Bành Việt đuổi đi sứ giả Điền Hoành phái đến, rất hiển nhiên, đối phương muốn kéo dài thời gian, vùng phụ cận có khả năng cứu Điền Hoành, cũng chỉ còn lại Chương Hàm, Bành Việt ngược lại cũng không vội, nếu thật có thể đưa Chương Hàm đến bên này, vậy thì là trước sau giáp kích, hai mươi vạn quân Tần của Chương Hàm so với đám người ngựa của Điền Hoành còn hấp dẫn hơn
Nói không ngoa, chỉ cần hai mươi vạn đại quân của Chương Hàm này không còn, thì thế cục mà Lữ Bố phải mất hơn một năm cùng một trận thắng lớn mới ổn định lại sẽ hoàn toàn bị lật đổ
Cũng bởi vậy, Bành Việt vờ như không nhìn thấu kế sách kéo dài thời gian của đối phương, chỉ báo với sứ giả đến hỏi thăm rằng: "Nói với Điền Hoành, kẻ đánh bại hắn, chính là Xương Ấp Bành Việt
Tuy nói làm rối loạn nước Tề là hai cánh quân của Hàn Tín và Bành Việt, nhưng cả hai đều nghe lệnh Hạng Vũ, mà không thuộc về nhau, mạnh ai nấy làm, chưa từng gặp mặt, lần này dụ Điền Hoành ra bao vây là Bành Việt, Hàn Tín trước đó đã có thông báo, nhưng hiển nhiên đối phương không có ý liên thủ, và Bành Việt cũng không cảm thấy cần liên thủ với Hàn Tín
Tóm lại ngôi vị Tề vương này là của ta rồi
Bành Việt nhìn về phía đại quân của Điền Hoành bị phong tỏa ở Vũ Vương sơn phía xa, trong lòng không khỏi có chút hưng phấn, dù sao trước đây không lâu hắn còn là một kẻ cha không đau mẹ không xót, không ai ngó ngàng tới, mang theo vạn huynh đệ sống những ngày tháng nhàn tản
Ấy vậy mà không bao lâu sau, đã sắp làm Tề vương, cuộc đời này thật là kỳ diệu
Sứ giả đi rồi, Bành Việt tiếp tục bố trí phòng ngự, hắn phải đánh bại Điền Hoành, nếu Chương Hàm thật đến, hắn chỉ cần ngăn chặn đối phương là đủ rồi
Đương nhiên, tiền đề là Bành Việt có thể chống lại vào lúc đó
Lương thực trong hang hắn cũng không mang đi hết, nhưng không phải vì lòng tốt, người đông lương ít, Điền Hoành làm sao chia đều là sai, hoặc là không đợi Chương Hàm đến cứu viện, đám quân này của Điền Hoành sẽ tan rã
"Bành Việt
Điền Hoành mơ hồ nhớ đã từng nghe qua một người như vậy, có một ít quân mã dưới trướng, nhưng không tính là chư hầu, chỉ là dẫn đám người xung quanh đi cướp bóc, giống như một tên cường đạo, trước đây Điền Hoành cũng thật không để Bành Việt trong lòng, nhưng không ngờ bản thân lại bại trong tay người này, khiến Điền Hoành có chút không cam lòng
"Chúa công, phải làm sao bây giờ
Vài tên tướng lĩnh tập hợp tới: "Trong hang đồ ăn không còn nhiều
"Chiến mã của tướng quân đều dắt ra, chia cho các tướng sĩ ăn
Điền Hoành do dự một chút, nhìn tình cảnh hiện tại, nhất định phải cố gắng cầm cự, cố gắng còn có chút hy vọng sống, nếu không cố gắng, thì chỉ có đầu hàng hoặc là chết
Chết tự nhiên không ai muốn, nhưng muốn đầu hàng trước loại người như Bành Việt, Điền Hoành cũng không chấp nhận, hắn chỉ có thể chờ đợi, hy vọng có khả năng chuyển biến tốt, dù sao nếu Chương Hàm biết xảy ra chuyện, hắn sẽ không mặc kệ, nếu Tề địa rơi vào tay giặc, Chương Hàm cũng mất lương thảo, cũng là con đường diệt vong, nên bất luận thế nào, Chương Hàm đều phải đến cứu mình mới đúng
Đối với một tướng lĩnh, một kỵ binh, ngựa là sinh mệnh thứ hai, nếu còn chút cơ hội, không ai muốn ăn ngựa, nhưng trước mắt..
Trừ ăn ngựa ra, Điền Hoành không biết làm gì để kiên trì
Nhưng Điền Hoành dù sao cũng không phải Lữ Bố và Hạng Vũ, số kỵ binh dưới trướng cũng không nhiều, cho dù ăn ngựa cũng không trụ được bao lâu, giờ chỉ có thể chờ đợi
Một bên khác, Lữ Bố sau khi nhận được thư cầu viện của Chương Hàm thì dẫn kỵ binh ngày đêm chạy tới Tề địa, nhưng dù là vậy, khi đến Tề địa thì cũng đã muộn, cờ hiệu Sở quân có ở khắp nơi, giống như nơi đây đã bị Hạng Vũ chiếm đóng, khiến không ít tướng sĩ trong lòng hoang mang
"Hạng Vũ lúc này còn đang đối đầu với Chương Hàm, đây là quân địch phô trương thanh thế..
Lữ Bố dừng ngựa, cau mày nhìn lá cờ hiệu Sở quân trên tường thành phía xa, tuy nói như vậy, nhưng tình hình ở Tề địa hiển nhiên không khả quan, nếu Điền Hoành còn chút năng lực, cũng sẽ không để những kẻ này nghênh ngang treo cờ lên đầu thành
Chỉ là ai đang hư trương thanh thế
Chủ lực của đối phương ở đâu
Đây mới là điều mấu chốt
"Thái úy, bắt được một tên mật thám, đối phương nói là sứ giả của Sở quân
Hai tên trinh sát áp giải một người tới bên Lữ Bố, bẩm báo
"Sứ giả
Lữ Bố ngạc nhiên nhìn người đó, đối phương ban đầu ngẩng cao đầu ưỡn ngực đi vào, nhưng khi thấy Lữ Bố, lại có vài phần sợ hãi, không dám ngông cuồng, hơi hành lễ với Lữ Bố
"Ngươi là người của ai
Lữ Bố nhìn đối phương hỏi
"Ty chức là người của Sở quân..
Sứ giả vừa dứt lời, trán đột nhiên toát mồ hôi lạnh, vẻ mặt của Lữ Bố tựa hồ không thay đổi, từng thớ cơ bắp đều bất động, nhưng người vừa nãy còn ôn hòa, lúc này lại khiến người ta cảm giác như một con hung thú đang theo dõi hắn, làm hắn rùng mình
"Tướng quân nhà ta tên là Hàn Tín, là tướng dưới trướng Hạng tướng quân
Người nọ khom người nói
"Hàn Tín
Lữ Bố ngả người về phía sau, những người quen hắn đều biết, đây là vẻ mặt khi Lữ Bố tập trung, cũng không có cách nào không tập trung, có lẽ đối với người thời đại này mà nói, Hàn Tín là một cái tên xa lạ, nhưng đối với Lữ Bố, đây là cái tên như sấm bên tai, lúc này Hàn Tín phái người đến gặp mình, Lữ Bố sao có thể không hết sức cẩn thận
[ĐỌC TRUYỆN VIP MIỄN PHÍ TẠI Truyendich.vn]
"Hắn sai ngươi đến vì chuyện gì
Lữ Bố hỏi
"Báo tin
Đối phương hành lễ với Lữ Bố, nói: "Tướng quân nhà ta sai ta báo cho tướng quân, đại quân của Điền Hoành đang bị Bành Việt vây ở Vũ Vương Sơn, nếu không mau chóng cứu ra, e là lành ít dữ nhiều
Bành Việt
Lại là một cái tên quen thuộc, nhưng Lữ Bố càng quan tâm đến một vấn đề khác: "Bành Việt và Hàn Tín đều là người dưới trướng Hạng Vũ, sao ta có thể tin lời Hàn Tín
"Ty chức chỉ phụ trách truyền lời, còn tin hay không, không liên quan đến ty chức
Sứ giả kia khom người nói
Lữ Bố gật gù, phất tay, ra hiệu cho đi
"Thái úy, thả hắn, hành tung của chúng ta sẽ bị Hàn Tín biết
Phó tướng tiến đến bên Lữ Bố, vẻ mặt lo lắng nói
"Chúng ta vừa vào Tề địa, sứ giả của Hàn Tín đã tới, ngươi nghĩ hành tung của ta mà hắn không biết
Lữ Bố lắc đầu, nhìn sắc mặt có chút trắng bệch của sứ giả kia: "Trở về báo cho Hàn tướng quân, lời hứa của Hạng Vũ không chắc chắn, nhưng những thứ hắn có thể cho, Lữ mỗ cũng có thể cho, bất kể hắn có tính toán gì, ta muốn gặp hắn một lần
"Tuân lệnh
Sứ giả nào dám nói nhiều, chỉ cúi người hành lễ, rồi xoay người rời đi
"Thái úy, ta thấy Tề địa lúc này vô cùng nguy hiểm, chúng ta vẫn nên rút lui trước
Sau khi sứ giả rời đi, phó tướng không nhịn được nói, dù sao thân phận Lữ Bố đặc biệt, nói là hoàng đế Đại Tần cũng không quá đáng, nếu Lữ Bố có chuyện gì, thì đối với Đại Tần mà nói đó là đại sự
"Điền Hoành nếu quy hàng ta, sẽ là thuộc hạ của ta, giống như các ngươi, nếu ngày sau ai bị lâm vào vòng vây, bất kể nguy hiểm cỡ nào, chỉ cần còn sống sót, ta sẽ cứu hết
Lữ Bố nhìn mọi người nói: "Nghỉ ngơi một lát, rồi theo ta đi Vũ Vương Sơn, cứu Điền Hoành
"Nguyện làm theo lệnh của Thái úy
Vài câu nói, làm đám tướng sĩ nhiệt huyết sôi trào, đồng thanh hô to
Lữ Bố để mọi người giải tán, ánh mắt nhìn thoáng qua về phía thành trì cách đó không xa, sau đó xuống ngựa, lấy cỏ khô và trứng gà ra cho ngựa ăn
Không lâu sau, Lữ Bố xác định phương hướng, dẫn kỵ binh lần nữa lên đường
Một bên khác, sau khi sứ giả kia từ biệt Lữ Bố, đi một vòng, đến một thành trì cách đó không xa dừng chân, khi thấy Hàn Tín đang đợi mình, liền vội vàng tiến lên nói: "Tướng quân, vị Thái úy kia nói, những gì Hạng tướng quân có thể cho tướng quân, hắn cũng có thể cho, hơn nữa lời Hạng tướng quân nói chưa chắc đã giữ lời, còn lời của hắn thì chắc chắn
[ĐỌC TRUYỆN VIP MIỄN PHÍ TẠI Truyendich.vn]
Hàn Tín không trả lời, chỉ ngắm nghía lệnh tiễn trong tay: "Vị Thái úy kia xem ra đã biết ta ở đây
"Hả
Sứ giả nghi hoặc nhìn Hàn Tín, vô cùng không rõ: "Sao hắn lại biết
Hàn Tín lắc đầu, không muốn trả lời câu hỏi này, nhìn lệnh tiễn trong tay, suy tư một lát rồi nói: "Ngươi đi một chuyến nữa, đến vùng Thái Sơn tìm Hạng tướng quân, nói rằng Bành Việt đã thua, dù đã chiếm được Tề quốc, nhưng Lữ Bố và Điền Hoành phản công, khó mà chống đỡ, xin hỏi Hạng tướng quân nên làm sao
Sứ giả có chút mông lung đồng ý, đứng dậy rời đi, mãi cho đến lúc ra ngoài, đầu óc vẫn còn mơ màng, trước khi ra cửa, quay đầu nhìn Hàn Tín, ma xui quỷ khiến hỏi một câu: "Tướng quân, không biết Bành tướng quân là khi nào bại
"Ngày mai đi
Hàn Tín liếc nhìn giờ giấc, trong nụ cười mang theo vài phần ý lạnh
Vị trí Tề vương, hắn muốn giành
Hạng Vũ cũng được, Lữ Bố cũng được, nhất định phải là của hắn
Ngày mai
Sứ giả ngẩn người, lập tức phản ứng lại, ngơ ngác nhìn Hàn Tín, vừa vặn nhìn thấy ánh mắt Hàn Tín nhìn sang, miễn cưỡng giật mình, rồi vội vàng hành lễ với Hàn Tín, xoay người chuẩn bị lên đường đi gặp Hạng Vũ
Nhưng nếu Hạng Vũ hỏi đến những chuyện này, thì mình phải nói sao
Có nên bẩm báo sự thật hay không
Trong lòng có chút xoắn xuýt, nhưng động tác thì không dám chậm trễ chút nào, sau khi trở về thì thu xếp hành trang ra đi, lần này hắn phải đi đường xa, một hai ngày chắc không về được
Ở một hướng khác, Lữ Bố sau khi tách khỏi sứ giả, mang theo kỵ binh một đường tiến thẳng đến núi Vũ Vương
Có điều hắn không nghỉ lại qua đêm mà là suốt đêm bí mật tiến về núi Vũ Vương
Rốt cuộc khi trời sắp sáng thì đến được núi Vũ Vương
Trong tin tức mà Hàn Tín cung cấp có vị trí tỉ mỉ của Bành Việt, mà Lữ Bố cũng không hề nghi ngờ
Hiển nhiên, Hàn Tín muốn mượn tay hắn tiêu diệt Bành Việt
Nhưng Lữ Bố chưa chắc đã định làm theo ý của hắn
Khi đến dưới chân núi Vũ Vương, Lữ Bố sai người thăm dò xung quanh phía sau, đề phòng có quân địch rình mò theo
Sau đó hắn phái người đưa thiếp mời đến chỗ Bành Việt, muốn gặp mặt một lần
"Lữ Bố!
Bành Việt cũng bị sự xuất hiện đột ngột của Lữ Bố làm cho kinh hồn
Vùng đất Tề rộng lớn, giờ đã bị Hàn Tín chiếm không ít, làm sao Lữ Bố lại có thể thần không hay quỷ không biết xuất hiện ở núi Vũ Vương được
Nhưng chỉ kinh ngạc một lát, Bành Việt liền phản ứng lại, mình bị Hàn Tín bán đứng rồi
"Đại ca, chúng ta g·i·ế·t ra ngoài
Một tên tướng lĩnh nhìn Bành Việt hét lớn
"Không cần, ta đi gặp vị Đại Tần Thái úy này
Bành Việt lắc đầu
"Đại ca không được
Mọi người nghe vậy liền vội la lên ngăn cản: "Đại ca, ta nghe nói sự dũng mãnh của Lữ Bố không hề thua kém Hạng Vương, đại ca người đi một mình có thể sẽ bị đối phương hãm h·ạ·i
"Người ta vốn dĩ chưa từng có ý định giao đấu với ta
Bành Việt vỗ tay bỏ tay của tướng lĩnh của mình, buồn cười nói: "Nếu không thì lần này hắn đến thần không biết quỷ không hay, nếu thật sự muốn h·ạ·i ta thì đã trực tiếp phát động tập kích, còn chờ ở chỗ này làm gì, ngươi và ta e rằng cũng khó sống sót mà ra ngoài, không nên nói nhảm nữa, theo ta đi gặp vị Lữ Thái úy này
[ĐỌC TRUYỆN VIP MIỄN PHÍ TẠI Truyendich.vn]
"Ồ~"