Lữ Bố Hệ Thống Nhân Sinh

Chương 145: Thiếu niên thợ thủ công




"Y Ngô cựu vương
Lữ Bố sửng sốt một lát rồi mới phản ứng lại, đây chẳng phải là cái tên chuyên ăn chực ở chùa chiền, gần đây còn đổ thừa cho Tôn Quyền, trước đây trong bữa tiệc còn cà khịa Giang Đông: "Không tiếp
Lữ Bố là người hiền lành với người nhà, chứ không phải ai cũng gặp
Thân vệ do dự một chút nói: "Chúa công, người này xem ra như bị đuổi giết, trên người có thương tích, hơn nữa hắn nói có tin tức trọng yếu muốn nói với chúa công
"Ồ
Lữ Bố nghe vậy hơi kinh ngạc, tuy gã này là kẻ vô lại, nhưng dám ra tay giết người ở Trường An cũng không nhiều, chẳng lẽ thật sự có ẩn tình
Nhìn sắc trời một chút, gật đầu nói: "Cho vào
"Vâng
Thân vệ đáp một tiếng, xoay người rời đi, chỉ chốc lát sau liền dẫn một Y Ngô vương mặt mày tơi tả đi vào
"Tham kiến Ôn Hầu
Ở trước mặt Lữ Bố, Y Ngô vương không dám giở trò vô lại, thấy Lữ Bố liền cúi đầu vái chào
Lữ Bố thấy vết thương trên lưng hắn, vết thương này chắc chắn không phải mình gây ra, đưa tay ra hiệu nói: "Không cần đa lễ, đỡ hắn đứng lên đi
"Vâng
Thân vệ gật đầu, đỡ Y Ngô vương dậy
"Đã xảy ra chuyện gì
Người nào làm ngươi bị thương
Vì sao không đi báo quan ở Kinh Triệu Doãn mà lại đến chỗ ta
Lữ Bố liên tiếp hỏi mấy câu
"Ôn Hầu, là đám đặc phái viên Quý Sương muốn giết ta, Kinh Triệu Doãn e rằng không dám quản đâu, tiểu vương bất đắc dĩ mới phải đến làm phiền Ôn Hầu, mong Ôn Hầu thứ tội
Y Ngô vương giọng đau khổ nói
"Sứ giả Quý Sương vì sao muốn giết ngươi
Lữ Bố khó hiểu nói, nhớ không nhầm, vị Y Ngô vương này có vẻ có quan hệ họ hàng với một số quý tộc Quý Sương, tuy rằng mối quan hệ này trong mắt hắn có chút nhục nhã
"Ta biết bí mật lớn của bọn chúng
Y Ngô vương lộ vẻ tham lam trên mặt
"Nếu muốn ta giúp ngươi, tốt nhất là biết gì nói nấy, bằng không..
Lữ Bố nhìn Y Ngô vương, kẻ này đầu óc có vấn đề rồi sao, vào lúc này còn muốn đòi hỏi lợi ích từ mình
"Vâng, là ~" Y Ngô vương giật mình, trong lòng mắng Tôn Quyền cả ngàn lần, nếu không vì cùng người Quý Sương đòi chút lợi ích, cũng sẽ không ra nông nỗi này, đúng là một kẻ ngu xuẩn, hại cả mình
Y Ngô vương không dám có thêm suy nghĩ khác, vội vàng kể lại mọi chuyện mình biết cho Lữ Bố
Hóa ra không phải Trịnh Thái ra tay giết sư tử, mà là người Quý Sương tự làm
Lữ Bố khẽ nheo mắt, không phải cảm thấy oan cho Trịnh Thái, dù gì Trịnh Thái cũng chẳng dính líu gì đến việc bị oan cả, mà là có vẻ người Quý Sương bên trong cũng không đoàn kết gì cho cam, một nhóm đặc phái viên nhỏ mà đã có đấu đá nội bộ, vậy thì cả nước Quý Sương thì thế nào
Nếu như có một thế lực thân cận với người Hán trong Quý Sương thì tốt quá, lập tức ngồi thẳng lên: "Ngươi kể chi tiết cho ta nghe
"Vâng
Y Ngô vương đáp một tiếng, kể lại mọi điều mình biết cùng những chuyện đã trải qua mấy ngày nay, cũng may là ở Trường An, người Quý Sương không dám công khai giết người, thêm vào Y Ngô vương cũng hơi lanh lợi, nên mới có thể một mạch chạy đến đây, chứ nếu ở nước khác, chắc gã đã sớm chết rồi
Y Ngô vương biết rõ ràng cũng không nhiều, không rõ tình hình nội bộ của đối phương, Lữ Bố cũng không tiện tùy tiện ra tay
"Điển Vi
[ĐỌC TRUYỆN VIP MIỄN PHÍ TẠI Truyendich.vn]
Lữ Bố gọi ra ngoài cửa
"Mạt tướng có mặt
Điển Vi nhanh chân từ ngoài cửa đi vào, hỏi Lữ Bố: "Chúa công, có gì phân phó
"Dẫn hắn đi, đến chỗ người Quý Sương một chuyến, nói cho bọn chúng biết, cho dù là ở ngoài sứ quán, đến Trường An cũng phải tuân theo quy củ của Đại Hán, lần sau còn động đến gã, thì để cho Quý Sương Vương đổi một nhóm khác đến mà nói chuyện
Lữ Bố lạnh lùng nói
Điển Vi nghe vậy liền đáp một tiếng, định dẫn Y Ngô vương đi, thì lại bị Lữ Bố gọi lại: "Tiếp tục tìm hiểu, ta cần biết tình báo nội bộ của Quý Sương, còn có vị trưởng lão kia vì sao lại ra tay với sư tử, phá hỏng cơ hội thành lập Minh Ước của Lương Quốc, có thưởng lớn
Y Ngô vương nghe vậy, mắt sáng lên ngay, quay về Lữ Bố cúi đầu nói: "Rõ, chỉ là..
lỡ bọn chúng vẫn muốn giết ta thì sao
"Những việc khác, Điển Vi sẽ lo liệu ổn thỏa, ngươi không cần bận tâm
Lữ Bố chỉ Điển Vi, bảo gã không cần lo lắng, bản thân đã hiểu rồi, đồng thời nói lời cảnh cáo, những người Quý Sương này vẫn cứ khăng khăng làm theo ý mình, vậy đừng trách hắn không khách khí
Y Ngô vương nhìn Điển Vi một cái, nhớ lại sức mạnh kinh khủng của hắn khi ở trên cung điện mấy lần giết chết đám lâu la, nhất thời cảm thấy an toàn hơn hẳn, bèn vái chào Điển Vi, nhanh chóng chạy đến trước mặt Điển Vi: "Điển tướng quân, tại hạ sẽ dẫn đường cho ngài
Hảo tiện, muốn đấm cho gã một phát ghê
Nhìn Y Ngô vương vừa nãy còn vẻ đáng thương, chớp mắt đã biến thành bộ dạng chó săn, Điển Vi theo bản năng nắm chặt nắm đấm
Một lúc lâu mới nhịn xuống, chào Lữ Bố rồi cùng Y Ngô Vương rời đi
Sự việc đã rõ ràng, nếu sứ giả Quý Sương vẫn còn dám giết người như thế, thì chẳng khác nào không nể mặt Lữ Bố
[ĐỌC TRUYỆN VIP MIỄN PHÍ TẠI Truyendich.vn]
Ngày thứ hai sau khi Y Ngô vương đến, Tôn Quyền cùng Trương Chiêu đến gặp
"Ở chiến trường thì mỗi người một chủ, ta cùng Văn Đài huynh không có hiềm khích cá nhân, chỉ là lúc đó ngươi và ta thuộc phe đối địch, được gặp trọng mưu, ta rất vui mừng, trước đây bận rộn có chỗ nào thất lễ, mong trọng mưu đừng chấp nhất
Lữ Bố gặp Tôn Quyền, cũng không tỏ vẻ xem thường
"Nào có
Tôn Quyền vội vã thi lễ: "Phụ thân khi còn sống luôn dạy chúng ta, nam nhi chết trận sa trường không mất mặt, chuyện hiểu lầm mà thôi, chúng ta cũng không hề có ý định thù dai
Vốn dĩ, tranh giành thiên hạ, tranh đấu giữa các chư hầu, chuyện đó đều là thấy máu, ngươi giết ta, ta giết ngươi, hết sức bình thường, có gì mà phải thù dai
Đạo lý là như vậy, còn bản thân nghĩ như thế nào lại là chuyện khác, nếu như là Lữ Bố, mà giết người thân thiết nhất của ta, ta mà không diệt được cả tộc ngươi, vậy thì cứ coi như người trong tộc ngươi đổi họ đổi tên đi cho xong
Lữ Bố nhìn dáng vẻ của Tôn Quyền, gật gù, tên tiểu tử này có thể mặt không đổi sắc mà nói ra những lời đó, so với Tôn Sách thì có vẻ mưu quyền và nhẫn nhịn hơn, nhưng lại ít đi mấy phần tiến thủ, còn những năng lực khác thì tạm thời chưa nhìn thấy được
Sau đó, Lữ Bố và Tôn Quyền đều ngầm hiểu mà không bàn chuyện chính sự, mà nói một chút về phong tục Giang Đông, chuyện họa Sơn Việt, dù sao trước mắt tuy rằng chư hầu tranh đấu, nhưng trên danh nghĩa, mọi người vẫn là người một nhà, khi tán gẫu thì nói về kẻ địch bên ngoài là tốt nhất
Lữ Bố ở trong thế giới mô phỏng đi đến phía nam không ít lần, thậm chí đã ở đó một thời gian dài, nhưng trên thực tế thì phía nam thế nào hắn lại không rõ, phía nam thời Tần, Mãn khác với phía nam thời Càn
Sau này cũng khó tránh phải giao thiệp, từ những chuyện phong tục tập quán này, tìm hiểu một chút về sự thay đổi khí hậu của Giang Đông, sau này khi đánh thì cũng dễ dàng hơn
Tôn Quyền có khôn khéo đến đâu cũng không thể ngờ Lữ Bố có thể thông qua lời của hắn nói về một chút khí hậu, phong tục, thời tiết phía nam để có thể đại khái suy đoán tình hình chung của Giang Đông
Nhưng bất luận Trương Chiêu hay Tôn Quyền đều không ngờ rằng Lữ Bố lại bác học đến vậy, Tôn Quyền thì không nói, Trương Chiêu đã được xem là người có kiến thức uyên bác, nhưng mỗi một đề tài hắn đưa ra, Lữ Bố đều trả lời được, mà nghe nội dung của nó, cũng không phải là kiểu hiểu lơ mơ, mà thật sự là hiểu đến mức tinh thông, chuyện này có chút đáng sợ
Mọi câu hỏi của mình người ta đều có thể đáp được, mà không phải là kiểu hai người ngang tài ngang sức, mà là đẳng cấp của đối phương cao hơn ngươi rất nhiều, chí ít khi cùng Lữ Bố nói chuyện lâu như vậy, Trương Chiêu căn bản không hề nhắc đến một chút nào về binh pháp, mà lẽ ra những điều đó mới là thứ Lữ Bố am hiểu nhất chứ
Nghĩ đến những chuyện này, sắc mặt của Trương Chiêu khi nhìn Lữ Bố cũng đã thay đổi
Chỉ là Tôn Quyền thì không có cảm xúc quá sâu về điều này, chỉ cảm thấy khi nói chuyện với Lữ Bố rất hợp ý, có cảm giác gặp nhau hận muộn, so với lúc trước nói chuyện với phụ thân thì thoải mái hơn nhiều
Đương nhiên, cũng không quên chuyện chính, Tôn Quyền mỉm cười nói: "Ôn Hầu, có một chuyện tại hạ rất tò mò
"Ồ
Lữ Bố nghe vậy cười nói: "Chuyện gì, trọng mưu nói ta nghe thử xem
"Tại hạ ở trên phố thấy có không ít sạp bán sách, những sách kia được làm rất tinh xảo, giá cả lại rẻ, những quyển sách đó có vẻ như được sao chép ra
Tôn Quyền nhìn Lữ Bố cười hỏi
"Không sai, trọng mưu quả thật tinh tường
Lữ Bố gật đầu nói: "Ta vốn cảm thấy người đời sau học hành gian nan, mấy lần cùng Thái Ung thảo luận việc có thể sao chép hàng loạt sách để tiện cho việc học, sau đó nhờ một nhóm thợ khéo hỗ trợ, rốt cuộc tìm ra phương pháp khắc bản, trong này đòi hỏi rất cao về mực in và giấy cứng
"Lại có thần vật như vậy sao
Hận không thể tận mắt chứng kiến, thật đáng tiếc
[ĐỌC TRUYỆN VIP MIỄN PHÍ TẠI Truyendich.vn]
Tôn Quyền tiếc nuối nói
Cũng không nghĩ rằng Lữ Bố sẽ nói ra sự thật, ai ngờ Lữ Bố lại cười nói: "Nếu trọng mưu có hứng thú, ta cho thợ làm hướng dẫn ngươi cách chế tạo ra công nghệ in ấn này
"Chuyện này..
Tôn Quyền sững sờ, nhìn Trương Chiêu một cái, trước Trương Chiêu đã nói, Lữ Bố muốn có gì là đều mang cho người ta, giờ thấy thì đúng là như vậy, nhưng sự hào phóng này thực sự khiến người ta nể phục, sau một hồi do dự mới nói: "Có vẻ không ổn lắm thì phải
"Có gì không được, ngày mai ta liền kêu thợ trong doanh thu dọn lại cách chế tạo, rồi để ngươi mang về Giang Đông
Lữ Bố cười nói
Giang Đông có cái này, một ít chỗ Thái Ung không có bản đơn lẻ nhất định sẽ theo kỹ thuật in ấn mở rộng mà truyền bá ra, đến lúc đó liền có thể nghĩ cách thu được mấy bộ, sau đó ở chỗ này in ấn số lượng lớn, nói chung tàng thư bên này là càng nhiều càng tốt
"Đa tạ Ôn Hầu
Tôn Quyền khom người nói
Nếu chỉ nhìn quá trình lần này tiến vào Trường An, đại khái sẽ cho rằng Lữ Bố là một kẻ phá gia chi tử, đầu tiên là vạn quốc yến, sau đó lại đem kỹ thuật quý giá thế này đưa ra ngoài, nhưng khi thật sự nhìn thấy Lữ Bố, mới có thể cảm nhận được loại khí phách ôm trọn thiên hạ, thiên hạ này đều là của người ta, chỉ là kỹ thuật in ấn, đưa đi chẳng phải là tay trái sang tay phải sao
Vạn quốc yến cũng vậy, Giang Đông cùng triều đình bên này rõ ràng có quan hệ, nhưng Lữ Bố vẫn cứ dùng tân chi lễ để đối đãi, vị trí không thua gì Quý Sương được đặt ngang hàng với Đại Hán
Dù cho là có thù giết cha, cũng không thể không cảm thán trên người Lữ Bố có mị lực mà người khác không có, khiến người ta nhìn mà tâm phục khẩu phục
Đáng tiếc nhân vật như vậy, nhưng nhất định là kẻ địch
Chuyện kỹ thuật in ấn định rồi, bầu không khí lập tức hòa hợp hơn không ít, cuối cùng, Tôn Quyền mập mờ nhắc đến việc huynh trưởng của mình hiện giờ đã là chủ Giang Đông trên thực tế, nhưng nhiều lần bị Viên Thuật bắt nạt, muốn triều cống, nhưng mấy lần bị Viên Thuật chặn lại
Đối với điều này, Lữ Bố vung bút lớn một cái, trực tiếp giao chức Dương Châu mục cho hắn
Nếu không cẩn thận suy xét, đúng là sẽ xem Lữ Bố như kẻ ngốc không biết gì, nhưng Trương Chiêu cùng Tôn Quyền đều biết, e rằng sau khi bọn họ đến Trường An, Lữ Bố bên này đã thương thảo qua chuyện này rồi
Mãi cho đến khi rời khỏi Vệ úy thự, Trương Chiêu cùng Tôn Quyền mới thở phào nhẹ nhõm, vị Ôn Hầu này..
không dễ đối phó như vậy a!

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.