“Vạn Tri Thanh, đi mời đại đội trưởng tới.”
Chu Lỵ Lỵ luống cuống, vội vàng tiến lên ngăn lại Vạn Tân Vũ đang muốn đi cáo trạng: “Ngươi không thể đi.”
Bị giật mình, Vạn Tân Vũ lùi về sau hai bước, sợ bị nàng chạm phải
Hắn thầm nghĩ, tiểu cô nương này còn chẳng bằng nha đầu mập mạp làm tùy tùng cho hắn
Tuy nha đầu mập mạp dáng dấp không đẹp, nhưng người ta có tâm tính lương thiện
Hành vi lần này của Vạn Tân Vũ, trong mắt Chu Lỵ Lỵ, không nghi ngờ gì là đang vũ nhục nàng
Thân thể Chu Lỵ Lỵ lảo đảo muốn ngã, suýt chút nữa ngất đi
Nhưng Khương Vân Thư lại không có buông tha Chu Lỵ Lỵ
Tôn Phương Trân bên cạnh Chu Lỵ Lỵ cũng đang khuyên nàng nói lời xin lỗi
Cuối cùng, Chu Lỵ Lỵ chỉ đành thỏa hiệp, nhưng âm thanh nhỏ như tiếng muỗi vo ve
Khương Vân Thư nói: “Xin lỗi thì phải có thái độ xin lỗi
[ĐỌC TRUYỆN VIP MIỄN PHÍ TẠI Truyendich.vn]
Nếu ngươi thật sự không muốn xin lỗi, chúng ta tìm một nơi phân rõ phải trái mà nói chuyện cho rõ ràng.”
“Có lỗi với!” Chu Lỵ Lỵ lớn tiếng nói xong, bụm mặt khóc rồi chạy ra ngoài
Tôn Phương Trân sợ nàng nghĩ quẩn, vội vàng đuổi theo sau
Nhìn theo bóng lưng hai người dần dần đi xa, Vạn Tân Vũ cảm khái nói: “Khương Tri Thanh, ta cuối cùng cũng biết vì sao ngươi quyết tâm muốn dọn ra ngoài, may mà ta cũng sắp dọn đi rồi.”
Nếu không dọn đi, tiếp tục ở lại đây, hắn không dám tưởng tượng mình sẽ gặp phải những chuyện kỳ lạ gì
Khương Vân Thư nói: “Biết rồi thì mau nấu cơm đi, bụng ta sắp đói dẹp rồi.”
Vạn Tân Vũ lanh lẹ chạy đi nấu cơm
Chỉ còn món mướp hương xào trứng, làm cũng rất nhanh
[ĐỌC TRUYỆN VIP MIỄN PHÍ TẠI Truyendich.vn]
Bánh bột ngô trong tay Khương Vân Thư còn chưa ăn xong, Vạn Tân Vũ bên kia đã xào đồ ăn xong
“Thế nào, tay nghề tiểu gia ta cũng không tệ phải không?”
Vạn Tân Vũ lại tỏ ra vẻ tự mãn
“Tàm tạm, có thể ăn được.”
Khương Vân Thư nói rất qua loa, thế nhưng vẻ mặt của nàng đã bán đứng nàng từ sớm, đôi đũa trong tay nàng càng không ngừng gắp
Gã này có vẻ mặt không đáng tin cậy, ai ngờ nấu cơm lại ngon đến thế
Món mướp hương xào trứng vốn là một món ăn hàng ngày phổ thông, qua tay hắn lại trở nên ngon quá mức
Về phần đĩa thịt kho tàu kia, Khương Vân Thư dám lấy lương tâm ra nói, đây là món thịt kho tàu ngon nhất mà nàng từng ăn, không có món thứ hai
Không hổ tổ tiên làm ngự trù, gã này không làm mất mặt tổ tông
Ở nông thôn, nàng thật đúng là tìm được bảo vật rồi
“Thật tệ đến vậy sao?”
Vạn Tân Vũ nhìn thấy Khương Vân Thư không giống đang nói dối, trong lòng hắn hốt hoảng, hắn gắp một miếng thịt kho tàu gần mình nhất bỏ vào miệng
Béo mà không ngấy, gầy mà không khô, ăn một miếng thấy thơm lừng cả khoang miệng
Hắn không thể ăn ra có chỗ nào không ổn, huống hồ hắn làm theo đúng gia phổ tổ truyền của Vạn gia
[ĐỌC TRUYỆN VIP MIỄN PHÍ TẠI Truyendich.vn]
Là một đầu bếp Vạn gia, hắn vô cùng muốn biết rốt cuộc có vấn đề ở chỗ nào, không cam lòng hỏi: “Khương Tri Thanh, ngươi thấy chỗ nào không ổn, ngươi nói ta sửa.”
Thấy ‘hài tử’ sắp gấp đến khóc, Khương Vân Thư cũng không dám đùa hắn nữa, nói rất chân thành: “Ăn thật sự rất ngon, ta không tìm ra được chỗ nào không ổn cả.”
Vạn Tân Vũ lúc này mới hậu tri hậu giác nhận ra mình bị người trêu đùa, nhưng hắn cũng không giận
Là một đầu bếp, hắn không có chuyện gì vui vẻ hơn việc được người khác tán thưởng tay nghề của mình
Vương Tùng Sơn và những người khác tan tầm trở về, còn chưa vào nhà đã ngửi thấy một mùi thịt thơm lừng
Ngay khi bọn hắn nghĩ rằng tối nay sẽ được cải thiện bữa ăn, đẩy cửa ra liền thấy hình ảnh Khương Vân Thư và Vạn Tân Vũ ngồi trong sân ngoạm miếng thịt lớn
Nhìn thấy đĩa thịt kho tàu đầy ắp đến mức sắp tràn ra trên bàn, ánh mắt mọi người không rời đi nữa
Thịt kho tàu thơm quá, thật muốn đi tới cắn một miếng
Khương Vân Thư và Vạn Tân Vũ không để ý đến ánh mắt như muốn ăn thịt người của bọn hắn, tiếp tục vùi đầu ăn cơm, cả hai ăn đến khóe miệng chảy mỡ
Vạn Tân Vũ tiếc nuối nói: “Thịt kho tàu này không ăn cùng cơm gạo, khá là đáng tiếc
Lần sau đi vào trong huyện, ta phải mua chút gạo về.”
Khương Vân Thư tán thành gật đầu, nước canh thịt kho tàu mà ăn cùng cơm, nàng có thể ăn hết hai bát cơm lớn.