Linh Võ Đế Tôn

Chương 3213: Thiên hạ việc khó, tất làm tại dịch




Chương 3213: Việc khó thiên hạ, tất làm từ chỗ dễ
Những vĩ độ khác nhau, dù cùng tồn tại, nhưng lại không đồng thời hiện hữu
Có lẽ chúng tồn tại ở quá khứ, có thể lại ở tương lai
Nguyệt Bất Phàm không truy hỏi thêm gì, chỉ khẽ cười nhạt rồi tiến đến bên cạnh Thần Thiên, vỗ vai hắn một cái
Thần Thiên cũng không ngoảnh đầu, chỉ là trên khuôn mặt như đẽo gọt kia thoáng hiện lên chút ý cười
Sau đó, thân thể Nguyệt Bất Phàm lập tức hóa thành một cái bóng mờ, tiêu tán vô hình
Thần Thiên hít sâu một hơi, bay thẳng lên trên tầng mây, biến mất nơi chân trời…

Đại lục Tiên Khung
Thần Thiên không nói với ai, đi thẳng đến nơi ở của Đạo Tổ
Một gian đình viện mộc mạc
Chẳng ai tin được rằng, trong cái đình viện giản dị này, lão nhân đang sống lại chính là nhân vật mấu chốt, giúp Thần Thiên nơi đây phá vỡ kiếp đế
Con thanh ngưu trong sân cực kỳ linh thông, thấy Thần Thiên đến liền kêu "Mu..u…" như đang chào hỏi
Thần Thiên khẽ cười nhạt
Đạo Tổ từ từ bước ra khỏi nhà, tay bưng một bó rau xanh, giống hệt như một lão nông dân bình thường đang nhặt rau
"Tiền bối…" Thần Thiên lập tức chắp tay
Nhưng vừa mới thốt ra nửa câu, đã bị Đạo Tổ khoát tay ngăn lại
"Không cần nhiều lời
Đạo Tổ cười ha hả nhìn Thần Thiên, đưa cho Thần Thiên một bó rau cần, nói: "Đến đây, hôm nay không có việc gì, giúp ta nhặt rau
Thần Thiên trực tiếp ngẩn người
Nhặt rau
Chuyện này là thế nào
Nhưng xuất phát từ lòng kính trọng bậc tiền bối, Thần Thiên không hỏi nhiều, hai tay đón lấy bó rau cần Đạo Tổ đưa, vẻ mặt ngơ ngác nhìn Đạo Tổ
Nói đùa à
Hắn có bao giờ nhặt rau đâu, làm sao biết làm thế nào mà nhặt?
Đạo Tổ hơi nheo mắt, liếc nhìn bó rau cần trong tay Thần Thiên, lại nhìn dáng vẻ không biết làm gì của Thần Thiên, thản nhiên cười rồi cất tiếng: "Việc khó thiên hạ, tất làm từ chỗ dễ; việc lớn thiên hạ, tất làm từ chỗ nhỏ…"
Nghe câu này, trong mắt Thần Thiên lập tức hiện lên một loạt chữ, lập tức tiếp lời: "Cho nên bậc Thánh nhân cuối cùng không làm việc lớn, nên mới thành được việc lớn
Nói xong vế sau, Thần Thiên ngượng ngùng cười, nhìn Đạo Tổ nói: "Tác phẩm ‘Đạo Đức Kinh’ của ngài ta sớm đã đọc nát cả rồi
"Đọc nát, là đã đọc, nhưng chưa ngộ ra được
Đạo Tổ tủm tỉm cười, chỉ vào chiếc ghế gỗ nhỏ sau lưng Thần Thiên, ý bảo Thần Thiên ngồi xuống
Thần Thiên vội vàng ôm bó rau cần, ngồi xuống, khiêm tốn lắng nghe Đạo Tổ dạy bảo
"Ta biết hôm nay ngươi sẽ đến, nhưng hôm nay ta không phải để ngươi đến học thuộc lòng sách
Đạo Tổ cười ha hả nhìn Thần Thiên, nhỏ giọng nói: "Sách vở, mấy hàng chữ, nếu dùng chút tâm thì ai cũng có thể học thuộc lòng
Thần Thiên càng thêm khó hiểu, tay ôm bó rau cần, bỏ xuống thì không xong, hái thì cũng không phải
"Cái này...Đạo Tổ tiền bối, vãn bối ngu muội, không hiểu thâm ý của tiền bối..
"Mong rằng tiền bối vui lòng chỉ giáo
Thái độ Thần Thiên vô cùng thành khẩn, vẻ mặt tin tưởng nhìn Đạo Tổ
Còn Đạo Tổ trên mặt vẫn luôn là nụ cười thản nhiên đó, lắc đầu nói: "Vốn dĩ chẳng có gì thâm ý, hài tử, nếu chưa ngộ ra thì nhất thiết không được khổ ép mình, cứ từ từ đợi đến khi nó biến đổi thì sẽ tốt hơn, đến lúc, tự nhiên ngươi sẽ ngộ được
"Vậy… vậy bây giờ ta…" Thần Thiên dở khóc dở cười, giơ bó rau cần trong tay lên, nhìn về phía Đạo Tổ hỏi: "Nên làm gì đây
Đạo Tổ giơ một ngón tay lên, chỉ vào bó rau cần trên tay Thần Thiên, vừa cười vừa nói: "Lúc ngươi đến ta đã nói với ngươi rồi, nhặt rau
Thần Thiên càng trợn tròn mắt, vẻ mặt lúng túng nhìn Đạo Tổ: "Cái này…Đạo Tổ, vãn bối thực sự chưa từng làm việc này, loại rau này, làm sao mà nhặt
"Ngươi muốn nhặt thế nào, thì cứ nhặt thế đó
Đạo Tổ cười híp mắt nhìn Thần Thiên, nhỏ giọng nói: "Buổi trưa ta muốn nấu món này cho ngươi ăn, ngươi cảm thấy, rau cần trong tay ngươi, nhặt thành bộ dáng gì thì mới tính là ăn được đây
Thần Thiên ngẩn người
"Hãy nhớ…"
"Việc khó thiên hạ, tất làm từ chỗ dễ; việc lớn thiên hạ, tất làm từ chỗ nhỏ…"
Nghe lời Đạo Tổ nói, Thần Thiên dường như đã nghĩ ra điều gì
Nhưng mà, luôn cảm thấy thiếu một chút gì đó
Thôi vậy, Đạo Tổ đã nói, không thể gượng ép, nghĩ không ra, cứ đừng nghĩ vội
Đã Đạo Tổ bảo nhặt rau
Vậy thì cứ nhặt rau thôi
Thần Thiên đặt bó rau cần xuống cái bàn vuông nhỏ, cầm một cọng lên, đánh giá một hồi
Cọng rau này coi như khá tươi, chỉ là ở cuối thân có một vài chỗ bị khô cùng lá úa
Những chỗ khô thân và lá úa này, hẳn là không ăn được, bỏ đi
Thần Thiên khẽ gật đầu, tiện tay bóp bỏ mấy chỗ khô thân và lá úa
Lần này xem lại, cọng rau cần thẳng tắp, toàn thân xanh biếc, không chút khô úa, nhìn vô cùng mướt mắt
Chắc chắn khi xào lên cũng ngon miệng lắm
Chắc là cứ vậy thôi
Thần Thiên nghĩ vậy, lại cầm lên cọng rau cần thứ hai
Cứ theo cách này, tốc độ của Thần Thiên cũng nhanh hơn
[ĐỌC TRUYỆN VIP MIỄN PHÍ TẠI Truyendich.vn]
Cọng thứ ba, cọng thứ tư, cọng thứ năm…
Trong tay Đạo Tổ, là một bó ngồng tỏi non, hai tay gầy guộc, lại vô cùng khéo léo, nhanh chóng bóp bỏ phần lá úa của ngồng tỏi
Còn hai mắt Đạo Tổ lại đang chăm chú nhìn động tác tay của Thần Thiên, mỉm cười gật đầu
Khung cảnh này thật có chút quái dị
Thần Thiên, một người vượt xa nhận thức về người mạnh nhất trên toàn bộ đại lục Linh Võ
Cùng một người đã sớm không biết thành thánh bao nhiêu năm, cảnh giới đạo ngộ có thể gọi là đệ nhất thiên hạ
Hai người có thân phận như thế, giờ phút này lại giống như hai lão nông dân ngồi trong sân, đối diện với một chiếc bàn nhỏ
Một người nhặt rau cần, một người nhặt ngồng tỏi
Đạo Tổ cười híp mắt nhìn Thần Thiên, một lúc lâu sau mới lên tiếng hỏi
"Vì sao lại muốn bóp bỏ những chỗ khô thân và lá úa đó
Thần Thiên đang “chìm đắm” trong việc nhặt rau, nghe Đạo Tổ hỏi, liền ngẩn ra, ngẩng đầu nhìn Đạo Tổ, theo bản năng nói: "Cái này…chỉ là vì những chỗ khô thân và lá úa đó, có lẽ không còn tươi ngon, sẽ ảnh hưởng đến cảm giác ạ
"Ừm, một đạo lý rất đơn giản, ngươi ngộ được
Đạo Tổ cười híp mắt gật đầu
Thần Thiên lại hơi nhíu mày
Như vậy mà cũng tính là ngộ đạo sao
Học nhặt rau, có thể làm gì
Có thể phá thiên Đạo, hay có thể nhìn rõ thiên cơ
Đạo Tổ lại thản nhiên cười, nhìn Thần Thiên chậm rãi nói: "Bó rau cần này, là sẽ vào miệng ngươi, vì tư dục của bản thân, muốn thu hoạch được cảm giác tốt hơn, nên ngươi chọn loại bỏ những phần khô úa đó…"
"Nếu như, ngươi có một hồ sen, ngươi muốn thưởng sen, vậy trong đó có bao nhiêu đài sen khô héo, ngươi sẽ làm gì
Thần Thiên nghe Đạo Tổ nói, chưa kịp suy nghĩ, đã đáp: "Nhổ bỏ những bông hoa khô ảnh hưởng đến thẩm mỹ kia
"Nếu như, đem hai chuyện này, phóng đại đến tầm thiên đạo và chúng sinh thì sao
Đôi mắt Thần Thiên bỗng mở to
"Đạo Tổ…Ngài…" Thần Thiên thăm dò lên tiếng
Lúc này, trong lòng hắn đã dấy lên sóng to gió lớn
[ĐỌC TRUYỆN VIP MIỄN PHÍ TẠI Truyendich.vn]
[ĐỌC TRUYỆN VIP MIỄN PHÍ TẠI Truyendich.vn]
“Ha ha ha…” Đạo Tổ lại chỉ cười không nói.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.