"Ha ha ha ha ~"
Trên chiến trường, nhìn cổng trại bị thiêu rụi, Hạng Vũ cất tiếng cười lớn, tên Lữ Bố kia hẳn là thật sự cho rằng ta muốn dùng cách này để đào vào trong trại hắn sao
Thật ngu ngốc
Hắn giơ cao trường thương, lạnh lùng nói: "Giết
"Giết ~" phía sau Long Thư dẫn kỵ binh áp sát, tiếp theo sau là bộ binh bắt đầu chậm rãi tiến lên, nhưng Hạng Vũ đã mang kỵ binh xông lên trước, nhằm vào cổng trại đối phương
Cổng trại lúc này đã bị biển lửa nuốt chửng, quân lính canh giữ cổng trại không nhảy ra khỏi biển lửa thì cũng bị lửa thiêu rụi, lính canh trên tường thành khác bắn tên cũng quá xa, đến cả áo giáp da trên người kỵ binh cũng không xuyên thủng được
[ĐỌC TRUYỆN VIP MIỄN PHÍ TẠI Truyendich.vn]
Hạng Vũ dẫn đầu xông lên, lao thẳng về phía cổng trại đang chìm trong lửa, tay cầm trọng thương hung hăng đâm ra, sức mạnh to lớn trực tiếp đánh gãy thanh ngang phía sau cổng trại, con Ô Chuy ngựa lao tới, trực tiếp phá tan cổng trại
Trước mặt lại là một con kênh, Hạng Vũ ngẩn người, lập tức hiểu ra, Lữ Bố này thật là ngốc, còn thực sự cho rằng ta sẽ đào kênh vào trong trại hắn ư
Lữ Bố hiển nhiên cũng ý thức được mình đã trúng kế rất ngây thơ, nhưng không hề nổi giận, chỉ cảm thấy có chút buồn cười, dù sao hắn đã rất lâu chưa từng trúng kế trên chiến trường, lại còn trúng kế của loại mãng phu như Hạng Vũ, nếu truyền ra thì có chút mất mặt
Nhưng với tâm thái của hắn, đương nhiên sẽ không vì vậy mà giận quá mất khôn, khi Hạng Vũ phá trại, Lữ Bố đã tập hợp xong binh lính xung quanh, dựa vào địa hình để lập trận thế
[ĐỌC TRUYỆN VIP MIỄN PHÍ TẠI Truyendich.vn]
Hạng Vũ xông lên phía trước bị con mương làm phân tán sự chú ý trong nháy mắt, sau đó ánh mắt dừng lại trên người Lữ Bố, hắn nhếch miệng cười nói: "Lữ Bố, chịu chết đi
Hắn phóng ngựa vượt qua mương, cây trường thương vốn đã to dài hơn bình thường trong tay mang theo sức mạnh lớn lao đâm về phía Lữ Bố
Đến lúc này thì không thể tránh, Lữ Bố đương nhiên không sợ Hạng Vũ, Phương Thiên Họa Kích một chiêu 'châm lửa thiêu thiên' kẹp lấy trường thương của Hạng Vũ, hắn vương lên trên, nhưng cảm thấy một luồng sức mạnh lớn lao ập tới, Phương Thiên Họa Kích suýt chút nữa tuột khỏi tay, cố gắng nghiêng người mới gạt được một thương uy thế vô cùng của Hạng Vũ
Sức mạnh thật lớn
Lữ Bố có chút kinh ngạc nhìn Hạng Vũ, phải biết hắn khi tiến vào thế giới mô phỏng này, đã lựa chọn thể phách siêu cường cùng thần lực trời sinh, theo lý thuyết, sức mạnh này trong thế giới mô phỏng này nên là đứng đầu, nhưng sức mạnh của Hạng Vũ hiển nhiên hơn mình, hơn nữa không phải chỉ chút ít, mà có thể áp chế lại hắn
Thần lực trời sinh trong thiên phú Quang Não cung cấp đã được xem là thiên phú đứng đầu, vậy Hạng Vũ này là cái gì
Những ý nghĩ này chợt lóe lên trong chớp mắt, Lữ Bố giục ngựa cùng Hạng Vũ lướt qua nhau, lao tới mặt hắn chính là đại tướng Long Thư dưới trướng Hạng Vũ, cùng rất nhiều kỵ binh, nhìn thấy Lữ Bố, Long Thư nhấc mâu đâm tới, Lữ Bố nắm chặt Phương Thiên Họa Kích, thu tay lại gạt trường mâu của đối phương, trong nháy mắt giảo một cái, dời đi sức mạnh của đối phương, sau đó Phương Thiên Họa Kích chém về phía cổ Long Thư, Long Thư vội nghiêng người né tránh, miễn cưỡng né được, nhưng ngay lúc ấy Lữ Bố thừa cơ ấn cán kích một cái, kích mặt đánh vào toàn bộ lưng Long Thư, khiến Long Thư thổ huyết, gắng gượng thúc ngựa lướt qua Lữ Bố
Kỵ binh theo sát phía sau lại không được may mắn như vậy, Phương Thiên Họa Kích tả xung hữu đột, đám kỵ binh này tuy dũng mãnh, nhưng đối diện Lữ Bố thì thực lực không đáng kể, trong nháy mắt đã bị Lữ Bố giết hơn chục người, Lữ Bố đã xuyên phá vòng vây, quay đầu nhìn lại thì thấy đám tướng sĩ của mình cũng bị Hạng Vũ đánh tan
Nhưng Tư Mã Hân đã chỉ huy các tướng sĩ cấp tốc vây kín về phía này, Lữ Bố thúc chân vào bụng ngựa, lần thứ hai nhằm vào Hạng Vũ, Hạng Vũ cũng hiển nhiên nhắm vào Lữ Bố, đều muốn đánh đối phương ngã ngựa
Lữ Bố biết sức mình không bằng Hạng Vũ, Phương Thiên Họa Kích múa may, hai vầng trăng lưỡi liềm biến thành ánh hàn quang, tạo thành một vòng xoáy khí sắc lao xuống Hạng Vũ, nhắm thẳng cổ họng Hạng Vũ
Nhanh thật
Hạng Vũ thấy vậy thì ánh mắt ngưng lại, vừa ra tay là biết có hay không, một chiêu này của Lữ Bố, e là không ai có thể ngăn được, nhưng Hạng Vũ lại ở trong số đó
Trọng thương trong tay đâm ra, một chiêu rất bình thường, đâm thẳng, nhưng vừa nhanh vừa mạnh, chuẩn xác điểm trên kích phong của Lữ Bố, nhưng nghe một tiếng 'oành', Hạng Vũ run lên, Lữ Bố thì đã sớm phòng bị, biết Hạng Vũ sức lớn, sao mà đấu sức với hắn, Phương Thiên Họa Kích khi chạm vào trọng thương, Lữ Bố lập tức phòng thủ khiến Phương Thiên Họa Kích văng ngược trở lại, nhưng khi sắp văng ra xa thì lại bị Lữ Bố gạt lại, sức mạnh to lớn của Hạng Vũ cũng bị tiêu tan quá nửa, Lữ Bố giờ phút này nắm bắt được cơ hội, mượn lực đánh xuống, nhưng lại vừa nhanh vừa độc
Hạng Vũ thấy vậy thì hét lớn một tiếng, giơ súng nghênh đón
"Keng~"
Một tiếng kim loại va chạm như sấm rền vang, dường như có một luồng sóng khí vô hình lấy hai người làm trung tâm lan ra bốn phía, binh sĩ hai nước Tần Sở xung quanh chiến đấu đều cảm thấy hai tai nhức nhối, không ít người thậm chí chảy máu tai
Lần này, Hạng Vũ và Lữ Bố đồng thời bị chấn động lui về phía sau mấy bước, sau đó tránh nhau ra, xông vào giữa quân đội của đối phương, một trận giết lung tung, khiến đám tướng sĩ xung quanh đều vội vàng né tránh hai hung thần này
"Thoải mái
Hạng Vũ quay ngựa lại, nhìn Lữ Bố có chút hưng phấn, từ khi ra mắt đến nay, hắn đã xem qua vô số anh hùng thiên hạ, người có thể cùng mình giao chiến ba hiệp bất bại đều đếm được trên đầu ngón tay, như dũng tướng Long Thư thì ở trước mặt mình cũng chỉ chống đỡ được nhiều nhất mười hiệp, nhưng Lữ Bố trước mắt, lại có thể cùng mình ngang tài ngang sức, điều này khiến Hạng Vũ làm sao không vui
Không nói hai lời, hắn quay ngựa lần thứ hai xông về phía Lữ Bố
Lữ Bố hít sâu một hơi, rõ ràng đã qua cái tuổi tranh đấu, nhưng giờ phút này gặp được Hạng Vũ, hắn không nhịn được mà nhiệt huyết dâng trào, thôi, đánh một trận đi
Hai người lần thứ hai giao thủ, lần này Lữ Bố sử dụng toàn bộ thế võ, nhất thời kích ảnh trùng trùng, sức mạnh, tốc độ, kỹ xảo được Lữ Bố phối hợp hoàn mỹ, phát huy ra uy lực to lớn
Còn Hạng Vũ thì kỹ xảo thực sự không bằng Lữ Bố, nhưng sức hắn rất lớn, cho dù là thần lực trời sinh của Lữ Bố, ở trước mặt hắn xét về sức mạnh cũng bị áp chế
Người xưa có câu: "dốc hết toàn lực", kỹ xảo của Hạng Vũ không bằng Lữ Bố, nhưng hắn biết cách phát huy sức mạnh của mình, trong hàng loạt kích ảnh kia, trọng thương của hắn tựa một con Giao Long, nơi nó đi qua, kích ảnh tán loạn, hai người cứ như vậy từ trước trại đánh ra sau trại, rồi từ sau trại lại đánh ra trước trại, giao chiến hơn trăm hiệp, vẫn khó phân thắng bại, áo giáp của Hạng Vũ rách nát, trên vai, trước ngực có thêm mấy vết thương, Lữ Bố cũng không khá hơn là bao, hộ tâm kính bị Hạng Vũ đâm nát, suýt chút nữa là mất mạng
Hai người giao chiến như vậy, tướng sĩ hai bên cũng không dừng lại, Lữ Bố đối với bố trí quân doanh rất tỉ mỉ, mọi khả năng có thể xảy ra đều đã tính đến, bị người tấn công chính diện cũng không ngoại lệ, tuy rằng vừa bắt đầu thì bị giết trở tay không kịp, bản thân hắn thì lại bị Hạng Vũ cuốn lấy khó mà thoát thân, nhưng Tư Mã Hân dựa theo sự bố trí trước đó của Lữ Bố, không vội đoạt cửa, mà lần lượt bày binh bố trận tạo thành từng phòng tuyến, cung tên cùng bắn, Sở quân tuy đã giết vào trong trại, thậm chí dưới sự dẫn dắt của Long Thư mà phá được vài phòng tuyến, nhưng chung quy vẫn không cách nào đánh sập toàn bộ, ngược lại còn bị Tư Mã Hân bắt lấy sơ hở liên tục đột kích từ phía sau, Long Thư không thể lui được, đành lui về phòng thủ
Đồng thời một bên khác, Chương Hàm cũng xuất binh, nhưng không phải tới cứu viện, mà là giết về phía liên quân chư hầu, liên quân chư hầu không có Hạng Vũ chẳng khác gì gà đất chó sành, trong lúc nhất thời, hai bên trên chiến trường tiếng giết nổi lên bốn phía, Phạm Tăng nghe động tĩnh từ trong trại đi ra, nhìn tình cảnh này thấy trong lòng không ổn
Rõ ràng Hạng Vũ đã phá cổng trại đối phương, nhưng lâu như vậy rồi mà vẫn chưa thể triệt để đánh chiếm doanh trại mà ngược lại vẫn đang giằng co với đối phương, mà bên phía Chương Hàm thì đang xem chư hầu như con trai để đánh, chư hầu ở trước mặt Chương Hàm thì không hề có nửa phần tính khí nào
[ĐỌC TRUYỆN VIP MIỄN PHÍ TẠI Truyendich.vn]
Nếu cứ tiếp tục như thế này, Hạng Vũ cho dù có phá được trại của Lữ Bố, liên quân chư hầu cũng xong
Không phải là không nói khó, nếu như không có Lữ Bố, liên quân chư hầu chết hết đối với Hạng Vũ thì chắc chắn là tốt nhất, nhưng vấn đề bây giờ là, Lữ Bố vẫn còn, quân Tần vẫn còn, nếu những chư hầu này bị tiêu diệt hết, chỉ còn lại mình Sở quân chống lại Đại Tần, với thủ đoạn của Lữ Bố, nhất định sẽ nhanh chóng chiếm lại lãnh thổ, sau đó từng chút từng chút dằn vặt tới chết
Không thể để liên quân chư hầu gặp chuyện
Phạm Tăng nghĩ đến đây, dẫn người lên núi quan sát tình hình, thấy Hạng Vũ cùng Lữ Bố càng giằng co chứ không áp chế được, biết đánh tiếp nữa thì kết quả tốt nhất cũng là cả hai bên đều bị thương, nếu chờ Chương Hàm diệt liên quân chư hầu, vậy kế tiếp chờ đợi Hạng Vũ chính là bị địch đánh từ hai phía
"Nhanh, báo cho Vũ nhi, tùy thời rút quân
Nếu không quân chư hầu xong
Phạm Tăng không trực tiếp ra lệnh thu quân, vào lúc này mà tùy tiện thu quân, rất có thể trực tiếp dẫn đến Sở quân tan tác, Phạm Tăng không ngốc đến mức đó, sai người hỏa tốc đi báo cho Hạng Vũ, Long Thư tùy thời rút quân
Một bên khác, Hạng Vũ đã cùng Lữ Bố đánh đến hồi gay cấn, Lữ Bố có chút thở hổn hển, hai tay tựa hồ hơi mất cảm giác, đây là lần đầu tiên hắn bị người khác áp chế hoàn toàn về mặt sức mạnh khi đấu tướng, trải nghiệm này thật khiến người cả đời khó quên
Nhưng Hạng Vũ cũng chẳng khá hơn, Lữ Bố đã dùng Phương Thiên Họa Kích như thể cánh tay mình kéo dài, linh hoạt tàn nhẫn, hơi không cẩn thận liền có nguy hiểm đến tính mạng, Hạng Vũ chinh chiến mấy năm, chiến trận trải qua không dưới trăm trận, nhưng chưa có trận nào hung hiểm như bây giờ
Đáng tiếc là kẻ địch, nếu là bạn bè, nhất định phải nhận người huynh đệ này
Hạng Vũ nhìn Lữ Bố, ánh mắt có chút phức tạp nói: "Nếu ngươi chịu hàng, ta nguyện kết làm huynh đệ cùng ngươi, cùng nhau chia sẻ thiên hạ
Lữ Bố bị Hạng Vũ ngây thơ chọc cười: "Nếu ngươi chịu hàng, ta nguyện phong ngươi làm đại tướng quân, nước Sở đã là quá khứ, hà tất lại chấp nhất
Bằng bản lĩnh của ngươi, chẳng lẽ còn sợ sau này không kiếm được một chức quan
"Nực cười, ta là nam nhi nước Sở, sao có thể hàng Tần
Hạng Vũ hét lớn một tiếng, liền muốn cùng Lữ Bố tái chiến, thấy một người chạy đến, từ xa hô: "Chúa công, quân sư nói, trận chiến này không thích hợp dây dưa, nếu không thể thắng nhanh, phải nhanh chóng rút quân
Hạng Vũ liếc nhìn Lữ Bố một chút, thấy Lữ Bố mỉm cười nhìn mình, hừ lạnh một tiếng, vung tay lên, ra hiệu cho Long Thư chỉ huy các tướng sĩ rút quân, hắn phụ trách đoạn hậu, Lữ Bố lặng lẽ nhìn bọn họ bỏ chạy, không hề ngăn cản, cho đến khi Hạng Vũ hoàn toàn rút lui, Phương Thiên Họa Kích trong tay rốt cuộc không cầm nổi nữa mà rơi xuống đất
Không nói những cái khác, sức lực của Hạng Vũ là quá khủng bố!