Livestream Đoán Mệnh: Mở Đầu Bị Truy Sát?

Chương 87: Chương 87




[ĐỌC TRUYỆN VIP MIỄN PHÍ TẠI Truyendich.vn]
“Huyền Không, hôm nay ta sẽ vì sư môn trừ hại.” Lão đạo sĩ tóc muối tiêu nói xong liền muốn động thủ, nhưng bị Mao Tiểu Phàm kéo lại, nhỏ giọng thì thầm: “Sư phụ, chúng ta hình như không phải là đối thủ của hắn.” Nguyên Thanh Đạo Trưởng lườm hắn một cái, rút ống tay áo về, “Ngươi câm miệng đi.” Mao Tiểu Phàm lộ vẻ tức giận im bặt
Huyền Không vuốt chòm râu dê, “Sư đệ làm gì mà tức giận, tiểu tử này nói không sai, trước kia ta có lẽ đánh không lại ngươi, nhưng bây giờ, muốn giết ngươi dễ như trở bàn tay
Không bằng ngươi làm việc cho ta, ta có thể tha các ngươi một mạng.” “Đánh rắm!” Nguyên Thanh giận dữ mắng mỏ, cây kiếm tiền trong tay thẳng tắp đâm về phía Huyền Không
Vẻn vẹn đánh vài hiệp, Nguyên Thanh liền bị đối phương đánh ngã xuống đất
Mao Tiểu Phàm cắn răng, giơ kiếm gỗ đào xông tới, nhưng còn chưa đến gần liền bị Huyền Không một chưởng đánh văng ra, miệng phun máu tươi
Huyền Không lạnh lùng nhìn xem bọn hắn, “Vốn dĩ còn nhớ tình sư môn, muốn lưu các ngươi một mạng
[ĐỌC TRUYỆN VIP MIỄN PHÍ TẠI Truyendich.vn]
Đã các ngươi không biết điều, vậy ta liền tiễn các ngươi một đoạn đường.” Nói xong, hai tay hắn kết ấn, phù văn màu đen ngưng tụ thành một thanh kiếm khổng lồ, đâm thẳng về phía hai thầy trò Nguyên Thanh
Mắt thấy hai sư đồ sắp gặp nạn, đúng lúc ngàn cân treo sợi tóc, Tô Nhiên đột nhiên xuất hiện, khoát tay liền chặn đứng thanh hắc kiếm khổng lồ kia
Nàng quay đầu nhìn Nguyên Thanh và Mao Tiểu Phàm, hai người cùng nhau gật đầu, ý như hỏi: Các ngươi còn tốt chứ
Chúng ta còn tốt
Sự ăn ý ấy cứ thế mà bất chợt nảy sinh
Tô Nhiên thế mà lại hiểu được, lập tức khẽ vung tay, thanh kiếm phù văn màu đen bị đánh ngược trở lại
Huyền Không lách mình, khó khăn lắm mới tránh khỏi
“Không hay rồi, có vẻ như đánh không lại.” Thấy tình thế không ổn, Huyền Không ném ra một nắm ớt bột rồi quay người chạy
Mấy người bị sặc ớt đến mức ho sù sụ, nước mắt nước mũi chảy ra
“Đánh không thắng liền vung ớt bột, thật là không biết xấu hổ.” Sau một trận ho dữ dội, Nguyên Thanh muốn đuổi theo, nhưng bị Tô Nhiên ngăn lại, “Đừng đuổi theo, hắn đã chạy không còn bóng dáng.” “Tô Đạo Hữu, là ngươi?” Mao Tiểu Phàm ngạc nhiên kêu lên, “Sư phụ, sư phụ, nàng chính là nữ nhân rất ‘ngưu bức’ mà con đã nói!” Tô Nhiên: “……” Kiểu khen ngợi của ngươi cũng rất ‘ngưu bức’
Nguyên Thanh lúng túng cười cười, “Bần đạo Nguyên Thanh, liệt đồ vô lễ, cô nương xin đừng trách, vừa rồi đa tạ cô nương đã ra tay cứu giúp, ngày sau có gì cần hỗ trợ, cứ mở miệng.” Tô Nhiên nhìn xem tướng mạo Nguyên Thanh, nhịn không được nhíu mày, người này thế mà lại có duyên sư đồ với chính mình
“Nguyên Thanh Đạo Trưởng khách khí rồi, ta chỉ là đi ngang qua, thuận tay giúp đỡ mà thôi.” Tô Nhiên khẽ gật đầu với hai người, thấy khóe miệng bọn họ dính máu, trên người có thương tích, cứ như vậy nhìn chằm chằm vào mình, liền khách khí nói thêm vài câu
[ĐỌC TRUYỆN VIP MIỄN PHÍ TẠI Truyendich.vn]
“Hai vị trên người có thương, nếu không đi chỗ của ta ngồi nghỉ một lát?” “Tốt, tốt, đa tạ tiểu đạo hữu.” Nguyên Thanh cười đến mặt mũi tràn đầy nếp nhăn, sảng khoái đáp ứng
Tô Nhiên: “……” Trán, ta chỉ là khách khí một chút thôi
Nguyên Thanh cười tủm tỉm, “Tiểu đạo hữu đã khách khí như vậy, chúng ta cũng không khách khí nữa.” Mao Tiểu Phàm vô tư vui tươi hớn hở, “Sư phụ nói rất đúng, con đã sớm muốn đến bái thăm Tô Đạo Hữu, chúng ta đi thôi.” Dìu sư phụ đi được hai bước, Mao Tiểu Phàm thấy Tô Nhiên còn đứng tại chỗ chưa đi, quay đầu hét lên: “Tô Đạo Hữu, đi mau đi!” Cuối cùng Tô Nhiên cũng hiểu vì sao hai người bọn họ lại là thầy trò
Tô Nhiên khóe miệng giật giật, liền đi theo
Về đến nhà, Tô Nhiên đưa bọn họ đến sân thượng, nơi này có bố trí Tụ Linh trận, ở đây chữa thương sẽ công ít hiệu nhiều
“Đây là Tụ Linh trận do ta bày, các ngươi ở đây chữa thương có thể công ít hiệu nhiều
À, về sau cứ gọi ta là Tô Nhiên là được.” Nguyên Thanh quay ra ngắm đi ngắm lại, kinh ngạc lại mừng rỡ, “Chậc chậc chậc, Tô Nhiên cô nương quả nhiên lợi hại, trận pháp này bày bố so với ta mạnh hơn nhiều
Trận pháp ta bố trí ngay cả con muỗi cũng không hấp dẫn đến, càng đừng nói đến linh khí mạnh như vậy
Vậy thì… chúng ta không khách khí nữa nhé.” Mao Tiểu Phàm đối với trận pháp không có hứng thú, bĩu môi, “Tô Đạo Hữu, có gì ăn không ạ
Con đói bụng rồi.” Nguyên Thanh một bàn tay đập lên đầu hắn, “Ăn cái gì mà ăn, bình thường không cố gắng, đến lúc then chốt thì như xe tuột xích, giống như con ruồi để người ta một bàn tay đánh trở về, ta còn thấy hổ thẹn thay ngươi đây này, tranh thủ thời gian luyện công đi!” Mao Tiểu Phàm xoa đầu, lầm bầm, “Ngươi không phải cũng lười biếng đó thôi, còn mắng ta…” “Thằng tiểu tử thối nhà ngươi!” Nguyên Thanh một cước đá vào mông hắn, hai người cãi nhau ầm ĩ mà đi chữa thương
Tô Nhiên bố trận quả thật không tệ, vết thương vốn phải mất mười ngày nửa tháng mới lành, nay chỉ một đêm đã không còn gì đáng ngại
Đến khi hai thầy trò Nguyên Thanh chữa xong thương đã là sáng sớm ngày hôm sau
Trở lại phòng khách, Tô Nhiên đang phát sóng trực tiếp
Thấy hai người đi vào, Tô Nhiên chỉ vào đồ ăn trên bàn, ra hiệu bọn họ cứ ăn cơm trước
Tô Nhiên không biết khẩu vị và lượng ăn của hai người, nên cứ làm nhiều món theo sở thích của mình
Bánh thịt lừa vàng rực, bánh bao hấp trong suốt, cháo trứng muối thịt nạc, một đĩa dưa muối, hai đĩa rau xanh
Hai thầy trò mắt sáng rực nhìn chằm chằm đồ ăn trên bàn, liếc nhìn nhau
Hai người mấy bước lớn xông đến ngồi xuống, bắt đầu ăn ngấu nghiến, thỉnh thoảng lại nghe tiếng tranh giành thức ăn của hai người
“Ngon, ngon quá
Sư phụ, cái này ngon hơn nhiều so với mì chay người làm.” “Mì chay ta làm tuy không ngon, nhưng ít nhất còn ăn được, dù sao cũng ngon hơn mấy miếng cháy đen sì ngươi làm.” “Sư phụ người đã lớn tuổi, không nên ăn nhiều quá, cái này hay là để con ăn đi.” “Đánh rắm
Lão tử thân thể rất tốt, ngươi đáng lẽ phải hiếu kính sư phụ mới phải, bỏ ra đây!”
Quan Húc là fan hâm mộ trung thành nhất của Tô Nhiên
Tô Nhiên phát sóng trực tiếp hắn đều xem từ đầu đến cuối
Sở thích lớn nhất của hắn là vừa ăn vừa xem Tô Nhiên phát sóng trực tiếp
Quan Húc mỗi tháng tiền lương chỉ có 5000, hắn chỉ có thể tặng Tô Nhiên vài chục đồng quà, không thể như những người giàu có kia mà tặng nhiều lễ vật
Nhất là gần đây lại thất nghiệp, kinh tế của hắn càng eo hẹp hơn, chỉ có thể tiết kiệm từ tiền tiêu vặt của mình, số tiền tặng quà cho Tô Nhiên mỗi buổi phát sóng trực tiếp cũng giảm xuống còn mười đồng.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.