Liên Sinh Chín Hài, Chân Tiểu Thư Phá Vỡ Mười Đời Đơn Truyền Nhà Chồng

Chương 42: Chương 42




Thịt kho tàu chưa đủ, lại còn muốn gạo cơm
Những Tri Thanh khác ở đây ai nấy đều thèm đến chảy nước bọt, bọn họ đã không nhớ rõ lần trước được ăn thịt là khi nào
Gạo cơm, thỉnh thoảng lắm mới có thể được uống một chút canh nước hoa quả hiếm hoi, còn về việc tự nấu, thì đừng nên nghĩ đến
Bọn họ không có nhiều lương thực tinh đến vậy, một chút lương thực tinh được phân vào cuối năm cũng đều gửi về gia đình
Chỉ vì muốn sớm một chút được trở về thành
Nhưng xem tình hình trước mắt, chuyện về thành còn xa vời lắm
Một số Tri Thanh cùng nhóm đã không thấy hy vọng trở về thành, chỉ vừa xuống nông thôn không bao lâu liền kết hôn sinh con với người địa phương
Nhưng trong lòng bọn họ không cam tâm, dấu chân ban đầu của họ vốn không nên là như thế này
Cuộc sống của bọn họ cũng không nên quá kham khổ và vất vả như vậy
Đột nhiên, bụng Chu Vĩnh Phong kêu "lộc cộc lộc cộc" không ngừng, ánh mắt mọi người đều bị thu hút
Chu Vĩnh Phong sờ lên cái bụng đang đói kêu vang của mình, ngượng ngùng cúi đầu xuống
Hắn quá đói, hai cái bánh khoai lang ăn giữa trưa còn chưa làm việc đã tiêu hao hết sạch
Vương Tùng Sơn khéo hiểu lòng người nói: “Chu Tri Thanh và Tôn Tri Thanh hẳn là đã nấu cơm xong rồi, chúng ta mau rửa tay ăn cơm thôi.”
Chỉ là ánh mắt hắn liếc nhìn Khương Vân Thư và Vạn Tân Vũ đang vùi đầu ăn cơm khô không hề ngẩng lên, trong lòng hắn có chút thất vọng
Hai Tri Thanh mới tới này thật đúng là hẹp hòi, hắn còn tưởng rằng.....
Thôi thì cũng tốt, nếu như sau này các nàng xảy ra chuyện gì, đừng hòng xin nhóm Tri Thanh già dặn này của bọn hắn giúp đỡ
Bất quá, bữa cơm tối nay hẳn là chất béo sẽ nhiều hơn so với trước đó một chút, ít nhất trong nồi đã từng đun qua thịt
Cùng suy nghĩ với Vương Tùng Sơn còn có những Tri Thanh khác, bọn họ đều ôm lấy sự chờ mong cực lớn đối với bữa cơm tối nay
Chẳng qua là khi bọn họ rửa tay xong đi đến phòng bếp, nhìn thấy lò nóng nồi lạnh thì đều trợn tròn mắt
[ĐỌC TRUYỆN VIP MIỄN PHÍ TẠI Truyendich.vn]
Cơm còn chưa nấu, bọn họ ăn cái gì đây
Tôn Phương Trân cùng Chu Lỵ Lỵ người chạy đi đâu rồi, không biết giờ cơm là phải nấu cơm à
Một ngày mệt nhọc, lại nhìn thấy người khác ăn thịt, trong khi bản thân lại không được ăn khiến Tri Thanh bọn họ dồn nén cỗ oán khí trong lòng, tất cả đều trút lên người Tôn Phương Trân và Chu Lỵ Lỵ
Lúc này, Tôn Phương Trân đang ở bờ sông nhỏ dỗ dành Chu Lỵ Lỵ đang cáu kỉnh
Phải mất rất nhiều sức, nàng mới dỗ dành được Chu Lỵ Lỵ xong xuôi để trở về nấu cơm, vừa mới bước vào sân nhỏ, liền nghe thấy tiếng phàn nàn của đám người
“Các ngươi đi đâu vậy
Muộn như vậy mới về, chúng ta đều sắp chết đói rồi.”
“Vất vả làm việc cả ngày, trở về ngay cả một miếng canh nóng cơm cũng sắp không kịp ăn, thời gian này trôi qua thật không có ý nghĩa.”
Tôn Phương Trân vừa định mở miệng, liền bị Chu Lỵ Lỵ cướp lời: “Còn không phải do các nàng, chiếm dụng phòng bếp không cho chúng ta làm.”
Ánh mắt mọi người lại lần nữa đổ dồn về Khương Vân Thư cùng Vạn Tân Vũ
Bị nhiều đôi mắt nhìn chằm chằm như vậy, cho dù thịt có ngon đến mấy, giờ phút này Vạn Tân Vũ cũng không còn chút khẩu vị nào, hắn ngẩng đầu nhìn về phía Khương Vân Thư đang ngồi bàn đối diện, chỉ thấy nàng vẻ mặt đầy vẻ không kiên nhẫn
Đến rồi, sau đó sẽ có người gặp xui xẻo
Vạn Tân Vũ thức thời ngậm miệng thật chặt
Nhóm Tri Thanh già này cuối cùng đã tìm được chỗ để phát tiết, Vương Tùng Sơn không vui nói: “Khương Tri Thanh, phòng bếp này là phòng bếp chung của mọi người, các ngươi cứ chiếm lấy, không cho chúng ta nấu cơm, cái này không khỏi quá đáng đi.”
Đối phương đã dán mặt lớn đến rồi, nếu Khương Vân Thư không làm ra chút gì đó, người bên ngoài thật đúng là cho rằng nàng là người dễ bắt nạt
“Mắt ngươi nào thấy ta chiếm lấy phòng bếp.”
Vương Tùng Sơn bị nàng nhìn có chút sợ hãi, vội vàng quay mặt qua một bên: “.....
Chu Tri Thanh nói, chẳng lẽ Chu Tri Thanh sẽ nói dối, vô duyên vô cớ oan uổng ngươi, nàng cùng ngươi không oán không thù, lại không có thù hận gì.”
Khương Vân Thư sau đó nhìn về phía Chu Lỵ Lỵ: “Phải không
Chu Tri Thanh.”
“.....
Làm sao.....
[ĐỌC TRUYỆN VIP MIỄN PHÍ TẠI Truyendich.vn]
Không phải.....
Chính là ngươi, Tôn Tri Thanh cũng có thể làm chứng.”
Chu Lỵ Lỵ sợ hãi lùi về sau hai bước, ai ngờ một giây sau, Khương Vân Thư bóp lấy cổ nàng kéo ra bên ngoài
Tất cả mọi người đều bị hành vi hung hãn như vậy của Khương Vân Thư làm cho hoảng sợ
Vạn Tân Vũ càng trố mắt nhìn, nhịn nửa ngày chỉ bật ra được hai chữ
[ĐỌC TRUYỆN VIP MIỄN PHÍ TẠI Truyendich.vn]
Ngưu bức (khủng khiếp)
Cái này không phải Khương Tri Thanh, đây rõ ràng là nàng Khương Tả (Tỷ)
Khương Tả uy vũ, Khương Tả Ngưu Bức Khắc Lạp Tư (Khương Tỷ quá đỉnh)
Từ hôm nay trở đi, hắn chính là tiểu đệ bên cạnh Khương Tả, nàng bảo làm gì hắn làm cái đó
“Ngươi.....
Thả ta ra.....
Cứu mạng.....
Cứu mạng......”
Sắc mặt Chu Lỵ Lỵ trắng bệch, nàng liều mạng gạt đi hai tay đang ghì ở trên cổ nàng, nhưng vẫn không bẻ ra được
Vương Tùng Sơn bọn hắn sợ gây ra án mạng, vội vàng tiến lên ngăn lại Khương Vân Thư
Lúc này, bọn hắn hoàn toàn sợ hãi
Khương Vân Thư chính là người điên
Nhưng Chu Lỵ Lỵ vẫn còn đang trên tay nàng
Vương Tùng Sơn hai chân run rẩy vẫn kiên trì nói: “Khương Tri Thanh, có chuyện thì cứ nói cho rõ ràng, chúng ta đừng.....
động thủ.”
Khương Vân Thư vô tội nói: “Con mắt nào của ngươi thấy ta động thủ.”
Cả hai mắt đều nhìn thấy, bất quá lời này Vương Tùng Sơn cũng không dám nói, thứ nhất là Chu Lỵ Lỵ còn đang trong tay nàng, thứ hai hắn không muốn cùng Chu Lỵ Lỵ cùng chung một kết cục
Bạo lực, quá bạo lực
Sống lớn đến như vậy, hắn chưa từng gặp qua người nào bạo lực như nàng
Lại còn là một nữ nhân
Vương Tùng Sơn hít sâu hai hơi, mới lên tiếng: “Khương Tri Thanh, ở đây nhất định có hiểu lầm gì đó, ta ngồi xuống nói chuyện cho rõ ràng.”
Khương Vân Thư không nói chuyện, ánh mắt nhìn chằm chằm Chu Lỵ Lỵ, lực đạo trên tay lại không hề giảm một chút nào
Cảm nhận được sự uy hiếp của cái chết, Chu Lỵ Lỵ khóc một phen nước mũi nước mắt, liều mạng cầu xin tha thứ: “Ta sai rồi.....
Ta nói dối.....
Các nàng.....
Không có chiếm giữ phòng bếp......”
Ngay giây phút Chu Lỵ Lỵ thừa nhận sai lầm, Khương Vân Thư liền buông tay ra, Chu Lỵ Lỵ cả người toàn thân rã rời ngã nhào trên mặt đất
Tôn Phương Trân cùng mấy vị nữ Tri Thanh khác vội vàng tiến lên đỡ Chu Lỵ Lỵ đang ngã trên đất dậy
Khương Vân Thư nói: “Sớm nói như vậy không phải tốt hơn sao, cũng đỡ cho ta phải động thủ, lần sau còn dám nói xấu ta, sớm nghĩ rõ ràng hậu quả này, ta là người chân trần không sợ mang giày, chính là chết cũng muốn kéo theo một người đệm lưng.”
Nàng luôn luôn lấy nắm đấm nói chuyện, nếu nắm đấm không giải quyết được, thì đánh ngất xỉu ném vào không gian
Không gian là địa bàn của nàng, nàng nói là tính
Đám người rùng mình một cái
Chỉ có Vạn Tân Vũ hai mắt phát sáng nhìn xem vị Nữ Vương bá khí trước mặt, dáng vẻ hung ác này, hắn chỉ từng thấy qua trên người Đại Ma Vương Cố Cửu Yến ở Kinh Thị
Nghĩ đến Cố Cửu Yến, Vạn Tân Vũ toàn thân rét run
Sớm tại mấy năm trước, hắn từng vì trẻ tuổi nóng tính mà bị Cố Cửu Yến sửa chữa cho một trận đau đớn, suýt chút nữa không giữ được cái mạng nhỏ này, nguyện vọng lớn nhất đời này của hắn chính là trên đời không còn Cố Cửu Yến, tối thiểu nhất là đừng xuất hiện trước mặt hắn
Thế nhưng, có đôi khi người ta càng sợ cái gì thì càng gặp cái đó
Khương Vân Thư thấy mọi người đã nghe lời nàng nói, quay đầu trở về rửa chén
Kết quả tay còn chưa chạm vào bát, liền bị Vạn Tân Vũ cướp đi mấy cái bát bóng mỡ kia
Vạn Tân Vũ trên mặt lộ ra nụ cười nịnh nọt: “Khương Tả, ngươi nghỉ ngơi đi, việc này để ta.”
Cảm thấy bất ngờ, Khương Vân Thư nói: “Đây là ngươi tự nói, cũng không phải ta ép ngươi.”
“Tự nguyện, ta tự nguyện, chính là ta có thể đề cập với ngươi một yêu cầu không.”
Vạn Tân Vũ thấy Khương Vân Thư đang có tâm trạng tốt, thuận thế trèo lên
Khương Vân Thư cũng không có trực tiếp đáp ứng, mà là để Vạn Tân Vũ nói ra yêu cầu của hắn
“Chính là.....
Ta sau này làm sai chuyện gì, ta có thể xin ngươi đừng túm cổ ta được không......”
Hắn là một đại lão gia, cũng cần giữ chút mặt mũi.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.