Chương 983: Mặc Tình tâm sự
Mặc gia
Trong đình viện Mặc phủ, một bóng hình xinh đẹp, ảm đạm rời đi
"Tỷ, thật xin lỗi, đều là do ta vô dụng, nếu như ta đủ mạnh thì đã không để cho Diệp gia muốn làm gì thì làm
Thanh niên ở sau lưng Mặc Tình, mặt đầy phiền muộn nói
"Mặc Thanh, chuyện này không liên quan gì đến ngươi, có lẽ đây là mệnh của ta
Mặc Tình ưu sầu nói, ba ngày, thời gian còn lại cho nàng chỉ còn ba ngày, thời gian này chớp mắt một cái, nàng nhất định phải đối mặt với sự lựa chọn của bản thân
Nếu Mặc Tình phản kháng, liên lụy sẽ là toàn bộ gia tộc
Ngay trước mắt, gia tộc chia làm hai phái, một là dù thế nào cũng không chịu thỏa hiệp, một loại khác thì muốn đáp ứng yêu cầu của Diệp gia, nếu không Mặc gia sẽ bị diệt tộc
Dù là loại nào, đối với đám người Mặc Diệc Tại, đều không thể tùy tiện quyết định được
Mặc Tình là con gái ruột của mình, ông không thể chôn vùi hạnh phúc của con gái, đồng thời ông cũng là gia chủ Mặc gia, cho nên từ đầu Mặc Diệc Tại đã rơi vào tình thế lưỡng nan
Trừ phi còn có một khả năng, Mặc gia có thể tìm được viện trợ mạnh bên ngoài trong ba ngày cuối cùng này hoặc là trong gia tộc có người có thể đột phá thành Thánh, hơn nữa, số lượng nhất định phải từ hai Thánh Giả trở lên, nếu không căn bản khó có thể chống lại Diệp gia
"Khốn kiếp, nếu không phải đại ca đã mất thì sao đến phiên Diệp Phàm làm càn, chỉ cái tên khốn này mà cũng muốn cưới Tình tỷ làm vợ, đúng là người si nói mộng
Mặc Thanh trong lòng phẫn nộ, rõ ràng trong miệng đầy vẻ phẫn hận với Diệp Phàm, nhưng nắm đấm nắm chặt cùng thân thể run rẩy lại cho thấy, Mặc Thanh căn bản không thể làm gì được
"Tiểu Thanh, đừng nói nữa
Nếu như lần này đại biểu Đế triều tham gia Cương Vực đại tái là người Mặc gia thì hết thảy đã khác, nhưng toàn bộ thế giới chưa bao giờ có chữ nếu
"Đáng ghét, nếu có thể giải độc thì chúng ta cũng không cần bị người khác quản chế
Mặc Thanh trong lòng bi thương, lời hắn nói càng làm sắc mặt Mặc Tình thêm ảm đạm
Hai người một đường im lặng
"Thiếu gia, không phải ngươi nói Mặc gia là mạnh nhất Thiên Kiếm Thành sao, cái Diệp gia này làm sao khiến các ngươi phải sầu khổ thế kia
Đúng lúc này, đột nhiên một giọng nói vang lên, thu hút sự chú ý của hai người
Quay đầu lại, vừa vặn thấy Vong Tâm với khuôn mặt sạch sẽ
"Ngươi không nói lời nào thì không ai xem ngươi là người câm
Mặc Thanh thật muốn xốc Vong Tâm lên đánh một trận, nhưng nghĩ lại thôi, vì như vậy cũng không giải quyết được chuyện gì
"Nhưng mà, trước đó bọn họ cũng xem ta là người câm mà
Vong Tâm một mặt hồn nhiên nói
"Ngươi
Mặc Thanh chỉ Vong Tâm, thiếu chút nữa thì không nhịn được động thủ, nhưng nhìn ánh mắt của tiểu tử kia, tức không đánh một chỗ, luôn cảm thấy tiểu tử này là do Thượng Thiên phái đến chuyên để nhằm vào bản thân
"Thiếu gia, rốt cuộc chuyện gì đã xảy ra vậy
Vong Tâm tiếp tục hỏi
"Ngươi im miệng cho ta, từ bây giờ không được phép nói chuyện
Mặc Thanh trong lòng phiền não, ba ngày sau dường như đã trở thành hạn chót cho trên dưới Mặc gia, Mặc Thanh căn bản không có tâm tình cãi nhau với Vong Tâm lúc này
[ĐỌC TRUYỆN VIP MIỄN PHÍ TẠI Truyendich.vn]
"Được rồi, Tiểu Đệ, Vong Tâm, ta muốn một mình yên tĩnh một lát
Mặc Tình cũng không quay đầu, một mình rời đi
Mặc Thanh mặt mày ủ rũ, cũng rời đi, thậm chí không thèm để ý tới Vong Tâm
Trong một đình viện vắng vẻ, Mặc Tình nhìn mấy con cá trong ao ngơ ngẩn, lúc này nàng cảm thấy mình giống như con cá bị nhốt trong nước, dù có thể thoải mái bơi lội, cuối cùng vẫn bị trói buộc trong hồ nước
Cá tuy đẹp, nhưng vĩnh viễn không thể bay lượn trên chín tầng trời
"Tình tỷ
Một giọng nói từ phía sau, làm cho tâm thần Mặc Tình khẽ rung động, có lẽ vì quá chuyên chú nên đã không phát hiện có người ở phía sau
"Vong Tâm, sao ngươi lại tới đây
Mặc Tình hỏi
"Ta thấy Tình tỷ không vui, cho nên ta cũng không vui
Vong Tâm nói
"Ta không có không vui mà
Mặc Tình miễn cưỡng cười một tiếng, che giấu sự yếu đuối và bi thương trong lòng, nhưng Vong Tâm từ trong ánh mắt nàng cảm nhận được chỉ có sự bi thương vô tận
Mặc Tình không nói gì, chỉ lặng lẽ đứng ở đó
"Tình tỷ, rốt cuộc đã xảy ra chuyện gì, ba ngày sau lại sẽ xảy ra chuyện gì
Vong Tâm hiếu kỳ, vì sao người Diệp gia nói ba ngày sau, người Mặc gia đều lộ ra vẻ khẩn trương thậm chí là tuyệt vọng
Mặc Tình nghe xong, một trận khí huyết dâng lên, trong miệng lại phun ra một ngụm máu tươi, Vong Tâm thấy vậy, đúng là hoảng sợ
Hắn tiến lên một bước, đỡ lấy Mặc Tình, đây là lần đầu tiên hai người tiếp xúc thân mật, ngẩng mắt liền có thể nhìn thấy dung nhan hai bên, Mặc Tình rất đẹp, nhưng khuôn mặt không có chút huyết sắc lại khiến người thương xót
Mặc Tình cũng không ngờ, Vong Tâm sẽ to gan như vậy, đây là lần đầu tiên nàng tiếp xúc thân mật với một nam tử như vậy ngoài cha và Mặc Thanh, hơn nữa hắn còn là người hầu của Mặc gia
Nhưng không thể phủ nhận là hắn xuất chúng, coi như mặc một bộ quần áo vải thô, cũng rất khó khiến người tin rằng Vong Tâm là một người hầu
Vong Tâm đặt tay lên chỗ mạch đập của Mặc Tình: "Tỷ Mặc Tình, tim của ngươi đập nhanh lắm
Mặc Tình hơi đỏ mặt: "Không có mà
"Có, ta cảm thấy
Vong Tâm nói thẳng
Mặt Mặc Tình càng đỏ hơn, tiểu tử này thật là quá trực tiếp, cái gì cũng nói ra, không chút cố kỵ
"Tình tỷ, rốt cuộc Mặc gia đã xảy ra chuyện gì
[ĐỌC TRUYỆN VIP MIỄN PHÍ TẠI Truyendich.vn]
Vong Tâm mặt xích lại gần, hương thơm của thiếu nữ xông vào mũi, Vong Tâm nhất thời có chút mê mẩn
"Haizz, nói với ngươi thì có thể thay đổi được gì
Mặc Tình thở dài, Vong Tâm lại áp sát quá gần, cảm nhận được hơi thở nóng rực của nam tử, nhất thời đầu cúi thấp hơn
"Ta chỉ cảm thấy, có lẽ Tình tỷ nói ra sẽ tốt hơn
Ý nghĩ của Vong Tâm, luôn hồn nhiên như vậy
Mặc Tình cười, lại chua xót như vậy: "Ba ngày sau, ngươi rời khỏi Mặc gia đi
"Tình tỷ ngươi đuổi ta đi sao
Vong Tâm có chút kinh hoảng
[ĐỌC TRUYỆN VIP MIỄN PHÍ TẠI Truyendich.vn]
"Đúng vậy, ta chính là đuổi ngươi đi, ba ngày sau, nếu ta không thỏa hiệp thì Mặc gia sẽ bị Diệp gia chèn ép, đây có lẽ là trận chiến sống mái giữa hai đại gia tộc, nhưng Mặc gia ta chỉ có một Thánh Giả, mà Diệp gia mấy năm nay lại xuất hiện hai người, cộng thêm việc Diệp Phàm trở thành tuyển thủ Cương Vực đại tái, Diệp gia có thể nói đang như mặt trời ban trưa, nếu ngươi không đi, ba ngày sau, e rằng không có cơ hội nữa
Tranh đấu giữa các gia tộc, một khi bùng nổ thì sẽ không chết không thôi, diệt tộc là chuyện thường tình
Không ai muốn để lại hậu hoạn cho mình, dù là nô bộc của gia tộc, đều muốn chém tận giết tuyệt
"Tình tỷ đã cứu sống ta, không ai được phép làm tổn thương Tình tỷ
Vong Tâm nghĩa chính ngôn từ, thần sắc nghiêm túc
"Nhưng mà bọn họ muốn ta chết đó
Vong Tâm nghe vậy ngây người, lại cười: "Vậy ta sẽ chết trước Tình tỷ, có ta ở đây, ta sẽ không cho ai ức hiếp ngươi
"Đồ ngốc
Mặc Tình cười
"Tình tỷ, ngươi cười rồi
Khác với lúc trước, đây là nụ cười từ nội tâm
"Ta cười, ngươi vui lắm hả
Mặc Tình nhìn Vong Tâm
"Đương nhiên, khi Tình tỷ cười, rất đẹp
Vong Tâm mặt nghiêm trọng gật gật đầu
"Hừ, ngươi tên nhóc mất trí nhớ mà miệng lưỡi cũng trơn tru đấy, ngươi chắc chắn không phải là thứ tốt đẹp gì
Mặc Tình quay mặt đi, không để ý tới Vong Tâm
Vong Tâm vội vàng: "Không có mà Tình tỷ, cho dù ta không phải người tốt, ta cũng chỉ nói những lời này với một mình Tình tỷ
"Thôi đi, tiểu tử con nít, bớt nói những lời vô dụng đi, Vong Tâm, ba ngày sau ngươi thật sự muốn ở lại sao
Mặc Tình nhìn Vong Tâm
"Đương nhiên, có ta ở đây, không ai được phép làm tổn thương Tình tỷ
Thanh niên nhếch mép cười một tiếng, trong mắt tràn đầy kiên định
"Vong Tâm, ngươi nhìn đó là cái gì
Mặc Tình chỉ vào hồ nước, Vong Tâm tiến lên một bước, lại đột nhiên cảm thấy gáy bị đánh mạnh, lập tức Vong Tâm ngã xuống đất
Trong lúc ngã xuống hắn vẫn còn kêu lên hai chữ Tình tỷ
"Đồ ngốc, sao có thể để ngươi liên lụy vào những tranh đấu này, đã có quá nhiều người vì ta mà hy sinh tính mạng, ta làm sao có thể ích kỷ như vậy
Mặc Tình nhìn Vong Tâm nằm dưới đất, dường như muốn in gương mặt thanh niên vào trong lòng mình..
..
Hai ngày sau, một buổi sáng sớm
Một đường xóc nảy, trong xe ngựa một thanh niên tỉnh lại
Khi hắn nhìn xung quanh những gương mặt xa lạ kia, trong mắt tràn đầy vẻ ngơ ngác
"Nơi này là đâu
Trong xe ngựa, có rất nhiều người, bọn họ mặc quần áo giống mình, Vong Tâm trong lòng có dự cảm không lành, không hiểu sao, luôn cảm thấy mất đi thứ gì đó quan trọng
Những người xa lạ xung quanh nhìn Vong Tâm, không một ai trả lời hắn
Vong Tâm lớn tiếng: "Dừng xe, dừng xe
"Nhặng xị lên cái gì
Một tiếng quát mắng truyền đến, Lâm Tuyền xuất hiện trước mắt Vong Tâm
"Lâm Tổng quản, chúng ta đang đi đâu vậy
"Bây giờ chúng ta đi Thiên Hương Thành, phân gia của Mặc gia
Lâm Tuyền có lòng ghen tị với Vong Tâm, không ngờ tên này mà cũng có trong danh sách chạy trốn, người như hắn nên ở lại Tông gia chịu chết mới đúng
"Sao lại phải đi phân gia
Vong Tâm trong lòng dự cảm càng thêm bất an
"Diệp gia sắp đánh tới nơi rồi, nếu Tông gia không thể hóa giải được nguy cơ này thì Mặc gia sẽ xong đời, còn chúng ta sẽ chạy trốn tứ tán
Cuối cùng có người mở miệng
"Khốn kiếp, ta muốn quay lại, cho ta quay lại
Vong Tâm kích động nói
"Đồ ngốc, chúng ta bây giờ đã cách Thiên Kiếm Thành hơn ngàn cây số, trên xe ngựa cũng đã đi được hai ngày, dù có quay lại thì làm được gì, ngươi một kẻ vô tu vi phế vật, ngay cả pháo hôi cũng không tính
Lâm Tuyền châm chọc
"Các ngươi đều là người hầu của Mặc gia mà, lúc Mặc gia không có chuyện gì đối với các ngươi hẳn là không tệ chứ, dù cho đại nạn lâm đầu vẫn lo cho sự an nguy của các ngươi, vậy mà các ngươi lại chọn rời đi vào lúc Mặc gia cần nhất, tuy ta mới vào Mặc gia, nhưng ta hiểu được rằng, tích thủy chi ân phải lấy dũng tuyền tương báo, thân là đàn ông, ta khinh thường các ngươi
Vong Tâm không để ý lời khuyên ngăn của mọi người, nhanh chóng nhảy xuống xe ngựa
"Đồ điên
Xe ngựa chạy nhanh như bay, Vong Tâm vừa mới ngã xuống đã lăn mấy chục vòng, rất nhanh trên xe ngựa cũng không còn thấy bóng dáng hắn, nhưng lời Vong Tâm nói, lại dấy lên sóng gió trong lòng bọn họ
"Đáng ghét, Tình tỷ, tại sao, tại sao
Xe ngựa đã đi về phía trước được hai ngày, với tốc độ của Vong Tâm, cho dù có quay lại thì cũng chẳng làm được gì, nhưng hắn sao có thể xem thường việc từ bỏ
Nàng và Mặc Tình đã hẹn, nhất định sẽ bảo vệ nàng, trong lòng Vong Tâm, cứ vậy kiên định không rời mà chạy điên cuồng
Và khi hắn quay lại cũng là ngày thứ ba định mệnh!