Lữ Bố Hệ Thống Nhân Sinh

Chương 100: Tàn sát




"Vô liêm sỉ
Trở lại trong doanh trại, Hạng Vũ có chút bực dọc đạp nát một tảng đá
"Vũ nhi, người làm tướng tối kỵ động khí, cái kia Lữ Bố bây giờ muốn nhìn nhất chính là ngươi động khí làm ra những hành động lỗ mãng
Phạm Tăng quả thực không quá bất ngờ, trận chiến hôm nay, hắn ở phía sau quan sát hết rồi, Lữ Bố bất kể xuất quân lúc nào hay trong lúc giao tranh nắm giữ quân đội đều có thể nói là hàng đầu, Hạng Vũ chịu thiệt không oan uổng
"Á phụ, ta chưa từng gặp người nào vô liêm sỉ như vậy
Hạng Vũ xoay người, nhìn Phạm Tăng nói: "Hôm nay ngươi không có ở đó, ngươi có thể hỏi các huynh trưởng, cái tên Lữ Bố kia thật sự quá vô liêm sỉ
Toàn làm mấy trò lừa bịp của tướng lĩnh
Lưu Bang gảy gảy mũi, đổi thành hắn cũng sẽ làm như vậy, thậm chí hắn có thể không làm những chiêu trò như Lữ Bố, thật mà đối đầu với Hạng Vũ, hắn sẽ tránh né không giao chiến, phái người đánh lén gây rối phía sau Hạng Vũ, còn muốn ngươi giao chiến trực diện là đừng có mơ, có điều hiện tại dù sao cũng là người một nhà, gật đầu cười đáp lời một tiếng
Phạm Tăng hiển nhiên không hi vọng Lưu Bang có thể nói ra cái gì hay ho, lắc đầu nói: "Kỳ thực có vài thứ, Vũ nhi ngươi sớm nên học được, chỉ là thiên hạ này vẫn chưa xuất hiện người có thể kiềm chế ngươi, cho nên mới khiến ngươi chậm chạp không thể ý thức được tầm quan trọng của binh pháp
"Hắn có thể kiềm chế ta!
Hạng Vũ quay đầu, nhìn Phạm Tăng, có chút không dám tin tưởng, càng nhiều là phẫn nộ, hắn cảm thấy mình bị sỉ nhục: "Tên Lữ Bố kia chỉ biết đánh lén, không dám chính diện giao chiến với ta, hắn mà xứng sao
"Binh pháp nói, có thể thì giả làm không thể, không thể thì giả làm có thể..
Phạm Tăng rung đùi đắc ý
"Ta biết, không phải là lừa người sao
Hạng Vũ không kiên nhẫn nói
"Nhưng hắn có thể lừa ngươi, ngươi lại không thể lừa được hắn
Phạm Tăng nhìn về phía Hạng Vũ nói
Hạng Vũ nghe vậy nhíu mày: "Á phụ nói vậy..
Hắn lừa ta chỗ nào
"Cứ lấy trận chiến hôm nay mà nói, trước khi Lữ Bố xuất quân, có phải ngươi cho rằng hắn sẽ không xuất quân không
Phạm Tăng không phản bác, chỉ là hỏi
Hạng Vũ nghĩ một chút, yên lặng gật đầu
"Khi ngươi truy đuổi hắn, có nghĩ tới hắn sẽ đột nhiên bỏ qua quân của chúng ta mà đánh Ngụy Báo không
Phạm Tăng lại hỏi
"Á phụ đừng nói nữa, ta đã hiểu
Hạng Vũ lắc đầu, đột nhiên có chút ủ rũ, lúc này mới phát hiện, trận chiến hôm nay, vẫn luôn bị Lữ Bố nắm mũi dắt đi
"Cái tên Lữ Bố kia có đủ sức chống lại ngươi hay không, điều này chưa từng giao thủ thì cũng khó nói, nhưng nếu bàn về việc vận dụng binh pháp, ngươi không bằng hắn, trận chiến hôm nay dù chưa thể giành thắng lợi, nhưng sự xuất hiện của Lữ Bố đối với Vũ nhi ngươi mà nói, chưa hẳn đã là một chuyện xấu, hôm nay trở về, ta mài mòn cả miệng, e là cũng khó để ngươi coi trọng binh pháp này, ngươi cũng sẽ không nghe ta lải nhải lâu như vậy
Phạm Tăng hừ hừ nói
"Á phụ ngươi nghĩ nhiều rồi
Hạng Vũ cười ha hả, muốn lảng tránh đề tài này
"Thật sao
Phạm Tăng từ trong tay áo rút ra một quyển thẻ tre đưa cho Hạng Vũ nói: "Đây là binh thư của Tôn Tẫn năm xưa, tuy chỉ có một quyển, nhưng chắc cũng giúp được ngươi, nếu ngươi đọc kỹ nó, sẽ rất có ích
"..
Hạng Vũ nhìn thẻ tre kia, có chút xoắn xuýt: "Bây giờ sao
[ĐỌC TRUYỆN VIP MIỄN PHÍ TẠI Truyendich.vn]
"Thích thì xem, không thích thì thôi
Phạm Tăng đập thẻ tre vào tay Hạng Vũ, xoay người bỏ đi
"Á phụ, ngươi đi đâu đấy
Hạng Vũ ngạc nhiên nhìn Phạm Tăng
"Ngủ
Hạng Vũ có chút xoắn xuýt nhìn thẻ tre trong tay, ánh mắt nhìn về phía Lưu Bang, thấy Lưu Bang chắp hai tay sau lưng, lanh lợi theo Phạm Tăng đi ra ngoài
Hạng Vũ cuối cùng vẫn quyết định đọc thử một chút, tuy rằng không cảm thấy có ích gì, có điều vừa đọc, liền say mê, Hạng Vũ mấy năm qua nam chinh bắc chiến, có kinh nghiệm tác chiến phong phú, đồng thời hắn ở trên chiến trường cũng có khả năng quan sát đáng sợ, đa số tướng lĩnh trước mặt Hạng Vũ, căn bản không cần Hạng Vũ dùng binh pháp gì, chỉ cần phát hiện sơ hở là đâm xuyên, căn bản là kết thúc chiến tranh
Nhưng như Lữ Bố giao chiến dây dưa mấy hiệp không chỉ không đánh tan đối phương mà mình còn bị thiệt, đó là chuyện chưa từng có, vì vậy mà Hạng Vũ đối với binh pháp cũng chỉ biết có chút chút trò mèo, đồ lừa người, cho đến hôm nay khi đọc lại binh pháp, kết hợp với kinh nghiệm chiến đấu những năm qua mà xác minh từng cái, càng lúc càng say mê, đột nhiên phát hiện, thì ra những thứ mình cho là tự nghĩ ra, trong binh pháp sớm đã có ghi chép
Vừa đọc liền mê mẩn, mãi cho đến trời sắp sáng, Hạng Vũ vẫn còn đang nghiền ngẫm, nhai đi nhai lại, cho đến khi Phạm Tăng dẫn theo Long Thư, Ngu Tử Kỳ, Chung Ly Muội, Quý Bố cùng những người khác vào trướng, nhìn Hạng Vũ đang cầm thẻ tre xem, ngoại trừ Phạm Tăng, những người khác đều có chút ngạc nhiên
"Tiên..
Tiên sinh, chúa công hắn..
Long Thư dụi dụi mắt, nhìn Hạng Vũ đang nghiền ngẫm đọc sách mà ngay cả bọn họ đi vào cũng không nhận ra, có chút khó tin kéo Phạm Tăng
"Nếu hắn sớm có khổ tâm này, cũng đã không phải lúng túng như hôm nay
Phạm Tăng hừ một tiếng, ngồi vào chỗ của mình, những người khác cũng vừa nhìn Hạng Vũ, vừa ngồi vào chỗ
Lưu Bang lau cằm: Chắc không phải đang làm màu đấy chứ
Chính Lưu Bang cũng có đọc sách, bộ binh thư của Trương Lương hắn cũng đã xem không chỉ một lần, nhưng muốn hắn mất ăn mất ngủ như Hạng Vũ..
Đừng có mơ
Mà nói đi cũng phải nói lại, lúc này là đang đánh nhau, xem binh thư thì có ích lợi gì
Hạng Vũ cuối cùng cũng tỉnh lại từ trong cơn say mê sách vở, nghi hoặc nhìn mọi người: "Á phụ, huynh trưởng, sao mọi người vẫn còn ở đây
"Trời đã sáng rồi, chúng ta đến để thương nghị hôm nay dùng binh như thế nào
Anh Bố bên cạnh khom người nói
Các tướng dưới trướng Hạng Vũ ở chung với Hạng Vũ lâu ngày, đều khá tùy ý, chỉ có Anh Bố là biết giữ quy tắc và hành lễ với Hạng Vũ
"Lâu vậy sao
Hạng Vũ có chút khó tin nhìn thẻ tre trong tay, lại nhìn bên ngoài trướng đã sáng choang, có chút kinh ngạc
"Đây chính là sự kỳ diệu của việc đọc sách
Phạm Tăng lộ ra vẻ mặt vui mừng hiếm thấy, nhìn Hạng Vũ cười nói: "Bộ binh thư này, Vũ nhi cảm thấy thế nào
"Không tệ
Hạng Vũ đặt thẻ tre xuống, nghĩ một chút rồi nói: "Những điều ta từng suy nghĩ đều được xác minh, đáng tiếc, cái tên Tôn Tẫn này sinh sớm hơn ta rất nhiều năm, nếu không bộ binh thư này phải gọi là Binh pháp Hạng thị
Ha ha ha ha ~"
Phạm Tăng: "..
Các tướng: "..
Cứ tưởng rằng hội trưởng đã tiến bộ đôi chút, nhưng không ngờ vẫn tự cao như vậy, Phạm Tăng có chút bất đắc dĩ, không biết phải làm sao mới có thể mài giũa được viên ngọc thô chưa được đẽo gọt này
"Á phụ yên tâm, xem ta hôm nay đánh bại cái tên Lữ Bố đó, chỉ là hắn nhân lúc ta không để ý mà thôi, chỉ cần ta không trúng kế, hắn đừng hòng làm khó dễ được ta
Hạng Vũ tự tin đứng dậy, nhìn về phía các tướng nói: "Điểm binh xuất chinh, hôm nay ta phải đại phá cái tên Lữ Bố đó
"Không được bất cẩn
Phạm Tăng có chút đau đầu, điều gì khiến ngươi nghĩ rằng đọc một buổi tối binh thư thì có thể so chiêu với một cao thủ binh pháp hàng đầu
Đứa nhỏ này..
Có chút bay bổng rồi đấy
"Á phụ yên tâm
Hạng Vũ dẫn các tướng ra khỏi doanh
Phạm Tăng xoa xoa huyệt thái dương, thế này bảo ta yên tâm thế nào
[ĐỌC TRUYỆN VIP MIỄN PHÍ TẠI Truyendich.vn]
Sau đó vội vã sai người dẫn mình đến một vị trí cao để quan chiến, thấy Hạng Vũ sau khi xuất binh, vẫn chưa vội đi gọi trận, mà là đào hào bên ngoài doanh trại Lữ Bố, đồng thời Hạng Vũ dẫn theo kỵ binh đảo qua đảo lại xung quanh, nếu Lữ Bố xuất binh, hắn sẽ nghênh chiến ngay, còn nếu Lữ Bố không xuất binh, hắn sẽ đào hào vào tận doanh trại Lữ Bố
Trên cổng thành, Tư Mã Hân từ xa nhìn quân Sở đang đào hào bên kia, có chút không hiểu nhìn Lữ Bố: "Thái úy, quân Sở định làm gì vậy
"Đào hào vào doanh, cung tên khó có thể bắn trúng quân Sở trong hào, chuyện quan trọng là chúng ta phải xuất quân, thì chắc chắn sẽ phải giao chiến với kỵ binh đang bảo vệ xung quanh
Lữ Bố nhìn động tác của đối phương, cau mày nói
Là Hạng Vũ nghĩ ra hay là Phạm Tăng
Nếu là Hạng Vũ..
Đây không phải là phong cách của hắn, nếu là Phạm Tăng..
Dù sao cũng hơi ngốc, thiếu vài phần phong thái của một mưu sĩ hàng đầu
Tư Mã Hân suy nghĩ một hồi, nhìn Lữ Bố nói: "Phương pháp này xem như là ngốc, nhưng khá khó giải
Việc này làm sao phá đây
"Thật ra không khó, ngươi lập tức cho người đào mương, đợi khi hắn đào hào đến đây, chúng ta sẽ nối thông mương lại
Lữ Bố cười nói, đại doanh An Dương này và đại doanh Cức Nguyên chỉ cách nhau một dòng sông, nguồn nước dồi dào, chỉ một cái mương là có thể khiến tính toán của Hạng Vũ trở thành công dã tràng
"Tuân mệnh
[ĐỌC TRUYỆN VIP MIỄN PHÍ TẠI Truyendich.vn]
Tư Mã Hân nghe vậy ánh mắt sáng lên, vội đáp một tiếng rồi đi gọi người đào mương, chỉ chờ Hạng Vũ đào hào đến, sau đó đổ nước vào hào, có khi còn làm chết đuối được không ít đối phương, địa đạo còn hữu dụng hơn cái này
Trong ánh mắt ngạc nhiên của các thám mã chư hầu hai bên, Hạng Vũ lại ngang nhiên đào hào trước đại doanh của Lữ Bố, tất cả mọi người không sao tìm ra manh mối, tên Vũ này lại định làm gì đây
Phạm Tăng đứng ở nơi cao nhìn thấy cảnh này cũng cảm thấy Hạng Vũ có chút quá tự tin, loại kế sách này, sao có thể thành công được
Hữu tâm muốn nhắc nhở một chút, nhưng nghĩ lại, vẫn nên thôi, có đôi khi sau khi chịu thiệt, những thứ bản thân tự rút ra được còn khắc sâu hơn là người khác dạy, hơn nữa kế sách này coi như thất bại cũng không tổn hại nhiều
Để mặc hắn đi
Phạm Tăng không muốn nhìn nữa, dưới sự bảo vệ của thị vệ, trở về trong doanh, chỉ chờ buổi tối Hạng Vũ thất bại trở về rồi lại trách móc hắn
Cái hào vẫn quanh co đào được vào buổi chiều, phía trước nhất cách đại doanh chưa đến mười bộ, đáng tiếc hào rất sâu, cung tên bắn không tới, nhưng bọn họ lại không trực tiếp đào tới đây, mà là đào ngang ra hơn mười bước, ở trước viên môn hình thành một cái hào chữ nhất hơn mười bước, trông rất kỳ lạ
Lữ Bố đột nhiên cảm thấy có chút không ổn, Hạng Vũ này không phải muốn đào thông tới hay sao, nhưng không đào thông lẽ nào muốn mượn cái này để đào sập viên môn của bọn họ
Cái này phải cẩn thận một chút
Đang nghĩ, đột nhiên một loạt Sở Quân từ trong hào thò đầu ra, khác với phản ứng của chúng tướng sĩ trên viên môn, đem từng cái bình gốm ném về phía viên môn
"Ầm ầm ầm ~"
Bình gốm đập vào viên môn vỡ tan, chất lỏng sền sệt từ trong bình gốm bắn ra, rơi trên viên môn, mùi cay xè khiến người ta có chút choáng váng đầu
Là dầu trẩu
Lữ Bố biến sắc, vội vàng kéo Tư Mã Hân lại, trực tiếp từ trên viên môn nhảy xuống, nhưng ngay sau đó, mười mấy bó đuốc ném tới, chỉ thấy viên môn ầm một tiếng trong nháy mắt bị ngọn lửa nuốt chửng, những tướng sĩ dính dầu trẩu trên người căn bản không kịp phản ứng liền bị ngọn lửa thiêu đốt
"Bị rồi
Lữ Bố hít sâu một hơi, chung quy vẫn là bất cẩn rồi, lại bị Hạng Vũ dùng kế sách trò đùa bình thường thế này lừa gạt, chủ yếu là không ngờ ngày hôm qua còn là cái kẻ cục mịch như cục sắt Hạng Vũ, hôm nay lại biết dùng mưu kế, tuy rằng sau này nghĩ lại cũng không cao siêu gì, nhưng đúng là kế trong kế, thành công lừa được chính mình
Trận đánh này là không thể không đánh rồi!

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.