【Phu quân ta nếu cũng yêu ta như thế thì tốt rồi, chàng đã vượt quá giới hạn khi ta mang thai… Thôi, dù sao giờ chàng cũng yên nghỉ dưới đất rồi, ta chẳng còn giận chi nữa.】
【Ta và phu quân cũng từ mối tình thuở hàn vi đến khi nên duyên vợ chồng, nay đã kết hôn bảy năm, có một đứa con trai lên năm tuổi
Chàng vẫn rất mực yêu thương ta, ta thật sự rất mãn nguyện.】
【Ta hâm mộ một tình yêu như vậy, nhưng lại không tin rằng mình sẽ có được.】
【Nếu là ta, có lẽ ta sẽ chọn tự mình sống tiếp
Có thể ta ích kỷ, nhưng ta cảm thấy chỉ có ta còn sống, thì mọi thứ mới có thể tiếp diễn.】
【Tình thương của mẹ thật vĩ đại, thật vô tư!】
Tô Nhiên nhìn gương mặt hắn, cung phu thê vốn u ám nay dần thay đổi nhờ lần liên tuyến này
“Nàng vẫn còn một chút hy vọng sống.”
Lưu Hoành ngạc nhiên nhìn về phía Tô Nhiên, “Thật ư
Có phải chỉ cần nàng từ bỏ hài tử này, phối hợp bác sĩ điều trị, nàng sẽ khỏe lại không?”
Tô Nhiên lắc đầu, “Không phải.”
Lưu Hoành băn khoăn, “Không phải sao
Vậy sinh cơ đó là gì?”
Lúc này, một giọng nữ nhân vang lên
“Phu quân, chàng đừng làm khó hoạt náo viên.”
Nguyên bản đang ngủ, Hứa Nhân Nhân tỉnh giấc, đứng tại cửa phòng ngủ
Gương mặt chưa đầy ba mươi tuổi của nàng tiều tụy, tái nhợt, gầy gò như một bộ xương khô
Người nam nhân vội vàng đứng dậy đỡ nàng, từ từ đi tới trước màn hình mà tọa hạ
“Nàng dâu, nàng sao lại tỉnh?”
“Thiếp ngủ không được, nghe thấy tiếng chàng liền đi ra xem sao.” Hứa Nhân Nhân yếu ớt cười, nhưng nụ cười này, giống như một đóa hoa dễ nát, chạm vào là sẽ tan biến
Thân thể nàng tuy suy yếu, nhưng tâm tình lại rất tốt, nhất là khi nhìn thấy Tô Nhiên
“Dẫn chương trình tỷ tỷ, tỷ thật tốt, ta rất thích xem tỷ phát sóng trực tiếp, không ngờ còn có cơ hội được liên tuyến với tỷ
Ta thật sự rất vui.” Nàng cười chào Tô Nhiên, nhẹ nhàng vuốt ve bụng mình
Khi nhìn về phía Lưu Hoành, ánh mắt Hứa Nhân Nhân vừa ôn nhu lại kiên định, “Phu quân, thiếp biết chàng không nỡ thiếp, nhưng dù thiếp có phối hợp điều trị, cũng chỉ là sống lâu thêm vài ngày, rồi vẫn sẽ chết
Dù sao thiếp cũng chẳng còn sống được bao lâu nữa, tầm nhìn của thiếp đã rộng mở, không muốn vì bản thân có thể sống lâu thêm vài ngày mà tước đoạt cơ hội đến thế giới này của hài tử
Đây là con của chúng ta, thiếp thật sự rất mong trước khi chết có thể nhìn thấy nó chào đời
Sau này hài tử liền nhờ chàng chăm sóc, thiếp biết thiếp làm vậy có chút ích kỷ, để chàng, một người ngay cả bản thân mình còn chăm sóc chưa tốt, phải một mình chăm sóc hài tử
Sau khi thiếp đi, chàng hãy tìm cho hài tử một mẹ kế, chỉ cần nàng đối xử tốt với hài tử là được
Dù là vì thiếp, có được không
Hãy để thiếp sinh hạ nàng đi.”
“Không
Ta không cần ai cả, ta chỉ muốn nàng!” Nam tử bảy thước ôm thê tử gào khóc, “Đây là con của chúng ta, ta cũng không nỡ, thế nhưng so với hài tử, ta càng không nỡ bỏ nàng a!”
【Ta đốt một điếu thuốc, nghĩ nghĩ, lại dập tắt
Dù cách màn hình không ảnh hưởng đến ngươi, nhưng ta vẫn không đành lòng.】
【Thực tâm hy vọng các ngươi có thể mãi mãi hạnh phúc.】
【Thật cảm động, một phu quân tốt như vậy tìm ở đâu ra đây?】
【Thế gian đáng đau lòng nhất chính là sinh ly tử biệt.】
Tô Nhiên hít sâu một hơi, không đành lòng mà hỏi: “Hứa Nhân Nhân, ngươi có nghĩ đến việc nếu không có hài tử này, ngươi có lẽ còn có thể sống lâu thêm một chút không?”
Hứa Nhân Nhân nghe vậy, nhìn Tô Nhiên, từng lời từng chữ nói: “Dẫn chương trình tỷ tỷ, tỷ không cần khuyên ta.”
“Hài tử này nếu đã đến, ta liền muốn sinh ra nó
Ta cũng không muốn chịu cái tội hóa trị kia
Ta muốn là có thể kiên trì thì kiên trì, vả lại đây là một sinh mệnh, ta là mẹ của nàng, ta luôn muốn dốc hết tất cả để bảo vệ nàng, huống chi ta kéo dài hơi tàn thì có ý nghĩa gì đâu
Con trai hoặc con gái của ta nếu kiên cường, cho dù không có ta, thì sau này sinh mệnh của nó cũng rất đặc sắc
Ta thống khổ còn sống có thể sống được bao lâu, một năm hai năm
Cho nên ta không muốn tước đoạt hy vọng sống sót của nàng.”
Lưu Hoành nhớ lại lời nói vừa rồi của Tô Nhiên, ôm một tia hy vọng hỏi: “Dẫn chương trình tỷ tỷ, tỷ nói một chút hy vọng sống là gì?”
Tô Nhiên suy nghĩ một lát, vẫn quyết định chi tiết cáo tri: “Đường sinh cơ này chính là hài tử trong bụng của ngươi.”
Hứa Nhân Nhân thái độ kiên quyết, “Ta nhất định phải đem nó sinh ra đời.”
“Hứa Nhân Nhân, làm một người mẫu thân, ngươi yêu hài tử của mình, nguyện ý vì nó từ bỏ điều trị, vậy ngươi có nghĩ tới không, hài tử này nàng cũng yêu tha thiết ngươi, cũng nguyện ý vì ngươi từ bỏ đi vào thế giới này cơ hội đâu?”
“Dẫn chương trình tỷ tỷ, tỷ đây là ý gì?” Hai vợ chồng nhìn chằm chằm Tô Nhiên, không rõ đây là ý gì
Tô Nhiên hướng màn hình phất phất tay, “Các ngươi nhìn sang bên cạnh.”
Bên cạnh Hứa Nhân Nhân, Lưu Hoành đang ngồi, bên kia lại đột nhiên xuất hiện một tiểu nữ hài, thắt hai bím tóc nhỏ, mặc chiếc yếm đỏ, đáng yêu giống như em bé trong tranh Tết
Nàng cười hì hì ngẩng đầu nhìn Hứa Nhân Nhân, khóe miệng hai lúm đồng tiền nhỏ đặc biệt dễ thấy, ngay cả âm thanh cũng ngọt ngào, “Mẫu thân…”
“Cái này
Dẫn chương trình tỷ tỷ, tiểu cô nương này là…” Hứa Nhân Nhân nhìn tiểu nữ hài, lại nhìn Tô Nhiên, nghi hoặc không thôi
Nàng chưa từng thấy tiểu nữ hài này, nhưng lại cảm thấy vô cùng thân thiết, không nhịn được muốn thân và ôm lấy nàng
[ĐỌC TRUYỆN VIP MIỄN PHÍ TẠI Truyendich.vn]
Tô Nhiên thấy thế liền làm phép cho tiểu nữ hài, để nàng ngưng là thật đi
Tiểu nữ hài lập tức nhào vào trong ngực Hứa Nhân Nhân, “Mẫu thân, ta là bảo bảo nha…”
“Ai, hài tử, con của ta…” Hứa Nhân Nhân kích động hai mắt đẫm lệ, ôm chặt lấy tiểu nữ hài
Lưu Hoành đứng bên cạnh kích động xoa tay, không nhịn được sờ lên bím tóc nhỏ trên đầu tiểu nữ hài
Tiểu nữ hài cảm nhận được sự vuốt ve của hắn, nghiêng đầu gọi hắn, giọng lại ngọt lại giòn, “Phụ thân…”
“Ai, ai ai!” Lưu Hoành kích động đến luống cuống chân tay
“Mẫu thân, người có phải rất yêu bảo bảo không?”
Hứa Nhân Nhân ôm nàng đến ngồi trên đùi mình, sờ lấy khuôn mặt nhỏ nhắn mũm mĩm của nàng, càng xem càng yêu thích
[ĐỌC TRUYỆN VIP MIỄN PHÍ TẠI Truyendich.vn]
“Đương nhiên, mẫu thân rất yêu rất yêu con,” Lưu Hoành kéo kéo ống tay áo của nàng, chỉ chỉ chính mình
[ĐỌC TRUYỆN VIP MIỄN PHÍ TẠI Truyendich.vn]
Hứa Nhân Nhân bật cười nhạo, “Còn có phụ thân, phụ thân cũng rất yêu rất yêu con, chúng ta đều rất yêu bảo bảo.”