Chương 3: Trước giờ Gió đêm đầu mùa hè se lạnh, Tô Viễn bất giác siết chặt áo khoác
Diệp Hạo Vũ hai tay đút túi, thần sắc lạnh lùng bước đi phía trước
Thân hình cường tráng, cùng với chiều cao một mét chín của hắn, cả người tựa như một tòa tháp sắt, khiến người ta phải ngoái nhìn
Đột nhiên, hắn dừng bước, quay đầu nhìn Tô Viễn, vẻ mặt có chút phức tạp, “Lão Tô, đáp án của câu hỏi kia rốt cuộc là gì vậy?” Tô Viễn đang đưa một tay ra trước người vung vẩy tùy ý, như thể đang xua đuổi ruồi, nghe vậy hắn đáp bâng quơ, “là 0 giây.” “0 giây?” Diệp Hạo Vũ nhíu mày, “ngươi thiếu máu à?” Tô Viễn dưới chân lảo đảo, suýt nữa ngã sấp mặt
“A a a a ha ha……” Muội muội một bên ôm bụng, cười như một con ngỗng lớn
“Không phải ta thiếu máu, những thông tin trong đề mục đó vốn là để lừa dối.” Tô Viễn kiên nhẫn giải thích, “dù sao theo dòng chữ bằng máu phía trước đã nói, 【ta】 đã bị tháo đầu trước khi lồng ngực bị mở ra mới đúng.” “Áo
Mẹ nhà hắn, đó là cái đầu óc đột nhiên thay đổi đúng không?” Diệp Hạo Vũ thở phào một hơi, biểu cảm lạnh lùng nhanh chóng chuyển thành nụ cười của Nhị Cáp, “ta còn tưởng ngươi thật sự biết làm toán học đề đâu……” “…… Cái gì ý tứ?” Tô Viễn có chút không hiểu
“Ta đây không lo lắng ngươi vụng trộm học tập sao.” Diệp Hạo Vũ nói, “đã nói mọi người cùng nhau làm rác rưởi, ngươi nếu là nửa đêm vụng trộm đọc sách học tập, ta ngay cả trò chơi cũng chơi không nổi nữa.” “Rạng sáng hai giờ trò chơi ngoại phóng âm thanh làm ta cảm thấy êm tai, ngươi vụng trộm tiến bộ lại làm cho ta ăn ngủ không yên……” “Không phải…… Vân… vân.” Tô Viễn cảm giác đầu có chút choáng váng, “【bảng đen】 cái đề kia nếu như là toán học đề…… Không phải hẳn là đơn giản hơn sao
Là người đều biết làm mà, còn cần nửa đêm vụng trộm đọc sách?” “Ai nói
Ta cũng sẽ không làm.” Diệp Hạo Vũ nói lớn tiếng, không hề ý thức được mình đã bị khai trừ khỏi nhân loại, “ta vừa nhìn thấy mấy con số ký hiệu đó liền choáng đầu, tiểu Thăng ban đầu tấn cấp cuộc so tài thời điểm…… Ta toán học cũng chỉ thi 25 điểm!” Tô Viễn có chút bó tay, không biết nên nói gì
25 điểm này chắc vẫn là do chọn bừa mà ra…… Tô Viễn thở dài, “thôi, nói chính sự đi.” “Đi!” Nói đến chính sự, Diệp Hạo Vũ thu lại nụ cười, trên mặt mang theo vài phần nghiêm túc, “vừa mới mọi người đều đi xem qua, máy chiếu trong phòng học căn bản là không có cắm điện, hơn nữa cái đồ chơi hỏng đó dán muốn chết, căn bản là không thể rõ ràng như vậy.” “Bảng đen cũng chỉ là bảng đen thông thường, căn bản cũng không có cái gì công nghệ cao… Lớp trưởng cũng đã tới phòng làm việc hỏi qua rồi, Lão Trương tối nay căn bản không đến!” Tô Viễn nhẹ gật đầu, “ta cũng đi hỏi qua các lớp khác, bọn hắn hết thảy bình thường, chỉ có lớp chúng ta xuất hiện chữ bằng máu.” “Thật kỳ lạ.” Diệp Hạo Vũ sờ cằm nói: “Trống rỗng xuất hiện 【chữ bằng máu】…… Lão Tô, ngươi nói trên thế giới này, thật chẳng lẽ có quỷ sao?” Quỷ
Ở cái thời đại duy vật này, người bình thường nghe được vấn đề này thường thường là khinh thường không để ý
Thậm chí sẽ sờ sờ gáy của ngươi, hỏi thăm ngươi có phải hay không lúc ra cửa đã đem đầu và mông lắp ngược
Nhưng Tô Viễn lại rơi vào trầm mặc…… Hắn nhìn một mắt cô gái đang đứng cách đó không xa trước mặt
Nàng mười bảy mười tám tuổi, trong đôi con ngươi trong veo lộ ra vài phần tinh nghịch, từng tốp ba tốp năm người đi xuyên qua cơ thể nàng, khiến Tô Viễn nảy sinh một cảm giác hư ảo và không chân thật
Hắn chậm rãi sau đó nói: “Hẳn là… có a.”
…… Hai người trở lại lầu năm ký túc xá nam sinh
Ký túc xá trường học là năm nay mới xây, tổng cộng có năm tầng
Mà ký túc xá là phòng 6 người, mỗi tầng lầu có mười bốn phòng
Bởi vì tầng lầu được sắp xếp theo trình tự lớp học, cho nên lớp (10) phòng ngủ tại lầu năm, hơn nữa toàn bộ lầu năm cũng chỉ có năm phòng ngủ từ 【501】 đến 【505】 là có người ở
Nói cách khác, toàn bộ lầu năm, chỉ có một lớp học này của bọn hắn
Không biết có phải do tâm lý hay không, hành lang vô cùng quen thuộc ngày thường, hôm nay lại khiến Tô Viễn cảm thấy vô cùng âm u kinh khủng
Cuối hành lang không có đèn, chỉ có vô tận hắc ám, trong hắc ám không biết ẩn chứa nguy hiểm gì
Tô Viễn rùng mình một cái, đẩy cửa phòng ngủ 【502】 bước vào
Trong phòng ngủ không một bóng người, chỉ có một nam sinh thấp nhỏ đang đứng ở ban công phơi quần áo
Hắn cao chưa đến 1m6, đứng tại chỗ nhón chân lúng túng, làm thế nào cũng không với tới sào phơi đồ
Hắn tên là Khởi Ngân Hồng, là trưởng phòng ngủ 【502】
[ĐỌC TRUYỆN VIP MIỄN PHÍ TẠI Truyendich.vn]
Nhìn thấy hai người, Khởi Ngân Hồng vội vàng hô: “Hai người tới thật đúng lúc, nhanh tới đây giúp ta một chút.” Diệp Hạo Vũ cũng không nói nhảm, trực tiếp đi qua nhấc hắn lên
“Ca, bạn của ngươi thật ngốc, hắn giúp treo quần áo không được sao, tại sao còn phải nâng người lên?” Muội muội tựa vào đầu giường của Tô Viễn cười khúc khích nói
Tô Viễn lắc đầu, giảm thấp thanh âm nói: “Ngươi không hiểu, làm như vậy hắn sẽ có một loại khoái cảm làm cha.” Hắn nói, từ dưới giường lục tìm điện thoại, bật màn hình nhìn một mắt
Mười giờ lẻ ba phút
Cách giờ tắt đèn còn chưa đến hai mươi phút…… “Cao Văn Nhất cùng Trương Dương đâu, còn chưa trở về à?” Tô Viễn nhíu mày hỏi
[ĐỌC TRUYỆN VIP MIỄN PHÍ TẠI Truyendich.vn]
Khởi Ngân Hồng bĩu môi nói: “Đi (503) xem náo nhiệt, một đống người đều tụ ở trong đó thảo luận cái gì quỷ không quỷ, ngươi nói có phải bị bệnh không?” (503) là phòng ngủ của Mao Hậu Vọng
Diệp Hạo Vũ đặt Khởi Ngân Hồng xuống, sờ lên đầu hắn, mặt mày tràn đầy cưng chiều, giống như lão phụ thân hiền lành, “Hồng nhi, ngươi không đi tham gia náo nhiệt?” “Đi ngươi đại gia, lại chiếm tiện nghi ta!” Khởi Ngân Hồng không nhịn được đẩy tay của Diệp Hạo Vũ ra, nói: “Có cái gì đẹp mắt, thật chẳng lẽ tin tưởng có cái gì sự kiện linh dị?” “Đó chính là một trò đùa quái đản, chỉ là không biết dùng thủ đoạn gì, thà tin có quỷ ta còn không bằng tin tưởng là người ngoài hành tinh xâm lược Địa Cầu tới……” Lời còn chưa nói hết, Tô Viễn đã đứng dậy đi ra ngoài
“Ta đi xem một chút.” “Lão Tô vân… vân ta, ta cũng đi.” Diệp Hạo Vũ cũng theo sát phía sau đi theo
[ĐỌC TRUYỆN VIP MIỄN PHÍ TẠI Truyendich.vn]
“Đi cái gì, hai ngươi không được đi!” Khởi Ngân Hồng nhìn bóng lưng của hai người cấp bách giậm chân, “trở về quét dọn vệ sinh, bằng không về sau đừng nghĩ lại ăn đồ ăn vặt của ta!” Đáp lại hắn chỉ có tiếng “phanh” đóng cửa
… Trên hành lang không một bóng người, Tô Viễn vừa đẩy cửa ký túc xá 【503】 ra, một nam sinh dáng dấp có chút thanh tú vừa vặn che mũi xông ra, sau lưng còn mang theo một luồng khói trắng
“Các ngươi bọn này nam nhân hôi hám, ta thật sự không chịu nổi
Khụ khụ…… Tô ca?” Nam sinh thanh tú này là Cao Văn Nhất, người cùng phòng với Tô Viễn, hắn gọi một tiếng rồi cũng như chạy trốn chạy ra ngoài, “ta đi trước Tô ca, không chịu nổi!” “Chịu không được?” Tô Viễn nhướng mày, trong phòng ngủ sẽ không ở làm gì đó rất vui vẻ chứ
Hắn cùng Diệp Hạo Vũ đi vào phòng ngủ, lập tức bị cảnh tượng trước mắt dọa một phen
Liền thấy trong phòng ngủ khói mù lượn lờ, một đám người vây quanh ở giữa phòng ngủ, ai cũng không thấy rõ mặt của đối phương, giống như đang ở trong phòng xông hơi
Lớp trưởng Chu Du Long đứng ở trung tâm đám người, không ngừng đưa tay lau nước mắt, “trước tiên chớ ồn ào, các ngươi có thể hay không trước tiên bớt hút khói lại, Khụ khụ khụ……” “Mẹ nhà hắn, giảng loại đại sự này làm sao có thể không hút thuốc lá…… Khụ khụ.” Một nam sinh da ngăm đen, để tóc kiểu đầu máy bay mở miệng
Bất quá giờ phút này hắn nhìn qua cũng cảm thấy không tốt cho lắm, đỉnh đầu đều đang phát tán ra khói trắng, hắn thậm chí không phân rõ hút đi vào chính là khói của mình hay là khói thuốc của người khác, “Chu Ba Tử, mở cửa sổ ra một chút, xua bớt mùi vị đi.” “Khụ khụ…… Tốt Phi ca!” Ngồi xổm trong góc Chu Xương nghe vậy lập tức đứng lên, khập khiễng đi đến mở cửa sổ
Sau khi cửa sổ sát đất ở ban công mở ra, sương mù dần dần tan đi, đám người lúc này mới miễn cưỡng có thể nhìn rõ mặt của đối phương.