Lãng Tử Hồi Đầu: Ta Có Thể Thấy Trước Tương Lai

Chương 92: Ngưu tầm ngưu, mã tầm mã




Chương 92: Ngưu tầm ngưu, mã tầm mã
Tại Thiên Dương tửu điếm
Phòng Thiên Tự
Lúc Lâm Minh và Trần Giai chạy tới, Hồng Ninh, Hàn Thường Vũ, và Chu Trùng đều đã đến đông đủ
Vốn dĩ hẹn là 6 giờ, không phải mọi người đến sớm, mà là do Lâm Minh và Trần Giai vì đến bệnh viện nên đã tới muộn
Tưởng Thanh Dao quả nhiên không thất hứa, nàng ngồi cạnh Chu Trùng, mang dáng vẻ tiểu gia bích ngọc
Có vẻ như đây là lần đầu tiên cùng bạn bè của Chu Trùng ra ngoài ăn cơm nên nàng trông hơi căng thẳng
“Lâm ca!” Thấy Lâm Minh tới, mấy người cũng đứng dậy chào
Mắt Hồng Ninh lộ vẻ kinh ngạc: “Vị này là tẩu tử à
Trời ơi, chẳng trách bao nhiêu mỹ nữ theo đuổi Lâm ca mà Lâm ca chẳng thèm liếc mắt lấy một cái, ta sớm đã đoán tẩu tử chắc chắn rất xinh đẹp, nhưng ta vạn vạn không ngờ lại xinh đẹp đến mức này!”
Thực ra trong lòng Trần Giai cũng hơi có chút căng thẳng
Những người ở đây khác hẳn với đám hồ bằng cẩu hữu mà Lâm Minh quen biết trước kia, có thể nói ai nấy đều là đại nhân vật
Tuy nhiên, vẻ mặt khoa trương kia của Hồng Ninh lại khiến nàng bật cười thành tiếng
Sự căng thẳng trong lòng cũng tan biến tự lúc nào không hay
“Ngươi còn nhìn vợ ta chằm chằm như vậy, ta sẽ móc hai con ngươi của ngươi ra đấy.” Lâm Minh giả vờ bất mãn nói
Hồng Ninh lập tức tỏ vẻ tủi thân: “Lâm ca, người xinh đẹp như tẩu tử, quả thực là tiên tử hạ phàm, huynh cứ để ta ngắm thêm vài lần đi…”
“Thằng nhóc thối, muốn ăn đòn à!”
“Ha ha ha!”
Chỉ nói mấy câu, bầu không khí trong phòng liền trở nên thân mật, gần gũi
[ĐỌC TRUYỆN VIP MIỄN PHÍ TẠI Truyendich.vn]
Chu Trùng lúc này lên tiếng: “Hồng Ninh, ngươi có ý gì hả
Lúc Thanh Dao nhà ta tới, cũng không thấy ngươi nịnh nọt như vậy, lẽ nào Thanh Dao nhà ta không xinh đẹp?”
Hồng Ninh bĩu môi: “Thanh Dao tất nhiên là xinh đẹp, dùng chim sa cá lặn, hoa nhường nguyệt thẹn để hình dung cũng không đủ
Nhưng người ta bây giờ còn chưa qua môn, cũng không phải ‘Thanh Dao của ngươi’ đâu
Lỡ như người ta thích, không phải kiểu thể trạng gầy yếu như ngươi, mà là kiểu như ta thì sao?”
Chu Trùng sầm mặt đứng dậy: “Lâm ca, thằng nhóc này hôm nay đáng bị đánh rồi, hai chúng ta xử lý nó một trận trước nhé?”
“Cũng không phải là không được.” Lâm Minh mỉm cười gật đầu
“Đùa chút thôi, đùa chút thôi mà!” Hồng Ninh vội nói: “Đây không phải sợ Thanh Dao và tẩu tử căng thẳng sao, cố ý khuấy động bầu không khí một chút, hai người các huynh sao lại định động thủ thật thế?”
Mọi người lại cười ầm lên
Hồng Ninh không đùa nữa: “Tẩu tử, Thanh Dao, hai người mau ngồi xuống, đây là khách sạn của nhà ta, đừng khách sáo, muốn ăn gì cứ gọi, đều ghi vào sổ của ta!”
Lâm Minh cười giới thiệu với Trần Giai: “Chu Trùng và Hàn Thường Vũ thì em biết rồi, gã này tên Hồng Ninh, người thừa kế tương lai của Tập đoàn Thiên Dương, khách sạn này là nhà hắn mở.”
“Chào anh.” Trần Giai dịu dàng nói
“Chào tẩu tử, chào tẩu tử, hì hì.” Hồng Ninh gãi đầu, lúc này mới xem như thực sự làm quen với Trần Giai
“Chị dâu, chị ngồi bên em nhé?” Tưởng Thanh Dao bỗng nhiên nói: “Em là Tưởng Thanh Dao, sau này chị cứ gọi em là Thanh Dao đi
Ở đây chỉ có hai chúng ta là phụ nữ, ngồi cùng nhau cũng có chuyện để nói.”
“Được.” Trần Giai ngồi xuống cạnh Tưởng Thanh Dao, còn Lâm Minh thì ngồi cạnh Hồng Ninh
“Chuyện ba của Bình Bình chuyển viện lên thủ đô, chính là Hồng Ninh sắp xếp đấy.” Lâm Minh nói
“À?” Trần Giai vội vàng nâng chén trà lên: “Anh Hồng, chuyện này tôi thay mặt em trai cảm ơn anh, tôi không biết uống rượu, xin lấy trà thay rượu.”
“Tẩu tử, đừng làm vậy ạ, chị khách sáo thế này, em sợ bị Lâm ca đánh chết mất!” Hồng Ninh vội vàng xua tay: “Mau ngồi xuống, mau ngồi xuống, em còn chưa kịp kính chị mà, chị cũng đừng gọi em là ‘Anh Hồng’ gì cả, cứ gọi em là Hồng Ninh hoặc Hòa Thượng là được rồi
Chúng ta đều là người một nhà, không nói lời khách sáo, phàm là việc em giúp được, ai mà từ chối thì người đó là cẩu!”
Nghe vậy, mọi người đều bật cười
“Em dâu, em cứ ngồi xuống trước đi, Hồng Ninh tính tình thẳng thắn lắm, với lại Lão Lâm còn giúp nó kiếm được 2 tỷ đấy, chút chuyện này của em thì nhằm nhò gì?” Hàn Thường Vũ cười nói
“Vậy sao?” Trần Giai nhìn về phía Lâm Minh
[ĐỌC TRUYỆN VIP MIỄN PHÍ TẠI Truyendich.vn]
Không đợi Lâm Minh mở miệng, Hàn Thường Vũ lại nói: “Không chỉ Hồng Ninh đâu, ngay cả anh cũng kiếm được 200 triệu theo cậu ấy, còn thằng nhóc Chu Trùng kia thì kiếm được hơn 6 tỷ!” “Nhưng so với tiền bạc, chúng tôi càng cảm kích Lão Lâm đã kéo chúng tôi về từ bờ vực, nếu không, hôm nay khó mà chúng tôi có thể ngồi ở đây.”
Trần Giai thật sự không biết những chuyện này, trong lòng nàng nghi hoặc, nhưng bề ngoài không hề biểu lộ ra
“Lão Hàn, đây là lần cuối cùng, sau này chúng ta không nhắc đến chuyện này nữa.” Lâm Minh giả vờ không vui
“Được được được…” Hàn Thường Vũ cười khổ
“Chị dâu, lần trước em cũng suýt bị mấy gã say rượu..
Là Lâm ca báo sớm cho Chu Trùng, bảo anh ấy đến cứu em.” Tưởng Thanh Dao nhỏ giọng nói
“Lâm Minh còn có bản lĩnh lớn như vậy sao?” Trần Giai cười híp mắt nhìn Lâm Minh
Lâm Minh toàn thân tê rần: “Này, cứ nói chuyện mãi, mọi người không đói à
Mang thực đơn đến đây, hôm nay ta phải làm thịt Hòa Thượng một phen mới được!”
“Xì, anh ăn được bao nhiêu chứ
Cứ gọi thoải mái, ta mà nháy mắt một cái, sau này không cạo đầu trọc nữa!” Hồng Ninh tỏ vẻ ngang tàng
Lâm Minh nói muốn tự mình gọi món, lại đưa thực đơn đến trước mặt Trần Giai và Tưởng Thanh Dao
“Lâm ca, bọn em cũng không biết gọi món, các anh xem đi ạ.” Tưởng Thanh Dao nói
Tính cách nàng rất dịu dàng, cũng rất dễ e thẹn
Kiểu phụ nữ như vậy, lại càng khiến người ta bất giác muốn che chở
Trần Giai trước kia cũng như vậy
“Thanh Dao, em cứ gọi đi, dù sao thằng nhóc Hồng Ninh này cũng có tiền mà.” Chu Trùng nói khẽ
Tưởng Thanh Dao lắc đầu
“Vậy thế này đi, Hồng Ninh cậu tự sắp xếp nhé, khẩu vị bọn tớ đều tốt cả, không kén chọn.” Lâm Minh thu lại thực đơn
“Được thôi.” Hồng Ninh gật đầu, rồi đi ra ngoài sắp xếp
Lúc mọi người đang tán gẫu thoải mái, từng món ngon mỹ vị cũng được bưng lên bàn
Đều là đủ loại hải sản địa phương, còn có thịt bò wagyu, dăm bông các loại
Mọi người cũng không khách sáo, tự mình bắt đầu ăn
Lâm Minh thỉnh thoảng nhìn Chu Trùng, không nhịn được cười nói: “Chu đại công tử nhà ta cũng biết thương người thế cơ à, sao trước đây không thấy cậu bóc cua cho tớ bao giờ?”
Chu Trùng cười khẩy: “Lâm ca cũng đừng chó chê mèo lắm lông, đồ ăn trong đĩa tẩu tử chẳng phải đều do huynh gắp cho sao?”
Nói xong, hai người nhìn nhau, rồi cùng bật cười ha hả
Chuyện này lại khiến Trần Giai và Tưởng Thanh Dao đỏ mặt
“Hai người đúng là ngưu tầm ngưu, mã tầm mã.” Trần Giai liếc Lâm Minh một cái đầy quyến rũ
“Bọn tớ cái này gọi là tâm hữu linh tê.” Lâm Minh nói
Rượu qua ba tuần, thức ăn qua năm vị
Mọi người cuối cùng bắt đầu bàn chuyện chính
“Lâm ca, đại bộ phận người phụ trách các Chợ Hải Sản ở thành phố Lam Đảo, em đều liên hệ gần xong rồi, Hồng Ninh cũng quen biết không ít, sau này hải sản của chúng ta chở đến đây, chắc chắn không lo đầu ra.” Chu Trùng nói
Hồng Ninh cũng gật đầu: “Về cơ bản mà nói, hải sản ở đó chính là loại được ưa chuộng nhất, mặc dù giá cao hơn nhiều, nhưng không thiếu người có tiền.”
Lâm Minh hơi gật đầu
Chưa cần nói đến Hồng Ninh, chỉ riêng thân phận của Chu Trùng cũng đủ để những người phụ trách Chợ Hải Sản kia phải cân nhắc kỹ lưỡng
Hơn nữa, cũng không phải là ép buộc người ta, hải sản ở đó trước nay đều là có tiền cũng khó mua được, nếu không thì những tay buôn kia đem hải sản đi bán ở đâu
“Chuyện hải sâm giống thế nào rồi?” Lâm Minh lại hỏi
“Chú Ba đã bắt đầu thu mua hải sâm giống loại trung bình ở thành phố Đạt Hưng rồi, chỉ chờ lều hải sâm của chúng ta dựng xong là có thể đưa vào nuôi.” Chu Trùng nói
“Lều hải sâm chúng ta dựng không thiếu, hôm nay Lý Hoành Viễn lại đến thôn Ngọc Sơn ký hợp đồng, ước tính cẩn thận chắc cũng phải khoảng hai nghìn cái lều hải sâm.” Lâm Minh nghĩ ngợi rồi nói tiếp: “Tuy nhiên, trong điều kiện có đủ nhân công và vật liệu, khoảng nửa tháng là có thể xây xong toàn bộ những lều hải sâm đó.”
Lều hải sâm cũng chỉ dùng gạch lớn xếp chồng lên, không tỉ mỉ như xây nhà, chỉ cần trả đủ tiền công nhân, một đêm là có thể dựng xong một cái
“Hai nghìn lều hải sâm, nửa tháng là xây xong
Thời gian có gấp quá không
Chất lượng như vậy có ổn không?” Hàn Thường Vũ nói một câu
Lâm Minh hơi lắc đầu: “Chúng ta dựng lều hải sâm, không phải thật sự để nuôi hải sâm giống, mà chỉ là tạm thời gom số hải sâm giống đó vào tay thôi
Đợi Tinh Thần Xưởng Đóng Tàu tới, bất kể số hải sâm giống này có thể sinh sản hay không, đều phải bán đi ngay lập tức.”
“Ra là vậy…” Hàn Thường Vũ chợt hiểu ra: “Nói như vậy, bất kể là đầu cơ hải sản, nuôi hải sâm giống, hay là xây lều hải sâm, đều chỉ là làm một vụ?”
“Có thể nói như vậy, nhưng chuyện đầu cơ hải sản thì lại có thể làm lâu dài, dù sao chúng ta thầu là vùng biển 500 kilômét vuông, toàn bộ ngư dân trấn Điền Linh cũng đánh bắt ở vùng biển này, Tinh Thần Xưởng Đóng Tàu có thể chiếm được một phần mười đã là rất tốt rồi.” Lâm Minh nói
“Vậy ngày mai chúng ta đến bến tàu trấn Điền Linh xem sao?” Chu Trùng hỏi
“Được, nếu các cậu có thời gian thì cùng đi, nghe nói mấy tay buôn hải sản đó đều là đầu gấu, tớ cũng không muốn bị đánh.” Lâm Minh nói đùa
Chu Trùng khinh thường: “Bây giờ là xã hội pháp trị, đánh người là phải bồi thường tiền đấy!”
“Ha ha ha!” Mọi người cười vang
Nói đi nói lại, nhưng chuyện đánh nhau ở bến cảng thực sự quá bình thường
[ĐỌC TRUYỆN VIP MIỄN PHÍ TẠI Truyendich.vn]
So với sự cạnh tranh âm hiểm xảo trá của những ông trùm kinh doanh thực thụ, mấy tay buôn hải sản này có là gì
……
9 giờ tối
Bữa tối chính thức kết thúc
Trên đường về tiểu khu An Cư, Lâm Minh nhẹ giọng hỏi: “Tối nay em vui không?”
“Vâng.” Trần Giai gật đầu: “Mấy người bạn này của anh tuy đều là đại nhân vật, nhưng ai cũng rất thân thiện, hơn nữa trông chỉ có anh là giống như bị thiên Lôi sai đâu đánh đó vậy, em chẳng thấy căng thẳng chút nào.”
Lâm Minh nhẹ nhàng nắm lấy tay Trần Giai
“Anh lo lái xe đi!” Trần Giai làm bộ giằng ra mấy lần, cuối cùng mặt đỏ hồng mặc cho Lâm Minh nắm tay
“Hay là sau này Huyên Huyên có ba mẹ trông nom, lại có những bữa tiệc như thế này, em cùng anh đi tham gia nhé?” Lâm Minh nói
Trần Giai khẽ hừ một tiếng: “Được vậy thì tốt quá rồi, vừa hay em cũng lười nấu cơm, hơn nữa ra ngoài ăn toàn đồ ngon, tội gì không đi?”
“Trần đại mỹ nữ của anh cuối cùng cũng thông suốt rồi à?” Lâm Minh cười đùa nói
Chỉ thấy Trần Giai mím môi: “Thực ra trước đây em vẫn luôn tưởng tượng về cuộc sống như vậy, anh dẫn em đi gặp bạn bè của anh, em dẫn anh đi gặp bạn bè của em
Không cần phải đến nhà hàng cao sang cỡ nào, cũng không cần đối phương phải có thân phận gì, chỉ cần có thể ngồi lại tâm sự, ăn bữa cơm, thế là vui lắm rồi.”
Nghe vậy, Lâm Minh siết chặt tay Trần Giai, bất giác dùng sức hơn.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.