được nên không mua, quay đầu bước đi
Nhưng cũng không ít người bớt việc là mua ở ngay quây hàng của bọn hắn
Đúng lúc quầy hàng này bán bánh giá cả thấp
Còn nói bánh trứng gà rau hẹ mùi vị không khác gì, có khó ăn cũng sẽ không khó ăn đến đâu
Diệp Gia nhìn người Trương gia đang lớn giọng mời khách ở xa xa, cười lạnh thành tiếng
Ngược lại Chu Cảnh Sâm liếc qua, dặn dò ông Tôn chạy xe bò tới một bên khác của hàng rào, vị trí kia hơi lệch
Nhưng cũng có người ra vào
Hắn bỏ đồ đạc xuống, nhanh chóng bật bếp lên
[ĐỌC TRUYỆN VIP MIỄN PHÍ TẠI Truyendich.vn]
"Đừng tức giận với bọn hắn
Chu Cảnh Sâm rũ tâm mắt xuống, thấy không rõ sắc mặt nói: "Làm ăn trước đi
Thay đổi vị trí bày quây bán hàng, dù sao cũng có chút ảnh hưởng đối với việc kinh doanh
Nhiều khách quen đã quen đến quán tây thi không tìm thấy bọn họ ở đâu, tưởng sáng nay bọn họ không đến bày quây bán hàng
Nhưng mà đồ ăn ngon, nhân bánh ngon, đủ nguyên liệu, hàng thật giá thật, tốt hơn nhà khác thì vẫn dính
Hơn nữa, khuôn mặt của Chu Cảnh Sâm cũng khá bắt mắt, khi người đứng cạnh bếp lò, dù sao vẫn bắt mắt hơn những quây hàng khác
Sáng sớm bán được ít chút, đợi đến khi hàng rào kéo lên, các quây hàng chiếm chỗ, quầy tây thi náo nhiệt thì vẫn là náo nhiệt nhất
Có câu nói vào trước là chủ, tới trước đến sau
Chu gia có quan hệ với hai vị canh cửa, vị trí ở chợ ngói vẫn chưa từng thay đổi
Không phải không có người học theo Chu gia gửi đồ ăn cho người gác cổng, mà mọi việc đều theo nguyên tắc ai đến trước được phục vụ trước, Chu gia chiếm trước thì chính là của Chu gia
Có hơn ba trăm cái bánh, bởi vì lần này có Trương gia hoạt động, bọn họ phải đóng quầy hàng muộn hơn thường lệ rất nhiều
Diệp Gia kìm nén cơn tức giận, lần đầu tiên buồn bực đến mức cả ngày không có lấy một nụ cười
Nàng tự nhận mình không ngang ngược, mình buôn bán ăn được thịt không cho người khác ăn canh, nhưng không thể tu hú chiếm tổ chim khách như thế này được
Sau đó người của Trương gia kia giống như nếm được miếng ngon thì lại càng không biết xấu hổ
Lợi dụng danh tiếng tốt do quán tây thi tạo ra mỗi ngày đều giành chiếm quầy hàng trước, thái độ này trông giống như là chuyện đương nhiên
Làm ăn ba bốn ngày liên tục, Diệp Gia dứt khoát tìm người làm biển quảng cáo
Treo lên một cây gậy trúc, dựng ở trước gian hàng
[ĐỌC TRUYỆN VIP MIỄN PHÍ TẠI Truyendich.vn]
Chợ Ngói nhỏ thế này giống như trấn Lý Bắc, các tiểu thương bày quầy hàng đều chiếm diện tích khắp nơi, để hàng xuống rồi sau đó hoặc đứng hoặc ngồi gào to
[ĐỌC TRUYỆN VIP MIỄN PHÍ TẠI Truyendich.vn]

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.