Đánh giá: 8.2/10
từ 1009
lượt
[Nam chính phản diện mắc chứng khát da thịt x Nữ chính giả ngoan bo bo giữ mạng]
Vệ Hạ Yên xuyên vào thân thể một nữ phạm nhân đang bị lưu đày. Trên đường chạy trốn, nàng vô tình va phải một thiếu niên sở hữu dung mạo tuyệt mỹ.
Thiếu niên ấy có vẻ ngoài yêu mị đầy tà khí, nhưng lại mang theo nụ cười thuần khiết đến lạ thường. Trớ trêu thay... Vệ Hạ Yên lại vô tình nuốt mất đóa hoa mà hắn phải tốn rất nhiều công sức mới có được.
Cảnh Nguyên Bạch cầm dao, mỉm cười rạng rỡ: “Tự lấy ra, hoặc... để ta giúp cô nương lấy.”
Trong thế cờ trước sau đều là chỗ chết, Vệ Hạ Yên đành phải chấp nhận theo hắn để "trả nợ".
Không lâu sau, nàng bắt đầu cảm thấy cơ thể có gì đó không ổn. Đóa hoa kia có tác dụng phụ, nên nàng...
Lỡ ôm thiếu niên.
Lỡ hôn thiếu niên.
Lỡ... làm đủ mọi chuyện mà không sao khống chế được bản thân.
Trước những lần “lỡ” đó, Cảnh Nguyên Bạch đều ung dung tiếp nhận với vẻ mặt đầy thích thú.
Hắn cười nói: “Yên Yên, nếu nàng dám chạy, ta sẽ bắt nàng về rồi rút khô máu nàng để làm hương liệu.”
Vệ Hạ Yên khẽ chạm tay hắn, ngoan ngoãn đáp: “Ta không chạy đâu.”
Dù đôi khi thiếu niên ấy có chút “không bình thường”, nhưng phần lớn thời gian hắn luôn giữ nụ cười ôn hòa.
Vệ Hạ Yên tưởng rằng mình có thể an ổn bo bo giữ mạng đến cuối truyện, cho đến một đêm trăng tròn nọ, nàng tận mắt chứng kiến một cảnh tượng kinh hoàng...
Thiếu niên bước ra từ núi thây biển máu, từng mảnh xương trắng vỡ nát dưới chân hắn. Đôi môi mỏng vẫn còn vương máu, ánh mắt như câu hồn đoạt phách. Hắn khẽ nói: “Đã nhìn thấy rồi... thì không thể rời đi nữa.”
Vệ Hạ Yên bừng tỉnh từ cơn ác mộng, kinh hãi nhận ra thiếu niên tưởng chừng vô hại kia lại chính là đại phản diện lớn nhất trong truyện.
Và nàng lập tức trốn chạy giữa đêm tối.
Ngày Cảnh Nguyên Bạch tìm được Vệ Hạ Yên, tay hắn vẫn còn vương máu.
Thiếu niên nâng cằm nàng lên một cách nhẹ nhàng, ngón tay vẽ một đường đỏ thẫm lên làn da mềm mịn, để lại vệt máu mang theo hương thơm nhàn nhạt.
Hắn dịu dàng nói: “Yên Yên, nàng nên yêu ta rồi.”
-
Cảnh Nguyên Bạch là bậc thầy điều chế hương liệu, cả đời coi hương như mạng sống.
Một ngày nọ, Vệ Hạ Yên vô tình làm đổ hộp hương liệu quý báu của hắn, khiến huynh trưởng hắn suýt thì đứng tim.
Huynh trưởng quay đầu nhìn Cảnh Nguyên Bạch, chỉ thấy hắn khẽ nheo mắt, bình thản nói: “Ca ca, Yên Yên mới là mạng của ta.”
-
Lưu ý khi đọc:
- Nam chính mắc vấn đề tâm lý, tình cảm lệch lạc, bám dính lấy nữ chính.
- Nữ chính không hề ngoan hiền như vẻ ngoài, mà chỉ giả vờ để giữ mạng.