Linh Võ Đế Tôn

Chương 1718: Một khúc người già một khúc nỗi nhớ quê




Chương 1718: Một khúc người già một khúc nỗi nhớ quê Cầm Hành
So với Đan Đạo đang xuống dốc, nơi này lại muốn hưng thịnh hơn nhiều
Thần Thiên còn chưa bước vào trong điện, xung quanh đã xuất hiện vô số đoàn người
Nhưng theo Thần Thiên không ngừng đi theo đoàn người hướng vào bên trong, lại càng có một phát hiện kinh người
Đoạn đường này những nơi đã đi qua, dĩ nhiên đều là nữ tử
Nữ tử Ngoại Viện phục sức nhẹ nhàng thoải mái, nhưng lại không mất vẻ yêu kiều, trang phục màu xanh lam nhạt rất tốt làm nổi bật lên khí chất của mỗi một vị nữ tử
Chắc chắn bộ phục sức này cũng là xuất từ tay Tông Sư
Những nữ tử xung quanh cũng nhìn Thần Thiên với vẻ kinh ngạc, nếu như đặt trong Học Viện thì không có gì, nhưng trong tình huống trước mắt, Thần Thiên lại lộ ra vẻ khác biệt gây sự chú ý
"Các vị sư tỷ, mọi người khỏe a
Thần Thiên chủ động lên tiếng, để làm dịu đi sự lúng túng
"Tiểu sư đệ, sao ngươi lại đến đây
"Ta đến học Cầm Đạo a
Những người trong đám người lại không hề lạnh lùng, đối với việc Thần Thiên là một nam tử đến học Cầm Đạo, mọi người còn sinh ra sự hiếu kỳ nồng đậm
"Ngươi là nam nhân mà lại đến học đàn
Các nữ tử xung quanh kinh ngạc nói
Cũng đừng nói, nữ tử Tứ Hải Học Viện đều có tài năng, liếc mắt nhìn qua, đều là những nữ nhân có tư sắc xuất chúng
"Nam thì không thể học đàn sao
Thần Thiên hỏi lại
Đám người lại không cách nào phản bác, Cầm Đạo của Tứ Hải Học Viện từ khi thành lập đến nay đều là lấy nữ tử làm chủ, thậm chí trong ngàn năm qua chưa từng xuất hiện chuyện nam tử học đàn
Tứ Hải Học Viện cũng không hề nói nam tử không được học đàn
Nhưng bởi vì Cầm Đạo khó học, hơn nữa muốn luyện Cầm Đạo đến mức cực hạn để tác chiến thì nhất định phải bỏ ra cố gắng và đau xót không thể tưởng tượng nổi, điều này cũng dẫn đến rất nhiều nam tử sớm đã từ bỏ âm luật
Đa phần nữ tử, trừ phi những người cực kỳ xuất chúng có thể phát huy Cầm Đạo trong chiến đấu, những người còn lại cũng chỉ là đào dã tình thao, hoặc là xem Cầm Đạo như một nhạc cụ để giải trí mà thôi
"Hừ, ta thấy có một số người căn bản không phải đến học đàn, mà là muốn tiến vào Cầm Hành nơi này để làm chuyện bất chính thôi
Ngay lúc này, một giọng nữ lạnh lùng vang lên
Mọi người nghe tiếng nhìn lại, thì thấy một nữ tử yêu mị đang hướng về phía này đi tới
"Lại gặp mặt rồi, Lăng tiểu thư
Lăng Tuyết ở Ngoại Viện, Thần Thiên cũng không ngạc nhiên, bất quá việc có thể gặp được ở Cầm Hành, thì Thần Thiên lại không ngờ tới
Thần Thiên lại nhắm mắt làm ngơ trước ánh mắt hận không thể ăn thịt người của Lăng Tuyết
"Im miệng, các vị sư tỷ, mọi người đều biết, Cầm Đạo đối với Võ Đạo mà nói thì không có chút tác dụng nào, muốn lấy Cầm Đạo tác chiến lại càng khó hơn, hơn nữa toàn bộ Tứ Hải Học Viện đều biết Cầm Hành toàn là nữ tử, những năm qua cũng có không ít đệ tử nam chọn Cầm Đạo, nhưng thực tế lại là đến đây để làm bại hoại tục lệ của Học Viện, mười lăm năm trước, ta còn nghe nói có không ít sư tỷ đều bị vũ nhục cuối cùng coi thường cả tính mạng mình, cho nên ta nghi ngờ hắn căn bản là có tâm thuật bất chính, cho nên mới đến Cầm Hành nơi này
Lăng Tuyết hận Thần Thiên thấu xương, đã sớm muốn tìm cơ hội trừng trị hắn, bất quá bây giờ Hoàng Phủ Long vừa mới vào Nội Viện, dường như có rất nhiều chuyện phải giải quyết, còn Lăng Tuyết thì lấy thành tích 26 Trọng Thiên để vào Ngoại Viện, cũng trở thành đệ tử dự bị của Nội Viện, ở trong tân sinh thì nàng cũng có chút uy nghiêm
[ĐỌC TRUYỆN VIP MIỄN PHÍ TẠI Truyendich.vn]
Bị Lăng Tuyết vừa nói như thế, toàn bộ Cầm Hành đều trở nên hoang mang, dù sao loại chuyện này không phải là không có khả năng xảy ra
"Nghe nói vậy, quả thực rất kỳ lạ a
"Tiểu sư đệ, ngươi có phải thực sự lòng mang ý đồ xấu với các sư tỷ sư muội không
Một nữ tử đầy đặn hồn nhiên ngây thơ nhìn về phía Thần Thiên
"Ta thật sự đến để học đàn
Lăng Tuyết dù muốn khơi dậy ác ý của mọi người đối với Thần Thiên, nhưng cũng không phải tất cả nữ tử đều là những người ngốc nghếch
"Hừ, ngươi nói học đàn, ngươi là một nam nhân mà lại học cái gì chứ, ta thấy ngươi căn bản là không hiểu, chỉ là vì đến nơi này để thỏa mãn những suy nghĩ bẩn thỉu trong nội tâm của ngươi thôi, Cầm Hành không chào đón ngươi
Lăng Tuyết quát mắng
"Ha ha, xem ra Lăng tiểu thư oán niệm với ta rất sâu, có muốn ta kể cho mọi người nghe chuyện ở hoang đảo không
Thần Thiên cười lạnh nói
"Ngươi, ngươi
Lăng Tuyết sợ Thần Thiên đi khắp nơi tuyên dương chuyện của bọn họ, hiện tại Thần Thiên lại nhắc đến, Lăng Tuyết tức khắc hoảng hồn, nếu để hắn hủy hoại thanh danh, thì Lăng Tuyết sẽ rất khó coi
"Hừ, ta chỉ là nói đúng sự thật, nếu ngươi thực tình muốn học đàn, ta tự nhiên không ngăn cản ngươi, có điều nơi này đều là nữ tử, một nam nhân như ngươi ở đây, chắc chắn có rất nhiều điều không tiện
Lăng Tuyết có vẻ sợ Thần Thiên, ngữ khí cũng trở nên khách khí hơn
"Có chuyện gì mà ồn ào thế
Đúng lúc này, một nữ tử tuyệt mỹ phiêu dật của Đạo Trường Cầm Hành xuất hiện trong mắt mọi người
Thế nhưng âm thanh này đối với Thần Thiên mà nói, lại có chút quen thuộc
Ngẩng đầu lên lại thấy một thân ảnh mỹ lệ từ đằng xa mà đến: "Ân, cư nhiên là Mộc sư tỷ
Người đến, chính là Mộc Uyển Thanh
"Mộc Chấp Giáo
"Mộc sư tỷ
Đoàn người nhao nhao tiến lên, những người này nhìn Mộc Uyển Thanh bằng ánh mắt tràn đầy vẻ ước ao
"Chấp Giáo sư tỷ, ở đây có một nam tử nói muốn học đàn, nhưng mà Cầm Hành từ trước đến nay đều là nữ tử, có rất nhiều bất tiện, nên có một sư muội đang chất vấn phẩm hạnh của hắn
Một nữ tử đơn giản kể lại sự tình một lần
Mộc Uyển Thanh khi nhìn về phía Thần Thiên lại cười nghịch ngợm, Thần Thiên thầm nói không ổn, nữ nhân này sợ là để bụng chuyện mình đã nhìn trộm nàng, nói không chừng còn sẽ hãm hại mình
"Lại có tiểu sư đệ đến học đàn, a nha, cũng không tệ, Cầm Hành Tứ Hải Học Viện ta mặc dù toàn là nữ tử, nhưng chưa từng nói nam tử không được học đàn, có điều vị sư muội mới đến này nói cũng không sai, dù sao Cầm Hành toàn là nữ nhân, ngươi một nam nhân ở đây, đúng là có chút động cơ không thuần, hay là ngươi chứng minh bản thân đến đây là để học đàn thật đi, chúng ta sẽ không nói gì nữa
Nếu hôm nay là một nam lão sư khác, Thần Thiên sợ là đã trực tiếp rời đi hoặc là đánh thẳng vào mặt đối phương
Nhưng hết lần này tới lần khác lại là Mộc Uyển Thanh
Trong lòng có lẽ có chút hổ thẹn với Mộc Uyển Thanh, Thần Thiên cũng không tiện phản bác: "Vậy sư tỷ, ta nên chứng minh bản thân như thế nào đây
"Ngươi có đàn không
Mộc Uyển Thanh hỏi
Thần Thiên lắc đầu, nhưng rồi lại gật đầu: "Có ạ
"Hừ, ngươi xem ngươi lộ nguyên hình rồi đó, không có mà nói có
Lăng Tuyết tiếp tục châm ngòi
"Rốt cuộc là có hay không
Mộc Uyển Thanh nói, giờ phút này nội tâm nàng lại đang cười xấu xa, Thần Thiên có phải là đến học đàn hay không, chỉ cần gảy một bản là chân tướng rõ ràng ngay
Mộc Uyển Thanh không cố ý làm khó dễ Thần Thiên, bởi vì nàng đã sớm biết dù Lăng Tuyết không lên tiếng, những người khác cũng sẽ nghi ngờ Thần Thiên, dù sao tự nhiên lại thêm một nam tử, rất nhiều nữ tử vẫn là không thể tiếp nhận
"Có
Thần Thiên từ giới chỉ lấy ra Cổ Cầm
Cổ Cầm chưa thể nói là quý báu, nhưng Thần Thiên lại coi nó như trân bảo, bởi vì đây là Cổ Cầm mà Vân Thường đã từng dùng khi còn sống
"Gã này đúng là có đàn thật
Lăng Tuyết có chút kinh ngạc nói
Thần Thiên đặt dây đàn trong tay, ngồi ngay ngắn dưới đất, một khắc kia hành động rất có phong phạm của một Đại Sư, trong nhất thời lại làm các nữ tử trước mặt phải e dè, mọi người bất giác tránh ra một khoảng đất trống, chỉ còn lại một mình Thần Thiên ở trong đám người vô cùng nổi bật
Thần Thiên đột nhiên ngẩng đầu, dây đàn trong tay khẽ chạm một cái, Lăng Tuyết kinh ngạc ngây người, dù chỉ là trong khoảnh khắc, nhưng nàng cảm giác được một luồng tiếng đàn mạnh mẽ chấn động bên tai
"Tiếng đàn ngoại phóng
"Gã này là cao thủ Cầm Đạo
Mộc Uyển Thanh thần sắc biến đổi, chỉ bằng một động tác của Thần Thiên, nàng đã xem thấu việc Thần Thiên có thật sự biết đàn hay không
"Gã tiểu tử này đúng là thâm tàng bất lộ
Trong khoảnh khắc cầm Cổ Cầm lên, Thần Thiên liền giống như biến thành một người khác
Khi vuốt ve đàn, thì liền giống như đang vuốt ve người yêu của mình, loại tình cảm đó tự nhiên mà toát ra, như thể Vân Thường đang ở cùng mình
Trong đầu Thần Thiên hiện lên hình ảnh nhớ nhung vô tận đối với Vân Thường
Tình cảm tựa hồ cũng bộc phát ra trong nháy mắt, đầu ngón tay của hắn khẽ động, dây đàn chuyển động, tựa như trở về thời kỳ Vạn Quốc Cương Vực sóng gió
Tiếng đàn vang lên
Âm luật phong cách tuyệt vời chấn động vào khoảnh khắc này
Âm nhạc rung chuyển cả loạn thế, chạm vào tâm hồn người nghe, tiếng đàn của Thần Thiên có thể cho người khác cảm giác như đang lạc vào một thế giới kỳ ảo, đó là cảnh thịnh thế Thiên Phủ mà hắn miêu tả ra trong đầu
"Đây là từ khúc gì vậy
"Nghe hay quá
Thần Thiên lặng lẽ ở trong Thế Giới của mình, nhớ lại năm đó hình ảnh cùng Vũ Vô Thiên cưỡng hôn, nhớ tới hình ảnh Vân Thường nhảy múa độc tấu dây đàn dưới ánh trăng
Nhiệt huyết, chiến ý, tình yêu, từng sợi dây cung rung động, chạm vào tâm hồn người nghe, từng từ khúc rung động đến tim gan, càng thêm quanh quẩn trong lòng mọi người
Nhưng sau đó, tiếng đàn lại trở nên trầm thấp, bi thương
Dần dần biến thành một loại tình cảm khiến người ta rơi lệ
Tiếng đàn lại một lần nữa khẽ chạm vào, những hình ảnh trong đầu Thần Thiên hiện lên là hình ảnh Vân Thường đang chơi đàn khi chiến đấu cùng với Nạp Lan Tình Thiên
Một khúc bi thương, một khúc tuyệt vọng
Những người ở đây, lại càng im lặng rơi nước mắt, đến khi tiếng đàn ngừng lại thì mọi người vẫn đang chìm đắm trong nỗi bi thương đó
Lúc Mộc Uyển Thanh hoàn hồn lại thì trên gương mặt xinh đẹp đã có hai hàng nước mắt, nàng nhanh chóng lau khô nước mắt, ánh mắt nhìn về phía Thần Thiên đầy sự hiếu kỳ
[ĐỌC TRUYỆN VIP MIỄN PHÍ TẠI Truyendich.vn]
Rốt cuộc là đã trải qua bao nhiêu chuyện trên Nhân Thế Gian mới có thể viết ra được những khúc nhạc bi thương đến như vậy, mới có thể đàn ra thứ tình yêu đau khổ triền miên như thế, cái bi thương, chiến ý cùng sự tổn thương không thể diễn tả bằng lời
"Bài hát này, tên là gì
Mộc Uyển Thanh không kiềm chế được cảm xúc mà lên tiếng hỏi
Thần Thiên ngẩng đầu lên: "Người già
"Người già
Khoảnh khắc Thần Thiên vừa nói ra, cả hội trường đều có thần sắc xúc động
"Hay là một khúc nhạc bi thương, hay là một bài ca ly biệt người già
Mộc Uyển Thanh lẩm bẩm nói
"Tiếng đàn nghe hay quá, tại sao ta lại muốn khóc như vậy
"Ta dường như đã hiểu rõ, loại tình cảm gì mới có thể viết ra những giai điệu này
"Còn sinh động hơn cả các lão sư Chấp Giáo Nội Viện
"Rất muốn nghe tiếp, có thể gảy thêm một bài nữa được không
Trên đạo trường ánh mắt mọi người đều tập trung vào Thần Thiên, đó là một loại vẻ mặt chờ mong
Thần Thiên gật đầu, có lẽ là để bộc lộ cảm xúc của mình, sự tưởng nhớ của người già lại càng thêm nồng đậm
Dây đàn một lần nữa vang lên, nhưng lần này lại chỉ có sự tưởng nhớ và buồn phiền vô tận, thứ tiếng đàn đó thúc giục người khác rơi lệ, khiến lòng người bất giác cảm thấy trống rỗng
Giống như đã đánh mất thứ gì đó quan trọng nhất trong cuộc đời vậy
"Tại sao bài hát này lại bi thương đến vậy, Tiểu Sư Đệ, bài hát này tên gì vậy
"Nỗi nhớ quê
"Nỗi nhớ quê
Tất cả mọi người khi nghe thấy tên ca khúc của Thần Thiên đều nhớ tới phụ mẫu của mình, càng nhớ tới quê hương của mình, nỗi nhớ vô tận như muốn bùng nổ, hiện trường vang lên tiếng nức nở không ngừng
[ĐỌC TRUYỆN VIP MIỄN PHÍ TẠI Truyendich.vn]
Gảy lên là nỗi nhớ về quá khứ không thể quay lại, gảy lên là những bi thương sâu thẳm trong tâm hồn
Một khúc người già, một bài nỗi nhớ quê.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.