Lâm Uyên Hành

Chương 86: Thần Thông Phi Tuyết Ánh (2)




Viên Tam tổ sư đang định đuổi theo, tầm mắt đột nhiên tối sầm xuống từng đợt
Miệng vết thương từ trận đánh giữa lão với quỷ quái khổng lồ ban nãy đã lại vỡ ra, làm cho khí huyết của lão xói mòn
Tô Vân cũng đánh nát sáu con vượn trắng của lão, khiến khí huyết của lão càng thêm yếu đi
- Tiểu quỷ lòng dạ độc ác, giết nhiều người của tộc ta như vậy, không thể cứ buông tha cho nó như thế được
Viên Tam tổ sư khoanh chân ngồi xuống, thôi động Tiên Viên Dưỡng Khí thiên, thổ nạp linh khí, hấp thu tinh hoa mặt trời, tạm thời ngăn được vết thương lại
Sau khi tu luyện tới cảnh giới Uẩn Linh, trở thành linh sĩ là cần phải đổi công pháp, từ bỏ công pháp Trúc Cơ ban đầu
Nhưng Viên Tam tổ sư sống ở vùng quê, lại là vùng khỉ ho cò gáy như Thiên Thị viên, nơi điêu dân nhiều vô kể, đương nhiên không ai bằng lòng dạy cho lão
Lão không có công pháp tiếp theo, nên chỉ có thể tiếp tục tu luyện Tiên Viên Dưỡng Khí thiên
Thậm chí đến cả tính linh thần thông đều do chính lão tự tìm tòi ra, chứ không phải tuyệt học chính tông ở quan học
Cũng chính vì điều đó nên Tô Vân mới có thể liếc mắt nhìn thấu cách sử dụng tính linh thần thông của lão, lại còn học lỏm rồi mang ra đối phó lão
Do đó tính linh thần thông của cả hai không phải chính cống
Nếu muốn tu thành tính linh thần thông chính cống thì cần vào quan học, vả lại sau khi học xong còn cần danh sư chỉ bảo, tu hành vài năm rồi mới thông hiểu đạo lý
Tô Vân giẫm lên Thần Tiên Tác nhanh chóng lao đi trong đám mây, khi đi tới hết một dây thừng, hắn lập tức bám dây thừng tụt xuống, lại như linh vượn tung mình nhảy vút đi trong rừng cây tuyết trắng, nhanh chóng chạy tới trạm dịch Thiên Thị viên
- Không biết mấy người nhị ca đã đến trạm dịch chưa
Lòng hắn thầm nghĩ
Mặt trời dần lên tới đỉnh điểm, tuyết phản chiếu ánh sáng mặt trời vô cùng chói mắt
Hoa Hồ dẫn ba đứa bé đi trên mặt tuyết
Bề ngoài lớp tuyết đóng một tầng băng thật dày, giẫm lên vang lên tiếng răng rắc
Tối hôm qua bọn họ đi trong đêm, lòng thực sự sợ hãi, nhưng may thay dọc đường đi không gặp phải nguy hiểm gì
Bốn đứa trẻ do yêu hồ biến thành đi từ đêm tới bây giờ, vừa đói vừa mệt, cũng may trong tuyết có mấy món thôn quê như thỏ chuột, có cái nhét tạm vào bụng
Giữa trưa, lớp tuyết bị mặt trời chiếu xuống nên xốp hơn nhiều
Tuyết dần tan, nhưng không khí cũng càng lạnh hơn
Trong giày của bọn họ là nước tuyết lạnh như băng đá, mặc dù đi bộ đã lâu nhưng không hề ấm áp lên chút nào
Sau trưa, ánh nắng không còn ấm áp nữa, giầy lại càng lạnh hơn
Bốn đứa trẻ ôm chặt quần áo đi dọc theo đường núi tuyết vòng qua một đỉnh núi
Không rõ vì sao mà trên đỉnh núi kia không có chút tuyết nào, cỏ cây vẫn xanh um, nhưng đỉnh núi lại trọc lốc
Vòng qua đỉnh núi này, một trạm dịch với ngói xanh tường trắng hiện ra trước mắt bọn họ
[ĐỌC TRUYỆN VIP MIỄN PHÍ TẠI Truyendich.vn]
Bên ngoài trạm dịch của Thiên Thị viên là một hành lang dài chỉ che được mưa chứ không chắn được gió, đi lên trước mới thấy nhà cửa có thể tá túc được, nhưng cũng không lớn, trông thì chỉ chứa được chừng mười người
Bốn đứa bé vất vả đi tới trạm dịch
Khi đến hành lang, thấy bên dưới là một đường đất rộng chừng năm sáu trượng không rõ thông tới hướng nào
Trên con đường đó được trải đá san sát không có tuyết đọng, bên trên còn có dấu móng vuốt rất lớn
Lúc này bọn họ nghe thấy một giọng nói quen thuộc vang lên
- Nhị ca
Hoa Hồ run rẩy, quay đầu nhìn lại
[ĐỌC TRUYỆN VIP MIỄN PHÍ TẠI Truyendich.vn]
Hắn thấy Tô Vân đi tới chỗ bọn họ trong ánh trời chiều cùng gió lạnh thổi tới từ khe núi, máu trên người đông lại thành những mảng băng màu đỏ, bộ y phục mới thay cũng rách nhiều chỗ
Nhưng bước đi của hắn lại vẫn rất vững vàng, sải bước lớn, ánh mắt vẫn lợi hại như trước
- Tiểu Vân ca còn sống
Thanh Khâu Nguyệt chạy tới nghênh đón Tô Vân, ôm lấy chân hắn khóc òa lên
Hồ Bất Bình và Ly Tiểu Phàm cũng chạy tới, ôm chân kia của hắn, khóc lóc nói
- Bọn đệ tưởng huynh chết rồi, lúc đi đường chẳng ai dám nói gì
Tô Vân giơ tay vò vò mũ của mấy đứa bé, mỉm cười nhìn Hoa Hồ dưới hành lang
- Nhị ca, ta bình yên
Hoa Hồ quay đầu, lau nước mắt đi, rồi cười nói
- Ta biết đệ sẽ sống và tới được đây
Đệ luôn giữ lời hứa, cho dù chết cũng sẽ hóa thành tính linh đi tới đây
Ba đứa bé Thanh Khâu Nguyệt rốt cuộc bình tĩnh lại, không khóc nữa
Tô Vân ôm mấy đứa đi vào hành lang, đưa mắt nhìn sơn đạo kia
Sơn đạo này trải tới từ trên một ngọn núi tuyết, nhìn từ xa thì thấy sơn đạo hệt như một con rồng đang nằm phủ phục trên núi tuyết, không biết kéo dài tới nơi nào
Mà nhìn theo một bên khác của sơn đạo thì nó xuyên qua từ mấy ngọn núi lớn khác
Bốn đứa trẻ đã chạy tới trước nhà, Tô Vân vội vàng đuổi theo
Bên trong trạm dịch, mấy binh lính già ngồi sưởi ấm quanh đống lửa, trên bức tường phía sau bọn họ có dựng mấy thanh trường thương dài chừng một trượng sáu, một trượng bảy
Bọn họ mặc áo khoác rất dày, đôi tay to đầy những vết chai, khuôn mặt ửng hồng trông không được khỏe khoắn, không rõ do gió lạnh thổi hay hơ lửa nóng
Tô Vân nhìn kỹ, thấy trên đầu của cây trường thương còn dính vết máu
Bọn họ là những binh lính canh giữ trạm dịch Thiên Thị viên, mỗi khi đêm đến đều phải cảnh giác đề phòng nguy hiểm đột kích, bởi vậy trường thương cũng không khỏi nhuốm máu
- Đi thành Sóc Phương à
Một binh lính già trong số kia ngẩng đầu liếc nhìn bọn họ, giọng nói trầm mang theo ngữ điệu độc hữu của Sóc Phương
- Bốn đứa kia nửa vé, một người một vé
Nửa vé mười đồng, một vé hai mươi đồng, tổng là sáu mươi đồng
Ông ta nhìn Tô Vân, nhướng mày, hiển nhiên đã thấy vết máu trên người hắn
- Đắt ghê
Tô Vân có chút choáng váng, không biết do đánh nhau với Viên Tam tổ sư làm tổn thất nguyên khí hay bị giá tiền này dọa, vội vàng định thần lại
Đây gần như một nửa tài sản của bọn họ rồi, nhưng hắn vẫn móc túi tiền ra rồi đếm lấy sáu mươi đồng Ngũ Thù
Thanh Khâu Nguyệt ngửa đầu hỏi
- Thưa bá bá, không trả tiền có được không
Vị binh lính già kia rời mắt khỏi Tô Vân, lắc đầu nói
[ĐỌC TRUYỆN VIP MIỄN PHÍ TẠI Truyendich.vn]
- Không trả tiền thì đi bộ
Các ngươi chân ngắn tay ngắn, phải đi bộ nửa tháng mới tới được Sóc Phương
Vả lại cứ coi như trong các ngươi có một linh sĩ, cũng chưa chắc đã có thể sống sót ra khỏi khu không người
Nhưng mua vé rồi, tối có thể tới Sóc Phương
- Linh sĩ
Đám Hoa Hồ giật mình, vội quay sang nhìn Tô Vân
Tô Vân mỉm cười, vận động khí huyết, một chiếc chuông vàng chậm rãi hiện ra trên đỉnh đầu, hắn giải thích
- Ta cũng vừa phát hiện cách đây không lâu
Hóa ra ba năm trước ta đã trở thành linh sĩ rồi.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.