Tôn Quyền khi trở về, Trương Chiêu đã chờ sẵn hắn
So với Tôn Quyền, Trương Chiêu ngày đó đã đến bái kiến một người bạn cũ, bây giờ là Thái bộc trong triều, nói đến cũng là một trong Cửu khanh, ngang hàng với Lữ Bố
Đáng tiếc trên thực tế, ngoài Lữ Bố ra thì những Cửu khanh khác không có nhiều thực quyền, việc Lữ Bố giữ lại vị trí Cửu khanh cũng chỉ là để kiềm chế những người khác, chờ công huân và uy vọng của những người thuộc dòng chính dưới trướng Lữ Bố đủ lớn, tự nhiên sẽ được thăng chức
Nói thẳng ra thì đa số Cửu khanh bây giờ đều là do Lữ Bố đưa lên cho đủ số, bản thân họ cũng biết rõ điều này
Người nào không hiểu đã không còn, phần lớn bây giờ đều khép nép, biết điều hết mức có thể, chỉ chờ đến lúc có thể an toàn rút lui
Ở đó, Trương Chiêu xem như đã hiểu rõ vì sao Quan Trung bây giờ lại hưng thịnh như vậy, còn kẻ sĩ thì dường như biến mất
Thực tế không phải kẻ sĩ biến mất, mà là triều đình không chấp nhận sự tồn tại của sĩ
Ngươi có thể có tiếng nói, có thể giao thiệp với nhau như trước kia, nhưng dù thế nào, khi đến triều đình sẽ không có bất cứ đặc quyền nào
Mắc lỗi thì vẫn phải chịu phạt, cũng chính vì vậy, bây giờ trên đường có nhìn thấy kẻ sĩ cũng chẳng khác gì người bình thường, mất đi vẻ cao ngạo siêu nhiên mà lại có thêm chút khí phách dân dã, đó chính là hiện trạng của Sĩ tộc Quan Trung
Thậm chí khi Lữ Bố ủng hộ hàn môn, hào tộc dần dần trỗi dậy, ranh giới giữa Sĩ tộc và hào tộc càng ngày càng mơ hồ, điều này làm Trương Chiêu có chút hoang mang
Lữ Bố dùng sự thật cho thiên hạ biết rằng, kẻ sĩ không hề quan trọng như lời đồn, Sĩ tộc không còn đặc quyền lại có thể làm cho thiên hạ thêm hưng thịnh
Chuyện này không phải điềm tốt, đặc biệt là Tôn Sách có phần noi theo Lữ Bố trong việc thống trị Giang Đông
Đương nhiên, Tôn Sách không thật sự noi theo Lữ Bố, chính sách của Tôn Sách thực tế là chèn ép Sĩ tộc Giang Đông, đồng thời trọng dụng những kẻ sĩ ngoại lai như Trương Chiêu, Trương Hoành
Nhưng dù vậy, nếu như Lữ Bố bên này làm ra được thành quả gì, thì đối với các chư hầu thiên hạ chẳng khác gì việc vạch ra một con đường khác, một con đường không hề dễ dàng cho kẻ sĩ
"Công tử hôm nay có thu hoạch gì không
Trương Chiêu thấy Tôn Quyền trở về, miễn cưỡng cười gượng, cất tiếng hỏi
"Phố chợ Trường An phồn thịnh, vượt xa Trung Nguyên
Tôn Quyền thở dài: "Thêm vào những điều mắt thấy tai nghe trên đường, chỉ bằng những điều này thôi cũng đủ để kết luận Lữ Bố là một hùng chủ, tại hạ thực sự muốn được mau chóng gặp mặt vị Vệ úy này
"Có lẽ phải đợi thêm một thời gian nữa, nghe nói gần đây Lữ Bố đang triệu tập nhân sự biên soạn sách, chủ yếu làm những việc này, muốn gặp thiên tử thì không khó, nhưng muốn gặp Lữ Bố thì lại vô cùng khó
Trương Chiêu cảm khái nói
Bây giờ Lữ Bố thế ép thiên tử, nhưng ở Quan Trung chuyện này cũng không có nhiều người để ý
Ít nhất đối với dân chúng thì chuyện này không quan trọng, còn với những người xem chuyện này quan trọng thì ở Quan Trung ngay cả nói chuyện cũng phải hết sức cẩn trọng, thật đáng thương
"Tử Bố tiên sinh, hôm nay ta trên phố nhặt được một vật, liên quan đến thiên hạ, ngươi xem thử
Tôn Quyền như nhớ ra điều gì, sai người đi lấy quyển sách mình mua từ sớm mang đến
"Liên quan đến thiên hạ
Trương Chiêu tò mò nhìn Tôn Quyền, những chuyện liên quan đến thiên hạ ở Quan Trung hẳn là rất nhiều, ví dụ như quân đội Lữ Bố làm sao, triều đình có bao nhiêu bổng lộc có thể chi, những điều đó đều liên quan đến thiên hạ, đáng tiếc những điều này rõ ràng không phải chuyện mà họ dễ dàng dò hỏi, nếu thật sự đi hỏi những chuyện đó có lẽ sẽ gặp nguy hiểm đến tính mạng
[ĐỌC TRUYỆN VIP MIỄN PHÍ TẠI Truyendich.vn]
"Ừm
Tôn Quyền nhận lấy sách do thuộc hạ mang đến, đẩy tới trước mặt Trương Chiêu nói: "Tiên sinh hãy xem những thứ này
Trương Chiêu gật gù, tiện tay lấy quyển ở trên cùng ra mở ra xem, trong nháy mắt mặt già đỏ ửng, buông sách xuống nói: "Công tử sao lại xem những thứ này
"Không phải..
Lúc này Tôn Quyền mới nhớ ra vẫn còn một quyển không tự thư, chỉ là quyển đó bị hắn đặt ở dưới cùng, sao giờ lại ở trên cùng được, lần này thì có trăm miệng cũng không thể biện bạch
"Là những quyển khác, quyển sách này từ đâu mà ra ta cũng không rõ
Tôn Quyền mặt không đỏ không thở gấp lấy ra hai bộ sử ký, đưa cho Trương Chiêu nói
Trương Chiêu nhíu mày nhìn hắn một cái, rồi mới mở sách ra xem, lát sau: "Sử ký của Tư Mã Công, có gì không thích hợp
Chỉ là giấy này không giống giấy thái hầu
Năm xưa Thái Luân sáng chế ra giấy tình cờ cũng được người dùng để luyện chữ, có điều cũng khó dùng, cuốn sách này nhìn thì là giấy, nhưng bất kể là chất liệu hay mỹ quan đều tốt hơn giấy thái hầu gấp mười lần, khiến Trương Chiêu không khỏi cảm thán
"Tiên sinh xem thêm cuốn khác
Tôn Quyền chỉ một bộ sử ký khác
Trương Chiêu làm theo mở cuốn khác ra, nội dung vẫn vậy, không khác gì
Có chút kỳ lạ nhìn về phía Tôn Quyền
"Tiên sinh xem kỹ hai quyển sách này có gì khác biệt
Tôn Quyền cười nói
"Không giống
Trương Chiêu biết Tôn Quyền là người cẩn thận, đã nói vậy thì chắc chắn có điều lạ, liền xem lại, nhưng vẫn không phát hiện có gì khác, từ nội dung, chữ viết đến cả chữ sai đều giống y hệt..
Giống y hệt!
Trong lòng Trương Chiêu chợt động một cái, lại lần nữa cẩn thận so sánh hai bộ sách, quả nhiên hầu như giống hệt, nhưng dù là do cùng một người viết cũng rất khó có thể giống như đúc
"Những sách này là sao chép mà thành!
Trương Chiêu nhìn Tôn Quyền
"Nếu chỉ là hai cuốn thì không khó, nhưng tiên sinh, trên sạp sách đó ít nhất cũng có hơn trăm cuốn sách giống hệt như vậy
Tôn Quyền nhìn Trương Chiêu: "E rằng không phải là sao chép đơn giản
Trương Chiêu gật gù, phương pháp sao chép thông thường không thể đạt hiệu quả này, nhưng điều đó không quan trọng, hắn ngẩng đầu nhìn Tôn Quyền: "Ý công tử là..
có người bán những thứ này ở ngoài phố!
Sách vở là thứ vô giá, đừng nói đáng giá ngàn vàng, một số bản lẻ có khi vạn vàng cũng không bán, sử ký, tứ thư ngũ kinh tuy phổ biến, cũng chỉ được nhìn thấy ở giới kẻ sĩ, sao lại có người mang ra chợ bán
"Không sai
Tôn Quyền gật đầu nói: "Tiên sinh có biết thứ này đáng giá bao nhiêu tiền không
"Sách này tinh xảo, ít nhất cũng phải vạn tiền một quyển
Trương Chiêu vuốt râu, suy tư nói
[ĐỌC TRUYỆN VIP MIỄN PHÍ TẠI Truyendich.vn]
Dù sao đây cũng là giấy, không dễ gì truyền lại, nhưng nói sao cũng là đồ hiếm có, vạn tiền đã là rất dè dặt
Tôn Quyền lắc đầu: "Nói ra tiên sinh có lẽ không tin, loại sách này, một quyển chỉ cần hai đồng ngũ thù tiền, mà số lượng thì rất nhiều
Trương Chiêu nghe vậy ánh mắt trở nên sắc bén, nhìn Tôn Quyền, rồi lại nhìn cuốn sách trên tay, có chút khó tin: "Công tử nói thật
"Tận mắt nhìn thấy
Tôn Quyền khẳng định nói
Trương Chiêu nghe vậy đứng lên, nhíu mày suy tư, đi qua đi lại vài bước, sau đó nhìn Tôn Quyền nói: "Công tử, việc này hệ trọng, hay là là mưu đồ làm loạn thiên hạ của Lữ Bố
"Việc những cuốn sách này xuất hiện, tuy có thể giúp Lữ Bố có thêm nhiều người biết chữ, nhưng để nói nghiên cứu học vấn thì đâu chỉ là biết chữ là được
Tử Bố tiên sinh lời này hơi nghiêm trọng quá
Tôn Quyền tuy cũng thấy việc này quan trọng, nhưng cũng không cho rằng chỉ vì những chuyện này mà thiên hạ sẽ đại loạn
"Công tử chỉ biết một trong số đó, Quan Trung bây giờ, nhân khẩu tuy không nhiều bằng Trung Nguyên, nhưng lại trên dưới đồng lòng, điều này công tử phải hiểu rõ
Trương Chiêu lắc đầu
"Không sai
Tôn Quyền gật gù, điểm này hắn trải qua chuyến đi này cảm nhận rất sâu, sự ủng hộ của dân chúng Quan Trung dành cho Lữ Bố là xuất phát từ tận đáy lòng, có thể nói việc muốn gây rối loạn Quan Trung từ bên trong gần như không thể, điều đó mới thật sự đáng sợ
"Thứ Lữ Bố thiếu nhất hiện giờ, chính là người để cai trị
Trương Chiêu trầm giọng nói
Lữ Bố hiện tại có điểm yếu chính là nguồn nhân tài dự trữ không đủ, việc cai trị Quan Trung không có vấn đề gì, nhưng muốn vượt ra khỏi Quan Trung, dù Lữ Bố có đánh thắng chư hầu Quan Đông thì cũng không đủ người để cai trị
Đương nhiên, với thực lực của Quan Trung hiện giờ, cũng không thể thật sự quét ngang Trung Nguyên
"Ý tiên sinh là, Lữ Bố có thể dùng những quyển sách này để lấy được lòng kẻ sĩ Quan Đông
Tôn Quyền tò mò hỏi
"Đương nhiên là không thể
Trương Chiêu lắc đầu, mâu thuẫn giữa Lữ Bố và kẻ sĩ không chỉ là vấn đề xuất thân: "Nhưng có những thứ này, Lữ Bố có thể thu hút được hàn môn thiên hạ, hơn nữa Lữ Bố bây giờ mở thư viện Trường An, hiện giờ có thể chỉ dạy người biết chữ, nhưng mười năm sau thì sao
Tính toán của Lữ Bố rõ ràng không chỉ là lợi ích trước mắt, ít nhất theo Trương Chiêu thấy là như vậy, chỉ cần có thể liên tục in ra được những cuốn sách rẻ tiền như thế này, dồn tâm phát triển mười năm thì lo gì trong tay không có nhân tài
Trước khi Trương Chiêu đi thăm bạn, nghe nói Lữ Bố mở thư viện Trường An, Trương Chiêu trong lòng vẫn có chút xem thường, nhân tài không thể tùy tiện mở cái thư viện là có thể đào tạo được, cho dù có Thái Ung đại nho giúp sức cũng vậy, học vấn kế thừa ngoài danh sư thì sách vở cũng rất quan trọng
Chính là bởi vì Trương Chiêu hôm nay theo người nói chuyện phiếm qua những điều này, vì lẽ đó đang nhìn thấy những sách này, trong nháy mắt liên tưởng đến thư viện, Lữ Bố đây là đang vì thư viện rộng khắp bồi dưỡng người biết chữ, sau đó chỉ chờ thời cơ thích hợp, Lữ Bố nơi này trực tiếp liền có thể thêm ra rất nhiều người mới, đến lúc đó, Lữ Bố sẽ lật đổ hình thái chính trị Sĩ Tộc bây giờ
"Mười..
Mười năm
Tôn Quyền ngạc nhiên nhìn về phía Trương Chiêu, có chút lo lắng nói: "Tiên sinh cho rằng..
thiên hạ này có thể loạn mười năm
[ĐỌC TRUYỆN VIP MIỄN PHÍ TẠI Truyendich.vn]
Thời gian mười năm, đủ để thiên hạ thống nhất chứ
Mười năm sau, Lữ Bố còn ở
Trương Chiêu nghe vậy, thở dài một tiếng: "Chuyện tương lai ai biết
Trước mắt thiên hạ quần hùng cùng nổi lên, Viên Bản Sơ tiêu diệt Công Tôn Toản, hùng cứ Thanh Châu, Ký Châu, U Châu ba châu, đã là hoàn toàn xứng đáng bá chủ phương bắc, nhưng mà cái kia Tào Tháo, Lưu Bị cũng có phong thái kiêu hùng
Lữ Bố hùng cứ Quan Trung, chẳng những có tư thế Tiên Tần, càng có thiên tử nắm chắc, mà xem những việc Lữ Bố làm mấy năm qua, bỏ qua lập trường bất luận, Lữ Bố cũng là phong thái bá chủ, thêm vào chúa công của chính mình, nhiều anh kiệt như vậy tranh đấu, mười năm vẫn đúng là không hẳn có thể có kết quả
Đặc biệt là thái độ Lữ Bố đối xử kẻ sĩ, như để hắn vẫn tiếp tục như thế, rất có khả năng xuất hiện chiến tranh còn đáng sợ hơn so với chư hầu tranh chấp, đây mới là chuyện Trương Chiêu lo lắng nhất khi nhìn thấy những ấn phẩm thư tịch này, Lữ Bố mang đến cho thiên hạ này biến số rất lớn, biến số này ít nhất đối với kẻ sĩ mà nói tuyệt đối không phải chuyện tốt
"Thiếu chủ, thuật sao chép này, nếu có cơ hội nên tìm cách lấy, nếu có thể đưa về Giang Đông, cũng có tác dụng lớn với chúa công
Trương Chiêu nhìn về phía Tôn Quyền nói
"Nói thì dễ
Tôn Quyền nghe vậy cười khổ, đồ vật như vậy, Lữ Bố sao dễ dàng để người khác chiếm được
"Công tử thử xem
Trương Chiêu thở dài, lần này đến Quan Trung coi như là đến đúng rồi, nếu không còn thật không biết Quan Trung lại hưng thịnh đến vậy
"Vừa hay, Lữ Bố tiếp kiến chúng ta cũng đã nhiều ngày, ta đi tìm hiểu xem sao
Tôn Quyền gật gù, vật này nếu huynh trưởng hắn có thể lấy được, quả thực cũng có tác dụng lớn, phải tìm cơ hội đem thuật sao chép này học được!