Lữ Bố Hệ Thống Nhân Sinh

Chương 14: Lại vào




Chương 14: Được cứu trợ
Lữ Bố phá hủy mấy cái ván thuyền, lúc nãy dùng làm cầu phao thành vòng bảo hộ, tạo ra một ít sức nổi, để Lữ Thư Hiền, Johnny, Jack, Rose lên trước
"Mọi người đừng lộn xộn, mấy thứ này chỉ chịu được bốn người, thêm người nữa sẽ vỡ mất, mọi người đợi chút
Lữ Bố thấy có người muốn trèo lên liền kéo lại
"Bố nhi, còn ngươi thì sao
Lữ Thư Hiền nghẹn ngào, có chút đau lòng nhìn con trai đang vùng vẫy trong biển
[ĐỌC TRUYỆN VIP MIỄN PHÍ TẠI Truyendich.vn]
"Cứu được bao nhiêu người thì hay bấy nhiêu
Lữ Bố nói xong, không quay đầu lại bỏ đi, thể lực của hắn còn rất dồi dào, hoặc có thể nói, chỉ về thể lực thì hắn tốn không nhiều lắm, đủ để chống chọi nhiệt độ chết cóng người thường
Với Lữ Bố, vùng biển này chẳng qua lạnh hơn bình thường một chút, còn lâu mới đến mức uy hiếp tính mạng
Những người này vì Lữ Bố mới ở lại, có thể sống sót, hắn sẽ hết lòng giúp đỡ
Lữ Bố luồn lách trong đám người, tìm những tấm ván gỗ hay vật nổi khác, chế tạo thành đồ dùng tương tự, để mọi người tách khỏi nước biển, nương vào hơi ấm của nhau, tuy rằng ở trên mặt biển cũng rất lạnh, nhưng ít ra cơ hội sống sót cao hơn ở dưới nước
Không thể liên lụy, liền để các nàng tụ lại với nhau
Trời dần sáng trong lúc Lữ Bố bận rộn, một chiếc du thuyền đang tiến đến gần, mọi người đã hết sức để nói chuyện, chỉ có Lữ Bố bơi ra trước, thấy rõ du thuyền đang đến phía mình, liền vội quay lại động viên mọi người
Hy vọng cũng là một loại sức mạnh
Hơn ba trăm người, có người sau khi tàu đắm đã không thể ngoi lên, có người trong mấy chục phút đã chết cóng, dù những người còn lại là cường tráng nhất, cũng chết cóng không ít, cuối cùng lên được thuyền chỉ còn hơn một trăm ba mươi người
Lữ Bố, đáng lẽ được đón tiếp như anh hùng, nhưng vừa lên thuyền đã bị lính canh trên tàu khống chế
(theo đề cử của Mễ Mễ, app đọc sách rất tốt, mọi người có thể vào trang web www.mimiread.com để tải về)
"Chết tiệt, các ngươi làm cái gì vậy
Tất cả mọi người đều được cứu nhờ có hắn mà
Jack bất chấp thân thể lạnh cóng, xông lên định kéo người ra
Lữ Bố lại rất bình tĩnh, thậm chí còn run run, có vẻ sợ sệt nói: "Tại sao ~ "
"Giết người đủ chưa
Carl đắc ý tiến đến, tóm lấy Rose đứng bên cạnh, nhìn Lữ Bố, tuy rằng bọn họ thật ra chưa có xích mích, nhưng sau hành động này, Jack trở thành trợ thủ đắc lực của Lữ Bố, vậy thì Lữ Bố tự nhiên thành kẻ địch
Hắn nhìn Jack nói: "Còn ngươi nữa, cái tên lang thang khoang hạng ba
Lặc Kiệt đã đưa người đến bên cạnh Jack, lục trong túi hắn ra một viên bảo thạch xanh thẫm
Jack thấy lòng chùng xuống, hắn chắc chắn, viên bảo thạch này trước khi lên thuyền không hề có trong túi mình, đây rõ ràng là vu khống
Hắn quay sang Rose: "Đây là vu khống
Rose cũng hơi tái mặt, trải qua sống chết một phen, nàng tin Jack, định nói gì đó thì đã bị Carl ôm lấy: "Em không muốn giải thích chuyện lúc trước với anh sao
"Nghỉ ngơi cho khỏe đã
Lữ Bố không phản kháng, mà nhìn về phía Lữ Thư Hiền, lúc này gây chuyện cũng được thôi, thậm chí hắn còn có thể giết sạch người trên thuyền này, nhưng sau đó thì sao
Thôi đành… tỏ vẻ đáng yêu vậy
"Giết người!
Lữ Bố lộ vẻ mờ mịt và bối rối, khuôn mặt non nớt đầy vẻ hoảng sợ
A~
Jack ôm mặt nhìn dáng vẻ ngây thơ vô tội của Lữ Bố, đây không thể là Lữ Bố mà mình biết được, tuy rằng hắn đúng là nên như vậy, nhưng hắn không phải như vậy
Lính canh cũng nhíu mày nhìn Carl: "Thưa ngài, ngài có nhầm không!
"Có ma, đừng để dáng vẻ đó của nó lừa
Carl nhìn dáng vẻ của Lữ Bố, làm gì còn vẻ quyết đoán khi trên thuyền nữa, nhất thời biết con nhóc chết tiệt này đang giả ngu bán manh, tức giận không nhịn được xông lên vạch trần, xô Lữ Bố một cái ngã xuống đất
Trong ánh mắt khó tin của Jack, Lữ Bố, người có thể tay không đánh nát tảng băng khổng lồ, lại như đứa trẻ bốn tuổi bình thường, bị Carl xô một cái ngã xuống góc thuyền, ôm lấy chiếc khăn lông run rẩy
"Thưa ngài, xin tự kiềm chế
Lính canh thấy hơi không đành lòng, liền đứng chắn trước mặt Carl
"Đừng để bị lừa
Đứa nhỏ này không giống trẻ bình thường đâu, nó là ác ma đấy, nó khỏe lắm
Carl giận dữ chỉ vào Lữ Bố: "Nhào lên đây đánh ta đi, như trên Titanic ấy
Lữ Thư Hiền thấy biểu hiện của con trai, nào còn không hiểu, vội vàng xông lên nói: "Cho dù các người xem thường người Hoa, cũng không nên bôi nhọ chúng tôi như vậy
Nếu các người nhất định phải tìm người gánh tội thay, thì bắt tôi đi
Mấy ngày nay ông khổ học tiếng Anh, nói chuyện đã trôi chảy hơn không ít
"Thưa ngài, xin ngài đừng làm loạn
Một tên lính canh nhíu mày nhìn Lữ Thư Hiền
"Cha~ bọn họ muốn làm gì vậy!
[ĐỌC TRUYỆN VIP MIỄN PHÍ TẠI Truyendich.vn]
Lữ Bố nhân cơ hội nhào đến chân Lữ Thư Hiền, ra vẻ sợ hãi nói
Lữ Thư Hiền run lên, vốn con trai bốn tuổi có biểu hiện thế này là rất bình thường, nhưng Lữ Bố làm thế, Lữ Thư Hiền cảm thấy toàn thân khó chịu, thiếu chút nữa thì bật cười
"Thưa ngài, làm gì cũng phải có bằng chứng
Johnny đi đến bên cạnh Lữ Thư Hiền, vẻ mặt nghiêm túc nói với lính canh: "Chúng tôi rất cảm kích các anh đã cứu mạng, nhưng lúc mọi người trốn chạy khỏi tàu đắm, vì đứa bé này là người Hoa, đã bị bỏ rơi một lần rồi, tôi nghĩ cho dù các anh xem thường người Hoa, cũng không nên để đứa trẻ đáng thương này gặp phải đối xử bất công thế này, các anh có biết nó phải khó khăn thế nào mới sống sót không!
Những người lên tàu sau không biết chuyện gì đã xảy ra, nhưng thấy Lữ Bố bị bắt nạt, lập tức đứng ra, quần chúng phẫn nộ, thêm vào một số người không rõ chuyện cũng thấy có hơi quá đáng, một đứa bé bị bỏ lại đối mặt với tàu đắm, Carl là người thuộc tầng lớp thượng lưu không những chiếm lấy suất thuyền cứu sinh của đứa trẻ, mà lại còn vu khống và bắt nạt người ta, chuyện này khiến ai cũng phản cảm
Tuy Carl bất mãn, nhưng trước cảnh quần chúng phẫn nộ, cũng chỉ có thể mang Rose rời đi trước
"Rose
Jack muốn xông lên kéo Rose về, lại bị lính canh cản lại, dẫn hắn đi giam giữ
"Thưa ngài, mọi việc phải rõ trước, người bạn nhỏ này chắc là phải cùng chúng tôi đi điều tra
Lính canh tuy thấy Carl nói có hơi vô nghĩa, nhưng đã nhận ủy thác của Carl thì dù sao cũng phải mang Lữ Bố đi
"Tôi cũng phải đi
Lữ Thư Hiền giận dữ nói
"Xin lỗi, việc này không đúng quy tắc
Lính canh lắc đầu
Lữ Thư Hiền thấy con trai nháy mắt, liền hiểu ý, âm thầm túm lấy Johnny, một mặt giằng co nói: "Các ngươi không thể như vậy
Johnny phản ứng lại, vội nắm lấy Lữ Thư Hiền, ôm lấy ông từ sau lưng: "Này, bạn tôi đừng nóng nảy, tôi tin là bọn họ sẽ cho chúng ta một lời giải thích
Rõ ràng là Lữ Bố không định giải quyết chuyện này bằng vũ lực
Thế là, Lữ Bố và Jack bị đưa đến một căn phòng giam giữ
"Thả tôi ra ngoài
Jack tức giận đập cửa, sau tai nạn sóng sót, hắn giờ phút này không muốn xa Rose chút nào
Lữ Bố dùng khăn mặt lau chùi cơ thể, lau khô nước biển trên người, bê đồ ăn mà thủy thủ đưa đến, ăn một cách ngon lành, cả phần của Jack luôn
"Ha, Lữ
Jack trở lại bên cạnh Lữ Bố, hơi bất mãn nhìn hắn: "Sao ngươi lại nuốt giận vào bụng vậy
"Không làm thế thì sao giờ
Lữ Bố hỏi ngược lại
"Với bản lĩnh của ngươi..
Jack nói được một nửa thì im bặt, đúng đấy, có bản lĩnh thì sao
Lại định giết người ư
Nếu như vậy, dù có thắng thì bọn họ đi đâu bây giờ
Đi làm hải tặc à
Lữ Bố nằm xuống giường, tuy ăn chưa no nhưng bây giờ chưa phải lúc đòi cơm, nên nghĩ xem bước tiếp theo phải đi như thế nào, lần này đi ra đầu tiên thì suýt bị Johnny bán, sau đó thì gặp phải chuyện tàu đắm, giờ xem ra còn có thể bị quan chức gài bẫy, mọi chuyện đều không thuận
"Hừ ~" Jack ngồi trên giường khác, nhìn Lữ Bố sắp ngủ gật, có chút lo lắng nói: "Trên thuyền nhiều người như vậy, ngươi không lo bị họ bán à
Tuy rằng Lữ Bố đã cứu cả mạng của cả một thuyền người, nhưng không phải ai cũng cảm kích Lữ Bố, giống như Carl, hơn nữa hắn còn nghe nói, Lữ Bố đã giết người
"Một đứa trẻ năm tuổi tay không giết người, ngươi nói xem ở United States với England có mấy người tin
Lữ Bố hỏi ngược lại
Chuyện này..
Jack nghĩ đến vẻ giả ngu bán manh lúc nãy của Lữ Bố, cười khổ lắc đầu, chắc chẳng ai tin, nếu không thì với thân phận của Carl cũng đâu đến mức bị ngàn người chỉ trích
"Mấy kẻ thuộc tầng lớp thượng lưu đó, chỉ cần một hai người đứng về phía ta là được rồi
Lữ Bố xoa xoa huyệt Thái Dương
"Nhưng ngươi đâu có thỏa thuận gì với bọn họ
Jack nhíu mày nói
"Vốn không cần thỏa thuận, chỉ cần họ đồng ý đứng về phía ta, tự khắc sẽ biết phải làm gì
Ngươi đừng tưởng những kẻ ngồi ở vị trí cao đều ngu ngốc chứ
Lữ Bố lắc đầu, rất nhiều chuyện không cần phải thương lượng trước, chỉ cần tầng lớp thượng lưu không nhất quán về lập trường thì với hiểu biết của Lữ Bố về dư luận phương Tây, họ đừng hòng dùng lý do này để làm khó dễ mình
"Nhưng làm vậy, công lao của ngươi cũng sẽ không ai nhớ đến
Jack nhìn Lữ Bố, như thế là mất đi một mối quan hệ đấy
Nếu như Lữ Bố có công lao này, hắn sắp trở thành anh hùng
"Ngươi từng đọc 'Tư bản luận' chưa
Lữ Bố hỏi ngược lại
Jack lắc đầu
"Việc tàu Titanic chìm cần một câu chuyện anh hùng để che đậy, đây là tư liệu sống rất tốt
Sau lưng giới tư bản, công ty Bạch Tinh kia sẽ dốc hết sức để đổ công lao này lên đầu người khác, tốt nhất là Ismay, hoặc là ông Smith đã chết
Ngươi nghĩ xem vì sao Carl lại tùy tiện xông đến gây sự với ta
[ĐỌC TRUYỆN VIP MIỄN PHÍ TẠI Truyendich.vn]
Lữ Bố lạnh nhạt nói
Jack gật gù, ra vẻ rất hiểu phong cách của tư bản, nhìn Lữ Bố bình tĩnh: "Ngươi không tức giận sao
"Vì sao phải tức giận
Lữ Bố hỏi ngược lại: "Bọn họ chắc chắn sẽ đưa cho ta một khoản tiền để bịt miệng, mà của cải của chúng ta đã theo tàu Titanic chìm xuống đáy biển
So với danh vọng, chúng ta càng cần tiền
Hơn nữa, việc ngươi ngẫu nhiên trở thành một thuyền trưởng ưu tú, lấy sinh mệnh để bảo vệ tôn nghiêm của mình sẽ dễ khiến người ta tin hơn là việc một đứa trẻ một tuổi cứu tàu Titanic
Jack chợt hiểu ra, kinh ngạc nhìn Lữ Bố: "Vậy ý ngươi là, những người kia giúp ngươi không phải vì lương tri, mà vì cách hành xử của ngươi cho họ biết ngươi từ bỏ danh vọng có được từ cái giá bằng tính mạng
Lữ Bố không để ý đến hắn nữa, nhắm mắt lại
Tên Jack này cũng không quá đần
Nhưng Jack gần như đã đoán được chuyện tiếp theo, đám người sống sót ở khoang hạng nhất sẽ tranh nhau phân chia công lao về cho mình, còn bọn họ, ngoài một khoản tiền, chẳng có gì cả
"Lữ, ngươi không hề tức giận sao
Nhìn Lữ Bố đang nhắm mắt, Jack không tài nào hiểu nổi sự bình tĩnh của hắn
"Trước hết, ngươi phải hiểu mình cần gì
Ta cần tiền, cần một chỗ đặt chân ở Mỹ cho cha con ta
Đây là việc cấp bách, cũng là nền tảng để sinh tồn
Lữ Bố thở dài, chút tâm tư của Jack, hắn sao lại không nhìn ra
Vô tình hay cố ý muốn giúp hắn, Lữ Bố không muốn vạch trần, nhưng hắn lại cố gắng lôi kéo mình vào cuộc, chẳng lẽ coi mình dễ bị dụ vậy sao
"Ta biết ngươi hiểu ý ta
Jack bất lực nhìn Lữ Bố, quỳ trước cửa sổ chỗ Lữ Bố: "Giúp ta với
"Đừng như vậy, không may mắn
Lữ Bố nhíu mày ngồi dậy, có chút bực mình nhìn Jack, người phương Tây này không hề có chút kiêng kỵ nào sao
"Ta không thể thiếu Rose
Jack kéo tay Lữ Bố nói
"Ngươi phải hiểu, tình cảm của hai người không có đạo đức
Ở trên con thuyền kia, có một buổi hoan ái đã là quá đủ, cái cảm giác đó rồi sẽ dần phai nhạt thôi
Chuyện này, ta không thể giúp ngươi
Đây cũng là lý do Lữ Bố không muốn để ý đến tên nhóc này
Nói cho cùng, Rose còn trẻ, bồng bột, chưa từng trải sự đời, lại thêm Jack có vẻ ngoài tuấn tú, nên bị hấp dẫn, còn Jack dù sao cũng có phần kém hơn, cái gọi là tình yêu tự do chỉ là cái cớ nực cười
Nếu thật sự yêu, thì hãy dứt khoát với Carl rồi yêu
Dù hắn không thích Carl, nhưng hai người làm chuyện như vậy, đặt vào thời Đại Hán, dù để Lữ Bố ra tay xử lý, hình phạt cũng đã là nhân từ
Chuyện này, đừng nói Carl vu oan Jack, đổi lại là mình, có thể diệt cả cửu tộc của Jack
Đối với bất kỳ người đàn ông nào, việc người phụ nữ của mình cấu kết với người khác đều không thể chấp nhận được
Còn về Rose..
Lữ Bố không muốn đánh giá gì cả
Ít nhất thì, cô ta cũng dễ dãi, không phải là không thể yêu người khác
Tốt nhất là nói rõ ràng với Carl rồi yêu, đó là lý do vì sao Lữ Bố không để tâm lắm đến hai người
Một kẻ ngốc nghếch, một kẻ xấu xí, đều là những kẻ không khống chế được dục vọng bản thân, người như vậy..
Khó mà làm nên chuyện lớn!

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.