Lữ Bố Hệ Thống Nhân Sinh

Chương 108: Ma mộc nhân tâm




"Báo
Một tên thám báo phi ngựa chạy đến trước ngựa Lữ Bố, quay về Lữ Bố thi lễ nói: "Thái úy, các thành trì ven đường đều đóng chặt cửa thành
[ĐỌC TRUYỆN VIP MIỄN PHÍ TẠI Truyendich.vn]
"Nhìn dáng vẻ, là sợ uy danh của Thái úy, không dám ra chiến
Một tên kỵ tướng quay về Lữ Bố cười nói
"Lúc này không ra, đợi chúng ta qua, liền muốn đứt đường lương thực của ta
Lữ Bố lắc đầu, Ngụy Báo này cùng Lưu Bang đi ra đánh vẫn được, nhưng bây giờ đóng cửa thủ vững, ngược lại làm cục diện bất lợi cho hắn
"Vậy..

Phó tướng có chút lo lắng nói: "Hay là công thành rút trại, một đường đánh tới
Nếu như đường lui bị cắt, vậy đừng nói cứu Chương Hàm, Lữ Bố tự thân cũng sẽ rơi vào khốn cục, trực tiếp giết tới tiếp ứng Chương Hàm hiển nhiên không phải hành động sáng suốt
"Công thành rút trại
Lữ Bố nhìn hắn một chút, gật gù không nói gì, kỵ binh làm sao công thành rút trại
Nhưng cũng không cần thiết vì vậy mà đả kích tính tích cực của bộ hạ, ít nhất dòng suy nghĩ là không có vấn đề, biện pháp ổn thỏa nhất chính là thận trọng từng bước, một bước một dấu chân mà đánh tới
Nhưng trên thực tế thi hành lên lại là chuyện khác, ít nhất nếu như Ngụy Báo và Lưu Bang bọn họ cố thủ thành trì, Lữ Bố muốn một đường đánh tới chỉ bằng kỵ binh là không được
Phương pháp tốt nhất chính là dẫn đối phương ra khỏi thành, sau đó mới đánh
"Phái người đi xem tình hình chiến trận của Chương Hàm nơi đó bây giờ thế nào
Tiếp tế có đầy đủ không
Lữ Bố thực ra muốn cho Chương Hàm rút quân, cùng mình hai mặt giáp công địa bàn của Lưu Bang và những người khác, nhưng vấn đề là Hạng Vũ bây giờ cũng đang ở khu vực Thái Sơn, tuy rằng không hề động thủ, nhưng Lữ Bố tin tưởng, nếu Chương Hàm lúc này rút quân, Hạng Vũ tuyệt đối sẽ lấy thế sấm sét mà giết ra
Trận Cự Lộc đã chứng minh năng lực dã chiến của Hạng Vũ, giao chiến ở dã ngoại, Chương Hàm coi như nhiều quân e rằng cũng chưa chắc là đối thủ của Hạng Vũ, mặt khác một điểm, Tề địa bây giờ rốt cuộc là tình hình như thế nào, cái này cũng rất quan trọng
"Tuân mệnh
Phó tướng đáp lời, liền đi sắp xếp người qua lại giao tiếp với Chương Hàm, sau đó lại phái mấy người đi về hướng Tề địa thăm dò tin tức
Lữ Bố thì bắt đầu sắp xếp thám báo, tra xét xung quanh, tìm vị trí mà Lưu Bang, Ngụy Báo có thể tích trữ lương thực, xem có cơ hội hay không nhổ cỏ tận gốc Lưu Bang và Ngụy Báo
Có điều Lưu Bang không dám cùng Lữ Bố chính diện va chạm, còn Ngụy Báo, trước bị tập hợp đại quân muốn so cao thấp với Lữ Bố lại bị Lữ Bố đánh cho quân lính tan rã, bây giờ mang theo tàn binh bại tướng lê lết thoi thóp, nào còn dám ra khỏi thành nghênh chiến
Lữ Bố mang theo kỵ binh ở Nãng quận tìm cơ hội xung quanh để ra tay, tìm kiếm quyết chiến, nhưng Lưu Bang và Ngụy Báo quyết tâm cố thủ thành trì không ra, cũng làm cho Lữ Bố hơi có chút bất lực
Hôm đó, Lữ Bố đang mang theo thân vệ kiểm tra thành trì, đột nhiên phó tướng phi ngựa chạy tới, quay về Lữ Bố thi lễ nói: "Thái úy, có thư gấp của Chương Hàm tướng quân
"Ồ
Lữ Bố nghe vậy, vội vàng tiếp nhận thẻ tre mở ra xem, đúng là thư của Chương Hàm, nhưng nội dung lại làm Lữ Bố có chút bất ngờ: "Điền Hoành xảy ra vấn đề rồi
"Điền Hoành
Phó tướng có chút ngạc nhiên nhìn Lữ Bố, không hiểu nói
Lữ Bố im lặng mà gật đầu, đưa thẻ tre cho hắn, suy tư một lát sau: "Thông báo Trần Dư, để hắn tiếp tục đối đầu với quân địch, ta mang kỵ binh trước tiên đi một chuyến Tề địa
"Tuân mệnh
Ngay sau đó, Lữ Bố điểm kỵ binh, thẳng đến Tề địa mà đi
Thời gian quay lại lúc Chương Hàm gửi thư cho Lữ Bố trước đó, thực tế vừa bắt đầu Chương Hàm là viết thư trước cho Điền Hoành, những cuộc phản quân liên tiếp xảy ra ở Tề địa, Chương Hàm đã nhận ra có chút không đúng, vì thế hắn viết một phong thư sai người đưa cho Điền Hoành
Điền Hoành vốn không để ý đến đám phản quân đang trị nhậm, chỉ cho rằng hơi trấn áp là có thể tiêu diệt được, dù sao cũng chỉ là một đám giặc cỏ mà thôi
Nhưng kết quả lại hoàn toàn ngoài dự liệu của chính mình, những tên phản tặc này sức chiến đấu không tính là quá mạnh, nhưng cũng tương đương đáng ghét, hắn phát binh đi đánh, đối phương lập tức quay đầu bỏ chạy, căn bản không giao chiến với đại quân của Điền Hoành, nhưng chờ Điền Hoành rút quân, bọn họ lại lập tức xông ra, cướp giật lương thực hoặc là trực tiếp đuổi theo đại quân của Điền Hoành
Chờ đến khi đại quân của Điền Hoành thiếu kiên nhẫn muốn quay người đánh một trận với đối phương để dứt điểm, tiêu diệt đối phương hoàn toàn thì đối phương lại chạy
Điền Hoành đối với điều này khá là tức giận
"Đừng để ta bắt được những người này, bằng không nhất định phải chém thành muôn mảnh
Điền Hoành nghiến răng nghiến lợi, nhờ vào địa hình nhiều núi của Tề địa, những tên phản tặc này chui vào trong núi, Điền Hoành chỉ có đại quân nhưng cũng không dám truy kích, chỉ có thể đứng dưới chân núi thở dài
"Chúa công, đây là thư của Chương Hàm tướng quân đưa tới
Một tên gia tướng đưa một quyển trúc giản cho Điền Hoành nói
Điền Hoành tiếp nhận trúc giản mở ra, cau mày nhìn một chút, giống như mọi lần là đến thúc lương, có điều điểm khác là sau khi thúc lương, Chương Hàm còn nhắc nhở Điền Hoành, phản quân trong vùng này không đơn giản, không nên bất cẩn
"Một đám chỉ biết trốn như chuột nhắt, có gì không đơn giản
Điền Hoành có chút bực bội ném trúc giản, có câu người trong cuộc u mê, cho đến nay những tên phản quân này khi gặp phải Điền Hoành cũng chỉ biết tránh né, không dám giao phong chính diện với hắn, muốn cho Điền Hoành tin rằng những người này lợi hại cỡ nào, Điền Hoành đương nhiên là không tin
Nhưng Chương Hàm là người ngoài cuộc, hắn lại nhận ra những người tên là phản tặc này làm như vậy thứ nhất là để bảo toàn thực lực, thứ hai cũng là để làm mờ mắt Điền Hoành, lo Điền Hoành không tra xét bị trúng kế, cho nên thư nhắc nhở Điền Hoành, để hắn cẩn thận, đừng trúng kế của đối phương
Nhưng Điền Hoành đối với việc Chương Hàm đối với mình như vậy là có chút khó chịu, hơn nữa mấy ngày nay bị đám phản quân Tề địa làm cho tâm thái có chút không ổn
Dù cho Chương Hàm tìm từ đã vô cùng khách khí, nhưng Điền Hoành vẫn cảm thấy Chương Hàm đang chỉ tay năm ngón với mình, dưới sự bài xích bản năng, đối với nhắc nhở của Chương Hàm tự nhiên cũng không để vào trong lòng
"Đi đem lương thảo của Chương Hàm đưa cho hắn, nói cho hắn cố gắng đánh trận, việc Tề địa này, không cần hắn bận tâm
Điền Hoành viết một đạo điều lệnh, sai người đem phần lương thảo phân phát cho Chương Hàm đưa đến, hừ lạnh nói
"Tuân mệnh
Điền Hoành đang nổi giận, gia tướng cũng không dám nhiều lời, đáp một tiếng, cầm điều lệnh xoay người rời đi, không dám chậm trễ chút nào
Hai ngày sau đó, Điền Hoành vẫn đang suy nghĩ làm sao để tiêu diệt đám phản quân chết tiệt này cho triệt để, phái ra một lượng lớn người đi lục soát hang ổ của phản tặc, chỉ cần tìm được hang ổ của phản quân, hắn tập hợp binh lực chắc chắn sẽ tiêu diệt toàn bộ lũ phản tặc giảo hoạt này
Không phụ lòng người, đến chiều tối ngày thứ ba, tin tức tốt đầu tiên cuối cùng cũng đến
"Chúa công, chúng ta tìm được phản tặc rồi
Một tên tướng lĩnh hưng phấn tìm đến Điền Hoành
"Ở đâu

Điền Hoành nghe vậy đại hỉ, lập tức hỏi
"Đang ở trong núi Vũ Vương
Núi Vũ Vương chính là danh sơn của nước Tề, địa thế phức tạp, dòng nước từ phía tây đổ về, dòng nước phía đông chảy đi, đều bắt nguồn từ đây, lũ phản tặc lấy nơi này làm cứ điểm, thực sự rất khó tìm, có điều nơi đây là Tề quốc, địa bàn của Điền thị, phản loạn ở đây, vậy thì phải chuẩn bị tinh thần mà chết
"Triệu tập chư tướng, theo ta xuất binh thảo phạt
Điền Hoành không muốn chờ một khắc nào, chỉ muốn chém đối phương thành muôn mảnh, lập tức điểm binh xuất chinh, dẫn đại quân mênh mông cuồn cuộn thẳng đến núi Vũ Vương
Núi Vũ Vương quả thật có một lượng lớn phản quân đóng quân, tuy rằng ra sức chống lại, nhưng những tên phản quân này làm sao là đối thủ của đám tinh binh trải qua quá nhiều trận chiến của Điền Hoành, tuy rằng chống lại kịch liệt, nhưng cũng là uổng công, bị Điền Hoành thận trọng từng bước, từng bước một áp sát vào địa vực trung tâm của đối phương, ở vào nơi hiểm địa phía đông bắc
Địa thế nơi đây hiểm trở, dễ thủ khó công, cũng làm cho Điền Hoành càng thêm chắc chắn căn cứ của đối phương ở ngay đây, đã đánh đến bước này, cũng không còn gì để nói, Điền Hoành chia binh tướng thành mười đội, thay phiên nhau tấn công vào căn cứ của địch quân
Trải qua ba ngày ba đêm giao chiến ác liệt, cuối cùng cũng đánh vào được cứ điểm của quân địch, cũng tìm thấy một lượng lớn tài vật, điều này khiến Điền Hoành vui mừng khôn xiết, ngay lúc hắn chuẩn bị rút quân về, lại từ phía sau bị một đạo nhân mã giết ra, cắt đứt đường lui của hắn
Lúc này, Điền Hoành há hốc mồm, trước đã nói, địa thế cứ điểm này hiểm trở, dễ thủ khó công, nhưng cũng chính vì như vậy, đối phương nếu mượn địa hình mà cắt đường lui, muốn đi ra ngoài cũng không dễ dàng
Mà càng chết người hơn chính là, nơi đây tuy có một lượng lớn tài vật, nhưng lại không có bao nhiêu lương thực, số lương thực ít ỏi còn lại trước đây cũng đã bị ăn gần hết, Điền Hoành có chút tỉnh táo lại, chuyện này căn bản là đối phương bố trí một cái bẫy
Ngay lập tức nào dám do dự, vội vàng chỉ huy quân mã phá vòng vây ra ngoài
Nhưng điều khiến Điền Hoành tuyệt vọng chính là, đám người trước đây không lâu liều mạng cũng không phải đối thủ của quân phản loạn, giờ phút này lại thể hiện ra sức chiến đấu khiến người ta phải kinh ngạc, không hề kém bọn họ chút nào, hơn nữa chỉ huy cũng rất bài bản, so với lúc giao chiến trước kia thực sự giống như đã thay một người chỉ huy vậy
Điền Hoành theo cách đánh trước đó, chia quân làm mười đội, luân phiên tấn công, muốn đánh thoát ra ngoài, nhưng đối phương tạo thành phòng ngự lại vững chắc như tường đồng vách sắt, mặc cho hắn xông mạnh thế nào cũng không phá được, ngược lại tổn hại không ít binh tướng
Đến lúc này, Điền Hoành nào còn không hiểu ý đồ của đối phương, đây rõ ràng là muốn vây chết mình ở chỗ hiểm địa này, không có lương thực, tin chắc không bao lâu nữa, quân tâm sẽ tan rã
Điền Hoành có thể tưởng tượng được, đến khi đó, đối phương chỉ cần phái người ra chiêu hàng, quá nửa tướng sĩ sẽ đầu hàng
Đê tiện thật
Điền Hoành lúc này có chút hối hận rồi, Chương Hàm hiển nhiên là nhận ra được điều gì đó, vì vậy mới gửi tin đến nhắc nhở mình, nhưng lúc đó tâm tình của mình không tốt, phụ lòng ý tốt của đối phương
Chỉ là giờ khắc này coi như biết được thì có thể làm sao
Liên tục mấy lần phá vòng vây thất bại, Điền Hoành có chút tuyệt vọng
"Chúa công, không thoát ra được
Gia tướng nhìn Điền Hoành, có chút khó chịu: "Hay là..
đầu hàng đi
"Ta Điền thị là danh môn, ngươi muốn ta hướng một đám phản tặc đầu hàng sao
Điền Hoành trợn mắt, trừng gia tướng nói
"Nhưng cục diện bây giờ như thế này, không hàng thì chỉ có chờ chết thôi
[ĐỌC TRUYỆN VIP MIỄN PHÍ TẠI Truyendich.vn]
Gia tướng thở dài một hơi nói
Điền Hoành tức giận hừ một tiếng, hắn cũng biết đạo lý này, nhưng muốn hắn hướng về một đám phản tặc đầu hàng, hắn không làm được, vùng đất Tề này vốn là của Điền gia hắn, những kẻ phản nghịch này cũng nên là đám dân đen chịu sự cai trị của Điền gia, vậy mà bây giờ đám dân này lại liên kết lại phản hắn!
Điền Hoành là người ngay cả Hạng Vũ cũng dám đối đầu trực diện, sao có thể khoan dung đám dân đen uy hiếp, đừng nói chi bây giờ lại còn muốn hướng đám dân đen này đầu hàng, chuyện đó đừng mơ tới nữa, không thể
Nhưng không hàng thì cũng chỉ có thể bị vây chết ở đây, là cái chết hay là đầu hàng, vốn không phải là vấn đề gì, nhưng đối với con cháu danh môn Điền thị mà nói, đây quả thực lại là một vấn đề lớn
[ĐỌC TRUYỆN VIP MIỄN PHÍ TẠI Truyendich.vn]
"Tóm lại trước cứ kéo dài một, hai ngày, đi hỏi xem đối phương rốt cuộc là người phương nào, Điền mỗ có chết cũng muốn chết cho rõ ràng!"

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.