Linh Võ Đế Tôn

Chương 3627: Vết thương tồn tại




Chương 3627: Vết thương còn đó
Khi biết Thần Thiên vậy mà đến Mãn Xuân Viên, trong lòng Thanh Dương đạo tử liền rất là rối rắm
Hắn biết rõ Mãn Xuân Viên là nơi như thế nào
Nam nhân bình thường không thích bị quấy rầy khi ở những nơi đó
Nhưng sau khi cảnh giới tăng lên, Thanh Dương đạo tử lại có rất nhiều cảm ngộ về tu hành
Hắn muốn đi cùng Thần Thiên giao lưu một phen, xem có thể thu hoạch thêm gì không
Thần Thiên lại đang ở Mãn Xuân Viên, thật khó xử a
[ĐỌC TRUYỆN VIP MIỄN PHÍ TẠI Truyendich.vn]
Kỳ Uyên thấy vẻ mặt xoắn xuýt của Thanh Dương đạo tử, hỏi: “Đạo tử, ngài có tâm sự gì sao?”
Thanh Dương đạo tử nhíu mày suy tư một lúc rồi nói: “Thôi vậy, Thần Thiên tiền bối đã nói mọi chuyện tùy duyên
Vậy ta cũng không cần nghĩ nhiều làm gì!”
Lúc này Thanh Dương đạo tử liền quyết định đến Mãn Xuân Viên tìm hắn
Nói xong, Thanh Dương đạo tử đi ra ngoài
“Thanh Dương đạo tử, ngài muốn đi đâu?” Kỳ Uyên thấy Thanh Dương đạo tử đứng dậy đi ra ngoài, cũng đứng dậy theo
“Mãn Xuân Viên, ta muốn đi cùng Thần Thiên tiền bối tâm sự.” Vì được Thần Thiên chỉ điểm, Thanh Dương đạo tử đã thu hoạch rất lớn
Giờ phút này nếu có thể cùng Thần Thiên tiền bối giao lưu thêm lần nữa, Thanh Dương đạo tử tin rằng mình không bao lâu nữa sẽ có thể đột phá lần nữa
Trong lầu nhỏ giữa hồ
Khi biết Thần Thiên có thể giúp mình xóa bỏ vết sẹo trên mặt, Lạc Lạc cô nương mừng rỡ khôn xiết
Nhiều năm như vậy nàng đã nghĩ ra rất nhiều cách, tìm rất nhiều người đều không được, ngay khi nàng muốn từ bỏ thì sự tình lại xuất hiện chuyển biến
Đại khái đây chính là cảm giác "núi non trùng điệp tưởng hết đường, liễu rợp hoa tươi bỗng gặp thôn"
“Tiền bối cần chuẩn bị những gì, những năm này ta cũng đã chuẩn bị không ít đồ, hy vọng có thể dùng đến.”
Thần Thiên khoát tay, “Không cần gì cả, nếu có thì ta đã chuẩn bị rồi.”
Huyễn Mị đứng bên cạnh Thần Thiên, hỏi: “Chủ nhân, vết thương trên mặt nàng là do đâu mà ra?”
“Vết thương đó chẳng lẽ không gợi cho ngươi cảm giác quen thuộc sao?” Thần Thiên cười nhắc
Lúc này Huyễn Mị mới để ý, vết sẹo trên mặt Lạc Lạc như bỏng, vậy mà lộ ra từng tia ma khí
“Là do Thiên Ma nhất tộc?”
Thần Thiên lắc đầu: “Có phải hay không, vết thương này có liên quan đến thiên ma, nhưng tuyệt đối không phải thiên ma tạo thành!”
“Lạc Lạc cô nương, có thể kể lai lịch vết thương của cô được không?”
Lạc Lạc đeo lại khăn che mặt rồi nói: “Là lúc ta còn nhỏ.”
Thực ra Thần Thiên cũng có thể đoán ra sự tình
Khi Lạc Lạc còn bé, có một tu sĩ tu ma đi ngang qua nhà nàng, thấy nàng có mị thể bẩm sinh
Hắn liền nổi ý đồ xấu
Thế là dùng thủ đoạn thiên ma, muốn cưỡng ép lột bỏ thiên phú của Lạc Lạc
Chỉ là tu sĩ đó thực lực quá yếu, cuối cùng bị mị thể trời sinh của Lạc Lạc phản phệ, tự mình rơi vào điên cuồng
Bản thân Lạc Lạc cũng không dễ chịu, ma khí của tu sĩ kia lưu lại trong người nàng, tích tụ ngày tháng tạo thành một vết sẹo như bị bỏng trên mặt
Nếu muốn loại bỏ vết sẹo này, cần phải dùng Tam Muội Chân Hỏa tẩy sạch kinh mạch của Lạc Lạc, quá trình đó vô cùng đau đớn
Đương nhiên, với Thần Thiên thì đó cũng là một thử thách
Nếu không cẩn thận, Tam Muội Chân Hỏa của hắn có thể lập tức thiêu đốt Lạc Lạc thành tro
Đây cũng là lý do khi nhìn vết thương của Lạc Lạc, Thần Thiên cần một nơi yên tĩnh
Toàn bộ quá trình đều rất tinh tế, không thể để bị quấy rầy dù chỉ một chút
“Quá trình loại bỏ vết sẹo trên mặt có thể rất đau đớn, ta hy vọng ngươi chuẩn bị tinh thần.”
“Công tử yên tâm, ta chịu được.” Trong lòng Lạc Lạc biết rõ nếu ma khí trong cơ thể không được loại bỏ, nàng cũng không sống được bao lâu
Ban đầu nàng chỉ muốn xem người trong tiểu lâu giữa hồ là ai mà khiến các công tử đảo thành đều đuổi theo như vịt
Nào ngờ lại gặp phải chuyện này
Khi Thần Thiên cùng Lạc Lạc xuống lầu, Lạc Lạc đã đeo mặt nạ
Ở dưới lầu, Xảo Nhi và Bách Linh đang ngồi
Bách Linh vừa mới bị Thần Thiên trừng trị, nên trút giận lên Xảo Nhi, mặt mày không vui vẻ gì
Nghe thấy tiếng động trên cầu thang, Bách Linh cùng Xảo Nhi cùng nhau ngẩng lên
“Tỷ tỷ.”
“Thần Thiên thiếu gia.”
Hai người cùng nhau nghênh đón
“Bách Linh, chúng ta phải rời khỏi đây rồi.”
“Rời đi?” Nghe vậy, Bách Linh nhìn Thần Thiên sau lưng Lạc Lạc
“Nhưng là, rời đi, ông chủ ở đây có đồng ý không?”
“Đương nhiên là không!” Đó là giọng nam bá đạo từ bên ngoài truyền đến
[ĐỌC TRUYỆN VIP MIỄN PHÍ TẠI Truyendich.vn]
Thần Thiên quay đầu lại, thấy một người trung niên nam tử có dáng người đầy đặn, sau lưng ông ta là Lữ quản sự trước đó
“Sao vậy
Mới đến chỗ ta không bao lâu, đã muốn đi rồi?” Nam tử đó là ông chủ nơi này, tên Lưu Phúc
Ánh mắt ông ta nhìn Lạc Lạc không thiện cảm
Lạc Lạc từ từ xuống lầu, đi tới trước mặt Lưu Phúc
“Ông chủ, chúng ta đã nói, ông sẽ không hạn chế việc ta đi hay ở.”
Lưu Phúc liếc nhìn Thần Thiên
“Trước đây ta đúng là nói không hạn chế việc đi ở của cô, nhưng cô mới đến đây bao lâu
Các công tử đảo thành đều đuổi theo cô như vịt, bây giờ cô đi rồi, ta biết làm sao đây?!” Lưu Phúc nổi giận, mặt mày hung tợn
Thần Thiên bước tới cạnh Lạc Lạc
“Ngươi muốn gì, cứ nói thẳng.”
Lưu Phúc đánh giá Thần Thiên một lượt, “Ta muốn gì, sợ rằng ngươi căn bản không có nổi đâu
Không biết tiểu tử nghèo mạt rệp từ đâu tới, còn dám ở đây ra oai.” Lưu Phúc khinh thường nói, sau đó ánh mắt của hắn không dừng lại trên người Thần Thiên quá lâu
Trong tiềm thức của Lưu Phúc, Thần Thiên căn bản không thể có thứ ông ta muốn
Nhưng Lữ quản sự đứng sau lưng lại biết lai lịch của Thần Thiên
Hắn tiến lên muốn nói gì đó với Lưu Phúc
“Lão bản, lai lịch vị công tử kia có thể không tầm thường…” nhưng Lữ quản sự chưa nói xong đã bị Lưu Phúc cắt ngang
[ĐỌC TRUYỆN VIP MIỄN PHÍ TẠI Truyendich.vn]
“Không tầm thường
Có gì mà không tầm thường, cùng lắm cũng chỉ là một tu sĩ thôi
Lữ quản sự, ngươi đừng quên sau lưng chúng ta là ai!”
Đảo thành là nơi Thanh Dương phái quản lý
Dù nơi này là sản nghiệp của Kỳ phủ, nhưng ai cũng biết phía sau Kỳ phủ là Thanh Dương phái
Nên Lưu Phúc xem thường tu sĩ
Thanh Dương phái là tông môn mạnh nhất ở khu vực này
Nếu gây sự ở đây là đắc tội với Kỳ phủ
Mà đắc tội Kỳ phủ là đắc tội Thanh Dương phái
Thậm chí Lưu Phúc còn biết nhiều hơn về chuyện của Kỳ phủ, ông ta biết Kỳ gia ở Trung châu cũng có chỗ dựa vững chắc
Nghĩ đến đây, Lưu Phúc chợt thấy lo lắng
Ông ta nhìn Thần Thiên nói: “Tiểu tử, đừng tưởng mình là tu sĩ thì muốn làm mưa làm gió ở đây
Chơi thì được, nhưng phải trong khuôn khổ
Bằng không, ta sẽ không tha cho ngươi đâu!”

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.