Làm Thầy Thuốc Có Mô Phỏng Phòng Giải Phẫu

Chương 46: Trương bác sĩ, ân tình của ngươi ta sẽ nhớ một đời




Chương 46: Trương bác sĩ, ân tình của ngươi ta sẽ nhớ một đời
Nghe Trương Dịch nói vậy, đồng nghiệp trong văn phòng đều ngỡ ngàng
Trần Phương vội kéo Trương Dịch ra, nhỏ giọng khuyên: “Trương Dịch, cậu đừng có ra oai chứ
Cậu giúp được người ta thế nào
Mấy vạn tệ đó!”
Chính Trương Dịch cũng chỉ là một Quy Bồi Sinh
Tiền lương một tháng e là còn chưa đủ sinh hoạt cá nhân, còn đâu ra mà lo chuyện này
Mọi người đều nghĩ rằng Trương Dịch định tự bỏ tiền túi ra để lo ca phẫu thuật cho bệnh nhân
Ngay cả cô bé đang q·u·ỳ trên mặt đất cũng nghĩ như vậy
Cô bé nắm lấy tay Trương Dịch, cảm kích nói: “Cảm ơn bác sĩ
Cảm ơn bác sĩ
Bác sĩ là người tốt!”
Mẹ cô bé cũng không ngừng nói cảm tạ Trương Dịch
Lúc này, Trương Dịch bình tĩnh nhìn hai người, từ tốn lên tiếng: "Hai người đứng dậy đã, ta nói giúp là chỉ việc ta đã tạo một tài khoản quyên góp từ thiện, đợi gom đủ năm vạn thì mẹ cháu có thể phẫu thuật
Ngoài ra, vừa rồi cháu nói ba cháu trước đây là cảnh s·á·t?”
Trong mắt cô bé hiện lên vẻ tự hào, khẽ gật đầu: “Dạ, mẹ cháu nói ba cháu là anh hùng
Vì bắt người x·ấ·u… mà hy sinh…”
Các bác sĩ xung quanh lộ vẻ tiếc nuối
Thật sự không dễ dàng gì
Tuổi còn nhỏ đã không có ba, bây giờ đến mẹ cũng bị ung thư…
Đúng là dây gai chỉ chọn chỗ mỏng mà mọc, xui xẻo cứ tìm người khổ
Trong thoáng chốc, Trương Dịch càng đồng cảm với hoàn cảnh gia đình họ hơn
“Cháu ngồi lên đi, đừng q·u·ỳ nữa.” Trương Dịch đỡ cô bé ngồi lên ghế
“Thế này đi, ta sẽ ứng trước hai ngàn tệ cho các người nhập viện, đợi quỹ từ thiện gom đủ thì các người có thể trực tiếp phẫu thuật, ca này ta sẽ tự mổ chính, tiền phẫu thuật chỉ lấy giá gốc, không nhận thêm hoa hồng.”
Nghe xong, các bác sĩ xung quanh đều nể phục nhìn Trương Dịch
Tiểu tử Trương Dịch này… thật là người tốt
Lữ Tĩnh nghe văn phòng ồn ào liền tới xem sao
Vừa đến đã thấy cảnh này
Trương Dịch muốn bỏ tiền ra để ứng trước viện phí cho bệnh nhân
Đồng thời còn không nhận tiền hoa hồng từ ca mổ chính
Thật quá t·h·iện lương
Hai mẹ con cô bé nghe vậy thì bật khóc nức nở, liên tục gật đầu cảm ơn Trương Dịch
“Bác sĩ Trương, anh thật sự là một thầy t·h·u·ố·c tốt!”
Đương nhiên, điểm cảm kích của Trương Dịch cũng đồng thời tăng lên
Sau đó, Trương Dịch dẫn hai mẹ con cô bé đến quầy thu ngân nộp viện phí
Nhân viên thu ngân thấy Trương Dịch đang giúp họ quẹt thẻ, không nhịn được hỏi: “Bác sĩ Trương, chuyện gì vậy
Anh giúp họ trả tiền à?”
Trương Dịch gật đầu: “Ừ, hoàn cảnh gia đình họ quá khó khăn, tôi giúp họ hai ngàn tệ xem như quyên góp.”
Mấy nhân viên thu ngân lập tức trợn mắt kinh ngạc
“Cái gì
Hai ngàn tệ?!”
“Bác sĩ Trương anh… Haizz!”
“Tiền lương của anh cũng đâu có nhiều đâu bác sĩ Trương?”
“Đúng đó, tiền lương của anh còn không đủ tiêu mà.”
Thật không biết bác sĩ Trương là quá ngốc hay quá t·h·iện lương nữa…
Mà lại giúp người ta ứng trước hai ngàn tệ tiền viện phí
Nghe nhân viên thu ngân khuyên can, Trương Dịch bình tĩnh khoát tay: “Không sao đâu, hai ngàn tệ thôi mà.”
Nhân viên thu ngân: “…”
Thôi được rồi
[ĐỌC TRUYỆN VIP MIỄN PHÍ TẠI Truyendich.vn]
Nghe Trương Dịch nói vậy, bọn họ cũng chỉ còn cách bội phục
Vèo vèo nạp tiền quẹt thẻ
Xong việc
Trương Dịch đưa giấy nhập viện và thẻ khám bệnh cho bệnh nhân rồi nói: "Hai người cầm cái này lên lầu năm làm thủ tục nhập viện đi, việc điều trị và kiểm tra tiếp theo ta sẽ liên lạc với bên lầu năm
[ĐỌC TRUYỆN VIP MIỄN PHÍ TẠI Truyendich.vn]
Cô bé nhận giấy nhập viện và thẻ khám bệnh từ tay Trương Dịch
Khóe mắt cô lại rưng rưng lệ
“Bác sĩ Trương, chúng tôi… không làm liên lụy đến anh chứ?”
Nghe người ở quầy thu ngân nói vậy, cô bé trong lòng vô cùng áy náy
“Không sao đâu, hai ngàn tệ với ta mà nói thật không có gì.”
Trương Dịch ra hiệu hai mẹ con không cần bận tâm
Cô bé chợt ngẩng đầu lên, trong đôi mắt lấp lánh ánh lên vẻ kiên quyết: “Bác sĩ Trương, ân tình của anh và hai ngàn tệ này tôi sẽ nhớ một đời, anh cứ yên tâm, sau này tôi k·i·ế·m được tiền nhất định sẽ trả lại cho anh.”
Trương Dịch cười không để bụng: “Ừ, không sao, ta chờ cháu trả.”
Trở lại văn phòng
Đồng nghiệp tuy rất không hiểu hành động của Trương Dịch
Nhưng trong lòng bọn họ lại rất bội phục anh
Hai ngàn tệ, đủ cho một Quy Bồi Sinh như anh tiêu cả tháng đi
Haizz, anh đúng là quá quên mình vì người
Trần Phương ngồi cạnh Trương Dịch hỏi: “Trương Dịch, tháng này cậu được bao nhiêu lương thế
Cậu quyên cho họ hai ngàn, liệu cậu có đủ không?”
Trần Phương nhớ rõ Trương Dịch không xe không nhà cũng chẳng có ba mẹ
Lẽ ra cuộc sống phải rất túng thiếu mới phải
Không ngờ hôm nay lại sẵn lòng bỏ ra số tiền lớn như vậy để giúp đỡ bệnh nhân
Nào ngờ Trương Dịch ngớ ra một lúc, rồi nghĩ nghĩ về tiền lương: “Tiền lương
Tháng này… có phát lương rồi à?” Trương Dịch hỏi
Anh thật sự không để ý đến việc bệnh viện phát lương…
Mấy ngàn tệ vào tài khoản sao sướng bằng mấy chục vạn chứ
Trần Phương hóa đá tại chỗ
Khá lắm, phát lương hay chưa cũng không biết nữa à?
Trương Dịch vội lấy điện thoại ra xem tin nhắn ngân hàng
“À, tháng này thêm tiền tích hiệu chắc tầm ba ngàn sáu.”
Trần Phương lúc này mới yên tâm: “Vậy là không tệ rồi, tụi mình hồi trước lúc quy bồi chỉ được hơn một ngàn, mà trước nữa, thời quy bồi căn bản là không có lương đâu.”
Trương Dịch vừa nói chuyện với Trần Phương vừa chỉnh sửa thông tin kêu gọi từ thiện cho bệnh nhân ung thư bao t·ử này
‘Lý Hiểu Hà, nữ, người huyện Vân Dương, Thiên Hà, chồng là cảnh s·á·t n·hân dân, mười lăm năm trước do c·ô·ng tác mà hy sinh, để lại con gái năm tuổi và hai tuổi
Lý Hiểu Hà một bên làm việc một bên nuôi hai con gái nhỏ, cuối cùng đã nuôi dưỡng các con khôn lớn, bây giờ lại phát hiện mắc phải ung thư giai đoạn cuối tại bệnh viện Nhân Dân Thiên Hà
Vì một mình nuôi hai con, lại mắc bệnh tật nên hoàn cảnh rất khó khăn, gia đình căn bản không đủ khả năng chi trả năm vạn tiền phẫu thuật nên khẩn thiết mong các nhà hảo tâm rộng tay giúp đỡ!’
Bên dưới phần giới thiệu còn có cả đơn xét nghiệm và chẩn đoán bệnh cùng với ảnh chụp căn cước của Lý Hiểu Hà
Trên trang web quyên góp từ thiện, có rất nhiều thông tin kêu gọi giúp đỡ
Nhưng tin này dường như nhờ mấy chữ “con của cảnh s·á·t mồ côi”, rất nhanh chóng được nhiều người chú ý
Chỉ trong nửa ngày, số người quyên góp đã lên tới hơn ba trăm
Tổng số tiền quyên được cũng đạt 8,213 tệ
Lúc này, Lữ Tĩnh đến
Anh nhìn Trương Dịch rồi hỏi: “Quỹ từ thiện này quyên góp sao
Tôi cũng muốn góp một chút sức lực nhỏ bé.”
Sau đó, Lữ chủ nhiệm cũng quyên ba trăm tệ
Bác sĩ các khoa trong văn phòng cũng quyên một chút
Có người mười hai mươi tệ, có người năm mươi một trăm, cũng có người không quyên
Dù quyên hay không đều là ý nguyện cá nhân, không thể dùng đạo đức ép buộc
Cùng lúc đó
Trạm c·ô·ng an thông khu huyện Vân Dương
Một viên cảnh s·á·t hơn bốn mươi tuổi chú ý đến thông tin kêu gọi từ thiện này
[ĐỌC TRUYỆN VIP MIỄN PHÍ TẠI Truyendich.vn]
“Lý Hiểu Hà
Cái tên này sao mà quen vậy?”
Đột nhiên, ông ấy nhớ ra
“Đây chẳng phải vợ của Triệu Phi Long sao?!”
Viên cảnh s·á·t này liền đem tin quyên góp đưa cho sở trưởng xem
Mấy vị cảnh s·á·t này đều là người có thâm niên
Mười lăm năm trước, lúc Triệu Phi Long hy sinh bọn họ đều còn trẻ
Đối với việc Triệu Phi Long hy sinh họ đều cảm thấy rất đau lòng
Thật không ngờ, vợ Triệu Phi Long bây giờ lại bị ung thư
Thật đúng là số phận trêu người
Sở trưởng xem xét, quả đúng là gia quyến của vị cảnh s·á·t đã hy sinh đang cầu cứu trên m·ạ·n·g
Lập tức, ông liền lái xe tới bệnh viện Nhân Dân Thiên Hà
Trên đường còn xin ý kiến lãnh đạo xem có thể giúp đỡ họ được không
Ít nhất cũng cấp cho chút tiền trợ cấp
Dù sao, lúc này giúp cái gì cũng không bằng cho ít tiền thực tế
Đợi khi mấy cảnh s·á·t này đuổi đến bệnh viện
Trương Dịch bọn họ đã sắp tan tầm
Tuy nhiên, chiếc xe cảnh s·á·t đỗ ở cổng bệnh viện vẫn thu hút sự chú ý của không ít nhân viên làm việc
"Chiếc xe cảnh s·á·t này làm gì ở đây
Chẳng lẽ bệnh viện lại có người gây chuyện à
Trần Phương nghi hoặc nói
Sau đó, mọi người nhìn thấy từ trên xe bước xuống ba cảnh s·á·t tr·u·ng niên đi vào bệnh viện.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.