"Thái úy, không sao chứ
Tư Mã Hân sai người sửa sang lại cửa trại một lượt nữa, sau đó nhanh chóng tìm đến Lữ Bố, thấy Lữ Bố đang ngồi xổm, muốn nhặt Phương Thiên Họa Kích lên, nhưng thử mấy lần, năm ngón tay dường như không nghe theo sai khiến, khó mà tụ lực
Tư Mã Hân liền vội vàng tiến lên, giúp Lữ Bố nhặt Phương Thiên Họa Kích lên giao cho hắn
"Trận chiến hôm nay, mới biết cái tên Hạng Vũ kia bản lĩnh
Lữ Bố mệt mỏi vẩy tay, đây là dấu hiệu của việc mất sức, thở dài một tiếng, nhìn Tư Mã Hân nói: "Tướng quân Chương bên kia thế nào
"Thái úy yên tâm, sau khi quân Sở rút lui, tướng quân Chương cũng lập tức chạy đi, có điều liên quân chư hầu sau trận chiến này, e rằng khó lòng chống đỡ chúng ta nữa
Tư Mã Hân cười nói
Lữ Bố gật đầu, lập tức cười khổ nói: "Ta tự cho rằng mưu kế vẫn coi như đủ, không ngờ hôm nay lại bị Hạng Vũ kia tính toán một vố, thật xấu hổ
Nói thật thì có chút chủ quan, chiêu này của Hạng Vũ bất kể là cố ý hay vô tình, đều vừa vặn đánh trúng tâm lý khinh địch của Lữ Bố
Dù Lữ Bố có thừa nhận hay không, khi đối mặt với Hạng Vũ, ít nhiều gì hắn cũng có cảm giác tự cao, và tư duy theo những gì sử sách miêu tả về Hạng Vũ
Đồng thời, hắn cũng quên mất một điều mà từ trước đến nay hắn vẫn luôn rất tin tưởng: hoàn cảnh có thể thay đổi con người
Mà sự xuất hiện của chính mình, chính là nguyên nhân khiến Hạng Vũ thay đổi, nhưng hắn lại không để ý đến điều này
Con người, mắc sai lầm là khó tránh khỏi
Cũng may Lữ Bố đã sắp xếp để Hạng Vũ không thể phá doanh thành công lần này
Nếu không, phe mình mà thất bại, thì dù Chương Hàm có diệt hết chư hầu, cuối cùng cũng chỉ là dọn đường cho Hạng Vũ thống nhất thiên hạ sau này, ngược lại còn khiến Hạng Vũ bớt đi rất nhiều phiền phức
"Thái úy nói quá lời, ai mà không từng sai, với lại trận chiến này quân ta cũng không tính là bại
Tư Mã Hân lắc đầu, nhắc nhở Lữ Bố rằng bản thân đang quá khắt khe với chính mình
[ĐỌC TRUYỆN VIP MIỄN PHÍ TẠI Truyendich.vn]
Một trận tuy rằng cửa trại bị phá, các tướng sĩ cũng chết không ít, nhưng quân Sở cũng chẳng được lợi gì, mà điểm quan trọng nhất là, Lữ Bố đánh với Hạng Vũ một trận bất phân thắng bại, cũng phá tan thần thoại vô địch của Hạng Vũ
Không nói đến chuyện đánh bại, nhưng ít ra việc Lữ Bố cùng Hạng Vũ giao đấu hơn trăm hiệp bất phân thắng bại là thật, cũng làm lung lay thần thoại vô địch của Hạng Vũ
Dù rằng hắn vẫn rất mạnh, nhưng hắn không còn là vô địch, ít nhất thiên hạ này đã có người có thể đối đầu với hắn
Lữ Bố cũng không giải thích thêm
Dù rằng đã lâu chưa từng đấu tướng, nhưng từ trước đến nay, dù là thực tế hay thế giới mô phỏng, danh hiệu đệ nhất thiên hạ đều thuộc về hắn
Dù biết Hạng Vũ lợi hại, cũng không nghĩ tới mình lại thất bại
Nhưng trong trận chiến vừa rồi, nếu tiếp tục nữa, người thua sợ là chính mình
"Hí hí..
Ngay khi Lữ Bố cùng Tư Mã Hân chuẩn bị về trại thì đột nhiên nghe phía sau truyền đến tiếng ngựa hí, quay đầu nhìn lại, thấy con chiến mã mà Lữ Bố vừa mới thuần phục đang kêu thảm thiết, một chân trước bị máu nhuộm đỏ từ giữa đùi
Lữ Bố vội vàng tiến lên xem, mới phát hiện chân trước của con ngựa đã bị gãy từ giữa, ba chân còn lại cũng bị thương ở mức độ khác nhau
Dù Lữ Bố đã cố gắng hết sức để tiết kiệm sức, nhưng vẫn không thể hoàn toàn hóa giải hết lực đạo
Ô truy dưới hông Hạng Vũ là bảo mã tuyệt thế không hề kém Xích Thố, nhưng con vật cưỡi của Lữ Bố dù cũng không tệ, nhưng so với Ô Truy vẫn kém không chỉ một bậc, thêm việc Lữ Bố là được sức mới, dần dà, sức mạnh của hai bên giao đấu đã khiến chân ngựa bị nứt gãy
Lữ Bố xoa đầu ngựa, tuy rằng không phải là loại ngựa tốt hàng đầu, nhưng dù sao nó cũng đã theo mình lâu như vậy, thấy dáng vẻ này của nó, Lữ Bố có chút đau lòng
Con chiến mã thân mật dùng đầu dụi dụi vào Lữ Bố, tựa hồ muốn an ủi hắn
"Hôm nay có thể lui được Hạng Vũ, con ngựa này không thể không ghi công, sai người chăm sóc cẩn thận, sau khi trở về Hàm Dương, để nó ở trong cung dưỡng lão đi
Lữ Bố thở dài, những bảo mã đẳng cấp như Ô Truy, Xích Thố là có thể gặp nhưng không thể cầu, không có con ngựa nào cùng đẳng cấp thì khi đối đầu với cao thủ cùng cấp sẽ rất bất lợi
Tư Mã Hân gật đầu, sai người đi thu xếp, đồng thời cũng xử lý vết thương cho con ngựa
Chốc lát sau, Chương Hàm chỉnh đốn xong quân đội, qua sông mà đến, tìm Lữ Bố cúi người nói: "Chúc mừng Thái úy, sau trận chiến này, binh lực chư hầu bị thương nặng, khó lòng chống lại nhuệ sĩ Đại Tần ta
"Rất tốt
Lữ Bố gật đầu, ngẩng đầu nhìn Chương Hàm nói: "Trận chiến này nếu không có tướng quân Chương, dù có thể thắng cũng sợ là thắng thảm
Ngay từ đầu, Lữ Bố đã không có ý định liều mạng với quân Sở, số quân mà các chư hầu mang ra trong trận chiến Cự Lộc lần này thật ra không nhiều, đa phần chư hầu đều không muốn cứu nước Triệu
Mà sau khi Hạng Vũ mở cục diện, quân Tần vốn đã ít, mà lòng dân chưa phục thì tốt nhất là không nên hao tổn quá nhiều, bằng không quân Tần cứ chết dần sẽ ít đi, chư hầu thì có thể không ngừng chiêu mộ binh mã
Liều mạng với Hạng Vũ trừ khi có thể tiêu diệt hắn, bằng không đối với Lữ Bố lại càng bất lợi
"Thái úy liệu sự như thần, nếu không có sự chuẩn bị từ trước, mạt tướng chắc sẽ xông đến cứu Thái úy chứ không xông thẳng vào liên quân chư hầu
Chương Hàm lắc đầu cười nói, Lữ Bố đã tính toán gần hết những tình huống có thể xảy ra, Chương Hàm chỉ cần dựa theo những gì Lữ Bố chuẩn bị mà chiến đấu là được
Nếu không có sự chuẩn bị trước của Lữ Bố, thì cho dù Chương Hàm biết lúc này sách lược ứng phó tốt nhất là đánh thẳng vào liên quân chư hầu, cũng không dám bỏ Lữ Bố mà không cứu
Từ điểm này mà xem, Lữ Bố đúng là liệu sự như thần
"Ngươi với ta đừng ở đây khách sáo nữa, trận chiến này đến đây coi như đã kết thúc
Lữ Bố không có tâm trạng làm mấy việc giả tạo khách sáo này, ngồi xuống nhìn Chương Hàm nói: "Nhưng tiếp theo cũng không dễ dàng đâu
[ĐỌC TRUYỆN VIP MIỄN PHÍ TẠI Truyendich.vn]
Chương Hàm gật đầu: "Thái úy nói không sai, sau trận chiến này, chư hầu chắc chắn không còn ý chí chiến đấu, Thái úy, quân ta có tiếp tục xuất chinh, từng bước tiêu diệt địa bàn của chư hầu không
"Đánh thì tự nhiên là muốn đánh, có điều cũng không thể đánh lung tung
Trong số các chư hầu đó, có ai có thể lôi kéo được không
Mặt khác, khi chiếm được nơi nào thì không được tàn sát thành, sau khi ta về triều sẽ định ra luật mới, cố gắng càng đơn giản càng tốt
Lữ Bố trầm giọng nói
"Luật mới
[ĐỌC TRUYỆN VIP MIỄN PHÍ TẠI Truyendich.vn]
Chương Hàm ngạc nhiên nhìn Lữ Bố: "Thái úy, luật pháp Đại Tần ta cũng đâu có nghiêm khắc..
"Ta tự nhiên biết, nhưng ngươi bảo dân thiên hạ đột ngột tiếp nhận thì có chút khó khăn
Lữ Bố gật đầu, Chương Hàm nói không sai, Lữ Bố đã nghiên cứu kỹ luật Tần, luật Tần không hề nghiêm khắc, thậm chí còn có phần chăm sóc dân hơn
Nhưng vì sao người trong thiên hạ lại không thể chấp nhận
Nguyên nhân chỉ có một: quá nhiều
Luật Tần là được xây dựng từ khi nhà Tần thành lập, trải qua mấy trăm năm mới dần hoàn thiện, đối với người Tần già thì cũng đã thấy phức tạp rồi, huống hồ là đám dân Quan Đông vừa mới bị bình định
Vẫn là câu nói cũ, nếu Thủy Hoàng có thể sống thêm hai mươi, ba mươi năm, từng bước để dân hiểu luật Tần thì sẽ biết luật Tần có phải là bạo chính hay không
Đáng tiếc Thủy Hoàng chết quá sớm, lúc phổ biến thì dân Quan Đông nhất thời không chịu, với lại luật pháp nghiêm khắc quả thực làm người khó chịu
Thêm vào đó việc Hồ Hợi và Triệu Cao sau khi nắm quyền lại không màng tới dân, còn tăng thêm lao dịch so với thời Thủy Hoàng thì việc luật Tần vốn có nghiêm khắc hay không đã không còn quan trọng
Hiện tại Triệu Cao đã bị giải quyết, Lữ Bố cũng bắt đầu sắp xếp việc Quan Trung, bây giờ binh quyền hắn đã hoàn toàn nắm giữ
Không thể ở mãi Quan Đông, vì thế nên hắn quyết định giao chuyện đánh trận cho Chương Hàm, còn bản thân thì về triều chủ trì đại cục, phái người đi lôi kéo chư hầu Quan Đông, tranh thủ lòng dân
Chỉ cần lòng dân thuận thì Hạng Vũ, Lưu Bang sớm muộn cũng thành phản tặc, Lữ Bố sẽ tiêu diệt từng tên một
Chương Hàm suy tư gật gù, nhìn Lữ Bố nói: "Thái úy, không biết nên đơn giản thế nào
Lữ Bố suy nghĩ nói: "Thứ nhất, kẻ nhân cơ hội làm loạn, chém; thứ hai, kẻ hại người sẽ bị xử tội; thứ ba, kẻ trộm cướp sẽ bị xử tội, ngoài ra không nên có lao dịch, cố gắng bỏ hết mức có thể, đại khái là như thế
Lữ Bố quyết định sẽ ước pháp tam chương với dân ở các nơi, trước hết để dân yên tâm đã, như thế thì đám chư hầu phản bội sẽ không còn danh nghĩa chính nghĩa nữa, cho dù người có nhiều hơn, thì với dân chúng tầm thường mà nói thì họ không còn lý do gì để chống Tần nữa, mà một khi không có dân chúng ủng hộ thì những quân khởi nghĩa này cũng như cỏ dại không có gốc rễ, giống như cuộc nổi dậy khăn vàng năm xưa
Dù có thanh thế lớn đến đâu, cũng chỉ là công lao trong mắt tướng sĩ mà thôi
Thật ra chỉ cần ba điều trên kia không bị động chạm vào thì đa số mọi người có lẽ cả đời cũng chẳng dính dáng tới luật pháp, còn những chuyện làm tổn hại trời đất thì vốn cũng chẳng liên quan đến người bình thường
Luật Tần thì vẫn thế, nhưng không nhất thiết phải để mọi người đều biết, cũng không cần để ý quá nghiêm
Chương Hàm nghĩ một lát, rồi gật đầu nói: "Xin nghe theo mệnh lệnh của Thái úy
Lữ Bố phất tay, ra hiệu cho Chương Hàm đứng dậy: "Trước đó, chúng ta hãy thanh trừng đám dư đảng của sáu nước một lần rồi tính
Những chư hầu này có thể gây ra tình cảnh lớn như vậy, nguyên nhân căn bản vẫn là bách tính bị bức ép tàn nhẫn, Lữ Bố hiện tại cần phải làm là rút củi dưới đáy nồi, chỉ cần bách tính không còn tiếp tục chống cự Đại Tần, vậy thì kế tiếp Hạng Vũ cũng được, Lưu Bang cũng được, căn bản không có cơ hội một lần nữa gây dựng lại thanh thế lớn như vậy, tạo thành sức mạnh phản kháng
Vì lẽ đó, sau khi trận chiến kết thúc, Lữ Bố chuẩn bị trở về triều xử lý chính vụ, đem tiền tuyến tạm giao cho Chương Hàm
Ngay sau đó, mọi người ai đi đường nấy, Lữ Bố lại vào quân doanh một lần nữa bố trí một lượt, bảo đảm không có gì đáng lo sau này, mới về lều nghỉ ngơi
Mà liên quân chư hầu bên này, liền như Lữ Bố dự liệu, Ngụy Báo chờ người bắt đầu rút quân, Hạng Vũ lúc trở lại, đã có vài đạo chư hầu đi rồi, vốn vì rốt cục cũng có một trận chiến thỏa thích mà có chút hưng phấn, Hạng Vũ lập tức nổi giận, muốn tìm những người này lý luận cho rõ, lại bị Phạm Tăng cản lại
"Vô dụng, những người này dù có ở lại, cũng không thể lại làm việc cho ta
Phạm Tăng lắc đầu, thở dài nói
"Á phụ, hôm nay chúng ta cũng đâu có bại, nếu không phải phía sau xảy ra vấn đề, ta nhất định có thể phá được đại doanh của Lữ Bố
Hạng Vũ có chút không hiểu, càng nhiều là phẫn nộ, làm cái gì chứ
Những hạng người vô năng này kéo chân mình về phía sau, mình còn chưa nói gì đây, bọn họ đúng là trước tiên bỏ gánh không làm, trên đời này còn có chuyện như vậy sao
"Chuyện này, không liên quan tới việc ngươi có phá doanh được hay không
Phạm Tăng nhìn Hạng Vũ cười nói: "Có điều hôm nay Vũ nhi biết dùng tính toán thì cũng là chuyện tốt, đừng nói là Lữ Bố kia, ngay cả lão phu cũng không ngờ tới ngươi lại muốn dùng phương pháp này phá cửa
"Không nói tới chuyện này cũng được, Lữ Bố kia xác thực lợi hại, cùng ta đại chiến hoa bách hợp còn có thể không bại, nếu không phải sức mạnh của hắn không bằng ta, e là hôm nay người bại chính là ta
Hạng Vũ thở dài một tiếng, lập tức cau mày nói: "Á phụ, đến tột cùng là vì sao
"Lòng người tản đi rồi
Phạm Tăng thấy Hạng Vũ không bị dẫn dụ, bất đắc dĩ thở dài một tiếng nói.