Chương 57: Chúng ta bị lừa
Mưa phùn lất phất
Triệu Trường Hà không mặc áo tơi nón lá nữa, mà cầm một chiếc ô lớn cùng Thôi Nguyên Ương sóng vai đi trên đường trong thành
Dù to là thế, hắn vẫn che gần hết về phía Thôi Nguyên Ương, nửa bên vai áo mình ướt đẫm mưa, cũng không để ý
Thôi Nguyên Ương im lặng đi bên cạnh, hơi tụt lại nửa bước
Trong lòng nàng cảm thấy lần "trốn nhà đi" "đi theo thần tượng" này có hơi hụt hẫng, nhưng không đến mức thất vọng
Nàng cảm nhận được sự xa cách, thậm chí là miệt thị thế gia của Triệu Trường Hà, kiểu như "đại gia không phải người cùng đường" ấy..
Dù hắn không nói thẳng ra, vẫn mơ hồ cảm nhận được
Thôi Nguyên Ương chưa thực sự trưởng thành, đương nhiên luôn đứng về phía gia đình mình, bỗng nhiên cảm thấy có khoảng cách với Triệu Trường Hà
Cho nên mới hụt hẫng
Mà nói thế nào nhỉ..
Không biết có phải mình quá kén chọn không..
Trước đây, Triệu Trường Hà lỗ mãng buông thả, hào khí ngút trời, đối với nàng – một tiểu thư lớn lên trong môi trường lễ nghi khuôn phép, đang ở độ tuổi nổi loạn – lại có sức hút trí mạng
Nhưng khi tiếp xúc gần, lại phát hiện hắn vô cùng ôn hòa, lịch sự, chu đáo như người nhà vậy
Có lẽ chuyện đó bình thường thôi, ở sơn trại thì tự nhiên cuồng dã, đối mặt tiểu thư thế gia tự nhiên phải biết lễ phép, nhưng lực hấp dẫn ngược lại không mãnh liệt như trước, có ý "cũng chẳng khác người"… Ặc… Đúng là quá kén chọn rồi
Thôi Nguyên Ương vò đầu
Tay cào cả vào tai thỏ
Tâm trạng nàng lại khá hơn một chút
Dù thế nào, sự ôn hòa, lễ độ của hắn khác hẳn kiểu nịnh nọt có mục đích của người khác, ngoài mặt thì khách sáo, trong xương thì ngạo nghễ
Cho nên cũng không đến nỗi thất vọng
Thôi Nguyên Ương chợt nghĩ, thứ hắn làm nàng cảm thấy xa cách, lại chính là thứ hấp dẫn nàng ở hắn, đây có phải là mâu thuẫn không
Nàng vẫn chưa hiểu rõ
Nhưng dù sao hắn cũng là quân tử, mình không nhìn lầm người, đúng không
Về nhà chắc cha và các anh sẽ cằn nhằn, nhưng mình có thể chứng minh vàng thật không sợ lửa
Chẳng phải chỉ là đi giang hồ lịch luyện thôi sao, đi theo ca ca thì có thể luyện được gì, trên đường đi quan phủ nha môn, các đại gia tộc nghênh đón, quan tâm chu đáo, đến tận Bắc Mang cũng chưa từng đánh nhau, sao so được với hắn – vừa bước chân vào giang hồ đã phải đối mặt với sinh tử mong manh
Giờ Thôi Nguyên Ương nhìn người ăn xin bên đường cũng đầy ngờ vực, cảm thấy ai cũng có thể là sát thủ
"Ấy..
Thôi Nguyên Ương không nhịn được khẽ kéo vạt áo Triệu Trường Hà: "Ngươi xem người ăn xin kia, mắt cứ nhìn chúng ta, có phải sát thủ không
"..
"Triệu Trường Hà không để ý nàng, tiếp tục đi
"Ngươi nói gì đi chứ..
"Có khi nào hắn nhìn ngươi vì ngươi cứ nhìn chằm chằm vào hắn không
Chắc hắn đang nghĩ cô nương này có cho mình tiền không, sao còn chưa lại đây
Thôi Nguyên Ương: "...Nếu hắn thật sự là sát thủ thì sao
"Chúng ta có ghé lại gần đâu, hắn thật sự là sát thủ thì thế nào
[ĐỌC TRUYỆN VIP MIỄN PHÍ TẠI Truyendich.vn]
"Ám khí
Cung nỏ
"Thế sao không mai phục trong bóng tối, nhất định phải giả làm ăn xin ngồi xổm dưới trời mưa, ngốc như ngươi chắc
Thôi Nguyên Ương há hốc miệng, hậm hực không nói gì
"Ta cũng chẳng có kinh nghiệm giang hồ gì
Nhạc Hồng Linh từng kể cho ta nghe vài chuyện, nhưng kể chuyện thì cũng như đọc tiểu thuyết thôi, cuối cùng vẫn phải tự trải qua mới được
Triệu Trường Hà chậm rãi nói: "Nhưng có những thứ cần kinh nghiệm, có những thứ dựa vào logic là được..
Ta cũng sợ gặp phải chuyện hoàn toàn phi logic, thật nhức đầu, như việc ngươi xuất hiện ấy
Thôi Nguyên Ương: "..
Logic là từ gì vậy, Triệu Thố là đâu, sao hắn lắm tiếng địa phương kỳ quái thế
Triệu Trường Hà chợt dừng bước
Thôi Nguyên Ương không để ý đâm vào lưng hắn, cảm giác lưng hắn căng cứng, như thể sắp nghênh chiến đến nơi
Nàng lách người nhìn theo hướng hắn đang nhìn, phía trước tiếng bước chân rầm rập vang lên, một đám quan binh xông tới: "Triệu Trường Hà
Tên tội phạm truy nã dám nghênh ngang vào thành, coi quan phủ ra gì
Dù Đường Vãn Trang có ý gì, bà ta không thể truyền đạt ý đó xuống các quan phủ địa phương được
Như thường lệ, trong mắt quan phủ, Triệu Trường Hà vẫn là tội phạm truy nã, bình thường họ làm ngơ cho xong, đằng này hắn lại nghênh ngang vào thành..
Triệu Trường Hà nhức đầu, hắn thật không định khiêu khích quan phủ, vì chúng là tổ chức bạo lực công khai, được trang bị cung tên, lại có bè có đảng, một mình hắn không đấu lại
Tối qua vào thành, hắn chỉ định thách đấu võ quán rồi đi, ai ngờ gặp con ngốc, còn lo an bài chỗ ở, tắm rửa, khiến hắn quên béng mất thân phận..
Xem ra mình mất cảnh giác thật rồi, chuyện này cũng quên được
"Này
Thôi Nguyên Ương ló đầu ra: "Các ngươi có biết ta là ai không
"Hay lắm, Triệu Trường Hà
Chúng ta nghe báo ngươi dụ dỗ thiếu nữ, đúng là thật
Tiểu cô nương đừng sợ, chúng ta đến cứu ngươi đây
Thôi Nguyên Ương: "
Triệu Trường Hà: "..
Đồ ngốc, từ bé đến lớn có mấy khi ra khỏi nhà, dựa vào đâu mà cho rằng ai cũng biết ngươi
Mà không biết thì càng tốt, chứ chuyện ta với Thôi gia tiểu thư ở chung một chỗ mà bị phát hiện thì cũng chẳng hay ho gì
"Vù vù vù
Tiếng gió rít gào xung quanh, trên các nóc nhà đều xuất hiện tinh nhuệ Trấn Ma ti
Thấy không thể dàn xếp ổn thỏa, Thôi Nguyên Ương định lấy tín vật của Thôi gia ra để lộ thân phận, chợt thấy Triệu Trường Hà mặt không đổi sắc rút đao..
rồi kê lên cổ nàng
Thôi Nguyên Ương: "
"Đã biết Lão tử dụ dỗ thiếu nữ, còn không biết người chất trong tay có giá trị
Triệu Trường Hà nói: "Có biết vừa nãy nàng hỏi các ngươi có nhận ra nàng không là có ý gì không
Ý là nàng là con nhà quan, thân phận hiển hách, không phải hạng các ngươi có thể tùy tiện coi là đạo tặc bắt cóc con tin mà chém giết
Nhìn mặt mũi này, khí chất này xem, sao hả
Tốt nhất các ngươi đừng hỏi đây là tiểu thư nhà ai, bằng không Lão tử còn chưa kịp làm tổn hại danh dự của nàng, các ngươi đã làm tổn hại rồi
Tinh nhuệ Trấn Ma ti: "..
"
Lời lãnh đạo nên nói bị ngươi nói hết rồi
Sao ngươi không đi làm quan mà lại đi làm thổ phỉ
Thôi Nguyên Ương hiểu ý, nghiêng đầu, ra vẻ tội nghiệp như con tin, không để lộ vẻ kinh ngạc tán thưởng và cảm kích trong mắt
Trên nóc nhà bên phải, một trung niên trông như lãnh đạo Trấn Ma ti nghiêm giọng nói: "Triệu Trường Hà
Tưởng ngươi dù sao cũng là hảo hán, ai ngờ lại làm chuyện vô sỉ này
"Xí, lúc nào các ngươi coi ta là hảo hán..
Triệu Trường Hà lớn tiếng nói: "Cướp bóc chẳng phải thế này sao
Không muốn cái cổ trắng nõn nà của Tiểu Bạch Thỏ này bị ta bẻ gãy thì cút ngay
Quan binh hai bên nhìn lãnh đạo, trung niên kia khó xử, chần chừ mãi, không thể giữa ban ngày ban mặt trước mắt bao người mà ra lệnh chém cả con tin, cuối cùng bất đắc dĩ phất tay: "Mở đường
Triệu Trường Hà dắt Thôi Nguyên Ương chậm rãi đi ra khỏi cửa thành, ra đến ngoài thành thì đột ngột lao nhanh, biến mất vào rừng cây bên đường, thoắt cái đã không thấy đâu
Trong không khí còn vọng lại tiếng cười dài của hắn: "Lão tử không chỉ là cướp bóc, lần sau mơ ước biết đâu là Đường Vãn Trang thì sao
Bảo ả ta rửa sạch sẽ mà chờ đấy
Một đám tinh nhuệ Trấn Ma ti đuổi theo, nhưng chớp mắt đã mất dấu Triệu Trường Hà
"Tên này đi rừng dễ như về nhà
"Dân sơn phỉ mà
"Có đuổi không
Không ai trả lời, kỳ thật chẳng ai muốn đuổi, bắt cóc con tin là chuyện đáng tởm nhất, đuổi theo thì sao
Triệu Trường Hà đâu dễ đối phó, hắn rành địa hình hơn trong thành nhiều, lỡ bị hắn tiêu diệt một bộ phận thì lại phải có thương vong, tháng có mấy đồng bạc ai liều mạng làm gì..
Mọi người nhìn nhau, nhức cả đầu hỏi: "Câu cuối cùng của hắn, là muốn nhắn nhủ Đường thủ tọa sao
"Thả rắm vào mặt mẹ ngươi, ta không muốn chết thì thôi, Lão tử còn không muốn đâu
"Vây xem đông người thế này, thế nào cũng có người truyền cho Đường thủ tọa thôi..
"Thế thì liên quan gì đến chúng ta
"..
[ĐỌC TRUYỆN VIP MIỄN PHÍ TẠI Truyendich.vn]
Tiểu cô nương kia rốt cuộc là thiên kim nhà ai
Mặt mũi đáng yêu thế kia, muốn bị heo ủi
"Không biết, lời Triệu Trường Hà cũng có lý, tốt nhất đừng hỏi, bằng không nhà người ta biết lại hận chúng ta thì sao
"Cái gì mà thiên kim tiểu thư
[ĐỌC TRUYỆN VIP MIỄN PHÍ TẠI Truyendich.vn]
Có người thở hồng hộc đuổi theo: "Cẩm Tú y phường báo án, tối qua mất một bộ áo lông thỏ, chẳng phải là cái kia sao
Còn cả một cái yếm uyên ương nữa, chắc chắn là loại kỹ viện mới dùng, con nhà lành ai dùng cái đó
Ả ta vốn là đồng bọn của Triệu Trường Hà, còn giả vờ ngây thơ đáng yêu, đúng là loại ngoài thì nai tơ trong thì lẳng lơ, thảo nào hắn mê
Mọi người bị Triệu Trường Hà lừa rồi..."