[Đây chính là cái gọi là gia thế nội tình đó, thứ các ngươi cho là hiếm thấy, thì ở nhà người ta lại có đầy rẫy
Mới đầu có thể không nhận ra là hàng giả, nhưng đã cảm thấy có gì đó không đúng, hắc, sao món đồ này lại hơi khác đồ trong nhà mình nhỉ
Cái này mẹ nó hoàn toàn là trực giác được tiền tài bồi đắp mà ra!] [Tạ Du tiểu tử ngươi thật có phúc khí, cỏ, ta nếu là có Lục Vân Hi dạng này tỷ tỷ, ta cũng mỗi ngày hấp tấp đi theo tỷ tỷ dán dán!] [Cố Tầm: cái nhà này nhiều thêm ta một đứa em trai thì sao
(icon đầu chó)]
Lão bản phòng đấu giá rất nhanh chạy đến, hắn đầu tiên là trấn an cảm xúc của Liễu Tiêu Tiêu, nói hết lời ngon ngọt, đưa ra muốn trả lại tiền bồi thường, Liễu Tiêu Tiêu vẫn không chịu nhượng bộ
[ĐỌC TRUYỆN VIP MIỄN PHÍ TẠI Truyendich.vn]
Nàng môi đỏ yêu diễm, tiếng cười âm lãnh: “Tô Lão Bản, các ngươi đây là đang đùa bỡn ta.” Tô Lão Bản cũng từng nghe qua thanh danh của nàng, đáy mắt lướt qua một tia chán ghét, trên mặt lại cười ha hả nói: “Liễu tiểu thư, bức họa này không thật không giả, chúng ta bồi thường cho ngươi đã là hết lòng quan tâm giúp đỡ, hy vọng Liễu tiểu thư không cần 'được một tấc lại muốn tiến một thước'.” Dùng giọng điệu mềm mỏng nhất nói lời cứng rắn nhất, rất rõ ràng, Tô Lão Bản không muốn dính dáng đến Liễu Gia, cũng không nguyện ý nể mặt nàng nữa
Một người có bối cảnh hùng hậu, trước đó vừa đến liền có thể chủ động xin lỗi, đã vãn hồi được hảo cảm của phần lớn người ở đây
Đối với câu nói kế tiếp của hắn, những người khác rất tán thành
Liễu Tiêu Tiêu con người này chính là ngang ngược càn rỡ, quen thói 'được một tấc lại muốn tiến một thước', ai bảo sau lưng người ta có Liễu Gia chống đỡ, hơn nữa còn sắp là con dâu Hạ gia
Anh em Hạ Tử Xuyên cũng không có ý định lên tiếng, giống như những người đứng xem này, thái độ này cũng đầy ý vị sâu xa
Còn thái độ của Tô Lão Bản, có phải là vì chuyện Liễu thị lang bị bắt mà có cái nhìn khác về Liễu Gia không
Đám người tâm tư khác nhau, cố gắng từ đó phân tích ra một tia manh mối
Giống như Tô Lão Bản, loại người ‘Tiếu Diện Hổ’ hỉ nộ không lộ ra ngoài này, rất ít khi để lộ cảm xúc thật của mình, vô cùng khéo léo
Trắng trợn không cho Liễu Tiêu Tiêu mặt mũi như thế, khẳng định là có ý kiến với Liễu Gia sau lưng nàng
Cố Tầm đứng bên cạnh Lục Vân Hi, cười cợt nhả: “Tỷ, xem ra không phải ai cũng nể nang Liễu Gia đâu.” Hắn chính là kẻ xem náo nhiệt, kết quả thế nào đều không quan trọng
Lục Vân Hi không nói chuyện, Tạ Du cũng không nói chuyện
Về cảm nhận đối với Liễu Tiêu Tiêu, Tạ Du và Mạnh Phong Diêu ngược lại là có tiếng nói chung
Liễu Tiêu Tiêu chính là một con chó dại, tính tình thất thường, một giây trước còn cười rạng rỡ với ngươi, một giây sau đã có thể đâm dao vào yếu huyệt của ngươi
Liễu Tiêu Tiêu là kẻ điên, nhưng nàng không phải người ngu
Nghe ra ý của Tô Lão Bản, nàng nở nụ cười rạng rỡ nhưng lại có chút kỳ quái, bất ngờ nói: “Tốt, lần này coi như xong.” Quản lý vô tình đối diện với ánh mắt của nàng, nhớ tới những lời đồn về vị này, bất giác lùi lại sau lưng lão bản, cúi đầu không dám nhìn nữa
Tô Lão Bản là một ‘Tiếu Diện Hổ’ điển hình, hắn dáng người tròn trịa mập mạp, nhìn qua đã biết là kẻ ‘eo quấn bạc triệu’
Ở đây phần lớn người sau khi hắn đến, thái độ đều rất nhiệt tình chào hỏi
Hạ Tử Xuyên cùng Hạ Tuyết Vi lại không tiến lên, bởi vì quan hệ giữa Hạ gia và Tô gia quá khó xử, thậm chí có thể nói từ thông gia biến thành kẻ thù
“Đa tạ Liễu tiểu thư thông cảm, việc bồi thường sau này sẽ bàn lại
Bức họa này chúng ta sẽ treo ở vị trí bắt mắt nhất ngay cửa lớn ra vào, hai ngày nữa sẽ mời các chuyên gia từ các phòng đấu giá lớn trong nước cùng giới sưu tầm tới thẩm định, chuyện ngày hôm nay còn xin các vị ‘thủ khẩu như bình’.” Tô Lão Bản cười lên giống như tượng Phật Di Lặc, người ở đây đầu óc chỉ cần xoay chuyển một chút, liền biết ý hắn là gì
[Ngọa Tào
Không hổ là kẻ có tiền, đầu óc này vừa xoay một cái đã ra ý đồ xấu
Đây là mượn cớ giám định ‘thiên cổ danh họa’, để kéo giới chuyên gia đồng nghiệp và người sưu tầm xuống vũng bùn cùng đây mà!] [Ta chịu thua, các ngươi cũng chịu thua, rất tốt, ai cũng đừng chê cười ai, còn có thể giúp phòng đấu giá Lãm Việt tăng thêm một đợt độ hot, phục, ta thật sự phục!] [Lãm Việt: Vui một mình không bằng vui chung, mọi người cùng nhau tới làm trò cười đi.] Tiểu Duẫn cũng khâm phục đầu óc của hắn, giọng nói rất nhỏ, cố gắng đè nén: “Các bảo bối, chuyện ngày hôm nay mời các ngươi tạm thời đừng đăng lên mạng truyền đi, đợi các Giám Bảo sư kia tới rồi hẵng nói, không phải vậy ta liền sẽ biến thành đối tượng thanh toán của Lãm Việt mất!” [Hiểu rồi hiểu rồi, yên tâm, dù sao chúng ta cũng muốn xem náo nhiệt a ha ha ha, đến lúc đó ngươi còn sẽ tới phát sóng trực tiếp không
Cho chúng ta xem hiện trường với nha!] [Hóng hiện trường +1] Người ở đây đều là kẻ có tiền, bình thường không có gì mới lạ vui vẻ, thấy Tô Lão Bản cố ý để bọn hắn thưởng thức một màn kịch hay, tự nhiên đều vui vẻ đồng ý
Tô Lão Bản chủ động chào hỏi Trang Hội Trường, sau đó cho người mang tới một bức tranh tùng cổ, đây cũng là tác phẩm của một nhà thư họa nổi tiếng thời Yến Triều
“Tiểu Tầm à, đây là bồi thường cho ngươi hôm nay, hy vọng ngươi nhận lấy.” “Tô Bá Bá còn phải cảm tạ ngươi, nếu không phải ngươi, phòng đấu giá lần này còn không biết mình đã thu một bức danh họa không thật không giả như thế.” Tô Lão Bản nói từ đáy lòng
Hắn và cha của Cố Tầm từng gặp qua mấy lần, xem như có chút giao tình sơ sài, thêm vào lần này là Cố Tầm kiên trì giám định mới tra ra manh mối, cho nên hắn đối với Cố Tầm cũng đối đãi khác biệt, vô cùng khách khí
“Tạ ơn Tô Bá Bá, vừa vặn cha ta sắp sinh nhật, vậy ta xin mạn phép nhận, ‘mượn hoa hiến Phật’ rồi.” Cố Tầm rất biết thuận nước đẩy thuyền, người ta đã nể mặt thì mình cứ nhận lấy, đây cũng là cơ hội tốt để rút ngắn khoảng cách
Lời nói cử chỉ thoải mái của Cố Tầm cũng làm cho Tô Lão Bản có nhận thức mới về hắn, sớm đã nghe nói tiểu tử nhà họ Cố này là một tên công tử bột không có đầu óc, hiện tại xem ra ngược lại là khôn ranh ma mãnh
“Bất quá lần này công thần chủ yếu là tỷ ta.” Cố Tầm tránh sang một bên, để Lục Vân Hi xuất hiện ở trước mặt hắn, “Ta lúc đầu muốn mua bằng được bức họa này tặng cha ta, nhưng tỷ ta nói bức Hoàng Sơn kỳ tùng này là đồ dỏm.” “Chuyện kế tiếp ngài cũng biết rồi.” “Lục tiểu thư ánh mắt xác thực rất sắc bén, nếu không có lời nhắc nhở của nàng, ngay cả ta cũng suýt nhìn lầm.” Trang Hội Trường lần nữa cảm khái ‘Trường Giang sóng sau đè sóng trước’, người trẻ tuổi bây giờ thật sự là ghê gớm a
Tô Lão Bản kinh ngạc, quản lý lại đem chuyện vừa rồi thuật lại một lần
“Thì ra là như vậy, để tỏ lòng biết ơn, ngươi đi đem viên ngọc bình an trong kho chưa bán đấu giá ra đây.” Tô Lão Bản ánh mắt vô tình rơi trên mặt Lục Vân Hi, giọng điệu ngưng lại, đáy mắt mang theo vẻ khác thường
Hắn bất động thanh sắc dò xét, càng xem càng cảm thấy ngũ quan của nàng cùng người muội muội đã qua đời của mình có bảy phần giống nhau
Nhưng con của muội muội vừa sinh ra đã chết yểu..
Nội tâm cuộn trào của Tô Lão Bản dần dần bình tĩnh trở lại, trên đời này người giống người rất nhiều, huống chi chỉ là ngũ quan
Đợi quản lý đem hộp gấm lấy ra, Tô Lão Bản đưa nó vào tay Lục Vân Hi: “Nghe nói Tạ tiên sinh trước đó muốn mua một viên ngọc khấu nhưng không được như ý, chút lòng thành non nớt này, Lục tiểu thư có thể vui lòng nhận.” Lục Vân Hi biết, chỉ có nhận lễ vật, phòng đấu giá Lãm Việt mới có thể an tâm, đây cũng là thái độ bọn hắn nhất định phải bày ra, không nhận ngược lại là làm khó bọn hắn
Cho nên nàng gật đầu, tiếng nói thanh đạm lạnh lẽo: “Đa tạ.” Lúc rời đi, Tô Lão Bản còn chủ động hỏi nàng phương thức liên lạc, kỳ thật hắn cũng không rõ ràng tại sao mình muốn làm như vậy, chính là trong lòng cảm thấy Lục Vân Hi rất thân thiết
Hắn đưa ra lý do không chút sơ hở: “Lục tiểu thư có tài giám định thượng thừa, về sau nếu có việc cần Lục tiểu thư giúp đỡ, còn xin cô ‘thân xuất viện thủ’.” Chuyện giám định sai sót cũng đã xảy ra không ít, nếu như lại có món đồ cổ khó quyết định như hôm nay, cũng có thể mời nàng làm cố vấn bên ngoài
Xem ở chỗ Cố Tầm, Lục Vân Hi đáp ứng
Trang Hội Trường cũng trao đổi phương thức liên lạc với nàng
Hạ Tuyết Vi ánh mắt phức tạp, cảm giác thất bại càng ngày càng mạnh
Vừa mới bắt đầu cho rằng nàng chỉ là một bác sĩ thú y, không nghĩ tới về sau nàng sẽ càng ngày càng lợi hại
“Chúng ta cũng đi thôi.” Hạ Tuyết Vi hạ quyết tâm, nói: “Tử Xuyên, ta muốn đến công ty, lần này không về cùng ngươi đâu.” Nàng lại muốn đi một chuyến đến Tây Pha Hương
Liên quan tới động thái gần đây của Đông Pha Hương nàng cũng có chú ý, số quýt vốn không tìm được nguồn tiêu thụ nay đã bán hết sạch, thu nhập của các thôn dân năm nay tương đối khá
Hạ Tuyết Vi muốn xây dựng một khu nông nghiệp hữu cơ ở Đông Pha Hương và Tây Pha Hương, trái cây rau quả từ nơi này đưa ra đều sẽ được dán mã truy xuất nguồn gốc, tiến vào các siêu thị lớn
Thấy nàng khôi phục trạng thái, Hạ Tử Xuyên cười gật đầu: “Tốt, tỷ tỷ làm cái gì ta đều ủng hộ ngươi.” Ra ngoài lúc, Cố Tầm ôm bức tranh tùng cổ, đắc ý khoe khoang: “Hay là tỷ tỷ tốt với ta, vì nể mặt ta nên tỷ ấy mới cho Tô Bá Bá mặt mũi, nên ông ấy vừa rồi mới đối với ta càng săn đón hơn nữa nha.” Hắn ta thì chẳng có gì khác, chỉ giỏi ăn nói, hoặc là cực kỳ ngọt ngào, hoặc là như tẩm độc, hoặc là toàn lời ‘trà xanh trà ngữ’
Tâng bốc người khác cũng vô cùng hết mình
[ĐỌC TRUYỆN VIP MIỄN PHÍ TẠI Truyendich.vn]
Lục Vân Hi cười cười, đem hộp gấm đưa cho Tạ Du đang im lặng đứng bên cạnh
Tạ Du nhận lấy, không hiểu nhìn về phía nàng
“Tô Lão Bản nói, tặng ngươi đó.” Lục Vân Hi ra hiệu cho hắn mở ra xem, “Xem có thích không.” “Trong kho nhà mình còn có không ít miếng ngọc bình an tương tự, không thích thì đổi.” Tạ Du cong cong khóe môi, nhìn Cố Tầm một chút, đuôi lông mày nhướng lên, mở ra hộp gấm
Một viên ngọc bội Hòa Điền ôn nhuận lặng lẽ đặt trong hộp, còn có một sợi dây đỏ bện
“Ta rất ưa thích, đa tạ tỷ tỷ.” Tạ Du tỏ ra ngoan ngoãn lại vô hại
Từ bên trong đi ra Liễu Tiêu Tiêu thấy cảnh này, phổi đều muốn tức nổ tung, Mạnh Phong Diêu nhắm mắt theo đuôi đi theo phía sau nàng, mặt nhăn như quả mướp đắng
Đưa mắt nhìn nàng lên xe, Cố Tầm làm bộ mặt cần ăn đòn nói: “Chậc, con công hoa nóng nảy, Hạ Tử Xuyên về sau có phúc rồi.” Lục Vân Hi bọn hắn cũng ra xe, chuẩn bị trở về nhà
Lần này Tạ Du không có ngồi ở vị trí kế bên tài xế, mà lại an tĩnh ngồi bên cạnh Lục Vân Hi, vén tay áo lên, tròng mắt nhìn xem nàng đeo sợi dây đỏ lên cổ tay trắng nõn thon gầy của mình
Hiện tại là tháng Sáu, bên ngoài không sai biệt lắm ba mươi lăm độ, Cố Tầm vừa lên xe liền mở điều hòa không khí
Nhìn qua kính chiếu hậu, trong lòng hắn có chút ghen tị, nói giọng âm dương quái khí: “Tạ Du, ngươi mặc bộ đồ này vừa dài lại dày, sắp bốc mùi đến nơi rồi đấy.” “Vẫn ổn.” Tạ Du đáp lại, “Không có chua.” Bị hắn đâm một câu, Cố Tầm không nói gì, sưng mặt lái xe
Lục Vân Hi cũng cảm thấy thể trạng hắn quá yếu, đang suy nghĩ có nên bồi bổ cho hắn không
Tạ Du ở Tạ Gia cũng chẳng có những ngày tháng tốt đẹp gì, khi còn bé ở cùng bà nội, về cơ bản chẳng mấy khi được ăn thịt
Hơn nữa vừa sinh ra đã bị vứt bỏ tại thùng rác bên ngoài bệnh viện, thân thể khó tránh khỏi sẽ có chút suy yếu.
[ĐỌC TRUYỆN VIP MIỄN PHÍ TẠI Truyendich.vn]