Lữ Bố Hệ Thống Nhân Sinh

Chương 180: Tiểu tướng




Bạch Thủy quan vốn dĩ là địa thế hiểm trở tự nhiên ở phía nam, nhưng khi mất đi một mặt tường thành, cửa thành cũng bị phá tan sau đó, vị trí hiểm yếu này có thể nói là không còn nữa, bây giờ so ra thì ngược lại chính là so về năng lực quân đội của hai bên
Năng lực này bao gồm năng lực chỉ huy của tướng lĩnh, năng lực tác chiến của tướng sĩ vân vân
Năng lực chỉ huy không cần nói, nhưng về năng lực tác chiến trong thành, quân Thục hiển nhiên không bằng sự phối hợp ăn ý, lại càng không giống quân Quan Trung dày dặn kinh nghiệm chiến trận như vậy, tuy nói lần này Lữ Bố mang đến cũng không thiếu tướng sĩ Hán Trung, nhưng để bảo đảm có thể một trận chiến hạ thành, kéo ra đều là các tướng sĩ tinh nhuệ của Quan Trung
[ĐỌC TRUYỆN VIP MIỄN PHÍ TẠI Truyendich.vn]
Mà khi bị chiếm cửa thành, quân Nghiêm Nhan dù đông, nhưng địa hình nhỏ hẹp của Bạch Thủy quan cũng tương tự hạn chế quân của hắn, quân Thục chỉ có 20 ngàn, nhưng những tướng sĩ đang chiếm giữ tường thành không có bất kỳ biện pháp nào, Nghiêm Nhan mấy lần tự mình dẫn quân xung kích tường thành, đi đầu xông lên, đều không thể thành công, đám tướng sĩ Quan Trung trước mắt này, bất kể trang bị, hay là trình độ phối hợp ăn ý, đều không phải là đám tinh nhuệ Quan Trung trước đó có thể so sánh
Thì ra đây mới là tinh nhuệ của người ta
Nghiêm Nhan mấy lần không thể tấn công, vừa giận vừa sợ, nhưng lại không có cách nào, chỉ có thể trơ mắt nhìn quân địch ào ào không ngừng từ cửa thành đã mất tràn vào, cuộc chiến thủ thành biến thành hao tổn binh lực, mà điều đáng sợ hơn là, quân Thục ở phương diện này không mạnh bằng quân Quan Trung, bất luận kinh nghiệm tác chiến hay năng lực bản thân, sự chênh lệch là điều có thể cảm nhận được
"Lão tướng quân, không thể liều mạng nữa
Trương Nhậm thấy Nghiêm Nhan gào thét liên tục, muốn liều mạng, liền vội kéo hắn lại, lớn tiếng nói: "Lão tướng quân, ưu thế của chúng ta là có được địa thế hiểm trở, bây giờ Bạch Thủy đã bị chiếm đóng coi như đã chắc, nếu ngay cả những tướng sĩ này cũng bị cầm chân ở đây, Gia Manh làm sao mà thủ được
Làm sao ngăn cản được cường quân của Lữ Bố!
Trương Nhậm, cuối cùng cũng coi như làm Nghiêm Nhan bình tĩnh lại một chút, quân Thục đối đầu với quân Quan Trung, ưu thế xưa nay đều không phải là năng lực tác chiến chính diện, ưu thế của bọn họ là các địa thế hiểm trở dọc theo con đường này, nếu như đại quân ở đây tổn thất quá nhiều, thì trận này cũng không cần đánh nữa
Ai ~ Nghiêm Nhan nhìn những tướng sĩ Quan Trung không ngừng tràn vào, thở dài một tiếng, chưa đầy ba ngày đã thua Lữ Bố, chuyện này truyền đi, cả đời uy danh của mình xem như mất hết
Nhưng việc đã đến nước này, chỉ có thể lấy đại cục làm trọng
Ngay sau đó, Nghiêm Nhan không đòi giành lại Bạch Thủy quan nữa, mà bắt đầu chỉ huy quân Thục từng bước rút khỏi Bạch Thủy quan, Lữ Bố sau khi chiếm trọn Bạch Thủy quan, đứng ở đầu tường nhìn xa trông rộng, nhưng thấy quân địch lui mà không loạn, địa hình Thục đạo này phức tạp, cũng không thích hợp truy kích tiếp, quay về Giả Hủ bên cạnh nói: "Xem ra, bên cạnh Nghiêm Nhan này, có một người có thể khiến hắn không k·í·c·h ·đ·ộ·n·g
Dựa theo biểu hiện trước đó của Nghiêm Nhan, không thể nhanh như vậy liền tỉnh lại, Lữ Bố vốn dĩ dự định, là muốn nhân cơ hội này đánh tan Nghiêm Nhan, coi như trốn về Gia Manh quan, cũng phải hao binh tổn tướng, tổn thất nặng nề mới đúng
Nhưng trận chiến này Nghiêm Nhan tuy bại, tổn thất nhưng không tính là quá nhiều, ít nhất không thể đạt được mong muốn của Lữ Bố
"Tại hạ lo là..
Gia Manh quan muốn đánh chiếm, e rằng càng khó khăn
Giả Hủ gãi gãi đầu, nhìn Lữ Bố cười nói
Lữ Bố nghe vậy, nhất thời có chút không biết nói gì
Bạch Thủy quan có thể công phá, đánh là đánh vào tâm lý, nhưng có Bạch Thủy quan giẫm lên vết xe đổ, tiếp theo Nghiêm Nhan nhất định sẽ càng thêm cẩn thận, muốn tái hiện chiến thắng như hôm nay, hầu như không thể, trên chiến trường, chiêu thức giống nhau không thể thành công hai lần, đây là kinh nghiệm tác chiến nhiều năm của Lữ Bố, dù cho đối phương chủ tướng vô năng, lại như Viên Thuật vậy, cùng một kế sách cũng không thể thành công hai lần
Nhưng Gia Manh quan được cho là còn hiểm trở hơn cả Bạch Thủy quan
Một trận, độ khó tăng lên
Lữ Bố nhìn Giả Hủ gật đầu nói: "Văn Hòa có diệu kế gì không
[ĐỌC TRUYỆN VIP MIỄN PHÍ TẠI Truyendich.vn]
"Diệu kế thì khó nói, có điều chúa công, trận Bạch Thủy quan này, phương hướng tiến công của chúng ta không chỉ có một mình Gia Manh quan, mà còn có thể men theo sông Bạch Long mà xuống, tiến công Ba Tây, chúa công nghĩ như thế nào
Giả Hủ cười híp mắt hỏi
Lữ Bố nghe vậy, nhìn về phía Giả Hủ, gật đầu nói: "Văn Hòa nói đúng là nhắc nhở ta
[ĐỌC TRUYỆN VIP MIỄN PHÍ TẠI Truyendich.vn]
Ba Tây có thể công cũng có thể không công, nhưng Lữ Bố sau khi công phá Bạch Thủy quan, liền có thêm một lựa chọn, hơn nữa Giả Hủ nói, cuộc tấn công này có thể không chỉ là tấn công bằng binh đao, tung tin đồn gì đó, cũng được
Bởi vì trận Bạch Thủy quan này, sự bế tắc giữa Hán Trung và đất Thục cũng được nới lỏng một chút, tuy rằng đường khó đi, nhưng so sánh theo bản đồ Trương Lỗ đưa, nơi này ngoài đi Gia Manh, còn có một con đường có thể đến thẳng Lãng Trung
Mục tiêu của Lữ Bố là Thành Đô, Gia Manh quan là nhất định phải chiếm, bằng không dù hắn có đánh hạ Ba Tây, Thành Đô bên kia cũng lúc nào cũng có thể từ Gia Manh quan phát binh đoạt lại Bạch Thủy
Đánh từ trong ra ngoài có thể dễ hơn từ ngoài đánh vào trong nhiều, vì vậy phương hướng tấn công chính của Lữ Bố, vẫn là Gia Manh, nhưng đường Lãng Trung này, cũng phải dùng đến
Giả Hủ không nói gì thêm, với một chúa công thông minh như vậy chỉ cần có thế, mình không cần quá phiền phức, một vài nơi đối phương không nghĩ tới, mình chỉ cần nhẹ nhàng nhắc nhở một chút, người ta sẽ biết nên làm như thế nào, đi theo một chúa công như vậy, thoải mái thật là thoải mái
Bạch Thủy đã ổn, Lữ Bố lập tức bắt đầu sắp xếp người canh giữ Bạch Thủy quan, nơi này là đường lui của hắn, nếu bị cắt đứt thì không phải là chuyện nhỏ, vì vậy các tướng lĩnh ở lại nơi này, không chỉ phải mạnh mà còn phải đáng tin cậy nữa
Chiến sự Quan Trung đã xong xuôi, đại quân tự nhiên không bỏ được, Lữ Bố để lại một nhóm tướng sĩ Hán Trung ở lại Quan Trung trấn thủ, nhưng không quyết định chủ tướng
Bàng Đức khi được đưa về, sắc mặt đã tốt hơn rất nhiều, nhưng một chân bị đứt mất rồi, để theo Lữ Bố cùng trèo đèo lội suối thì không được, quay lại cũng không được, cái đường sạn đạo kia không cẩn thận sẽ ngã xuống dưới, chỉ có thể ở Bạch Thủy quan dưỡng thương, chờ lành vết thương rồi tính
Dù được cứu chữa kịp thời, thương thế gân cốt này cũng phải cả trăm ngày mới có thể hồi phục
Lữ Bố cố ý để lại y tượng nối xương tốt nhất trong quân, động viên Bàng Đức đang không vui nói: "Lệnh Minh không nên ủ rũ, dưỡng cho tốt thân thể, sau này cơ hội lập công còn nhiều
"Chúa công, mạt tướng có lỗi với chúa công
Bàng Đức thở dài, ôm quyền nói với Lữ Bố
Vốn định lập một công đầu, không ngờ lại bị ngã gãy chân
"Ta đã nói rồi, đâu có việc gì liên quan tới ta, cứ cố gắng dưỡng thương đi, có khi ba tháng nữa Gia Manh quan cũng chưa chắc đã đánh, đến lúc chân lành rồi, vẫn phải xông lên
Đấng nam nhi, sao có thể vì nhất thời gặp khó mà chán nản thế được
Lữ Bố lắc đầu, nghiêm mặt nói
Bàng Đức là tướng lĩnh mà hắn xem trọng, bây giờ bị thương nặng, hắn cũng không thoải mái, nhưng sự thật đã thế, hối hận cái gì cũng không cần thiết, lại không phải c·h·ế·t trận, bộ dạng này của Bàng Đức, ít nhiều khiến Lữ Bố không thích, nam nhi mà, thất bại là chuyện thường, thất bại thì cứ nằm một lát, sau đó đứng lên mà tiếp tục, bộ dáng này làm ra cho ai xem
"Mạt tướng biết sai
Bàng Đức nghe vậy, chỉ có thể lấy lại tinh thần và nói với Lữ Bố một tiếng
"Y tượng nói rồi, mấy ngày này không được lộn xộn, để ta cho ngươi vài quyển sách, lúc không có chuyện gì thì xem thêm đi
Lữ Bố để Điển Vi từ trong hành lý của mình lấy ra vài cuốn sách đưa cho Từ Hoảng nói
"Đa tạ chúa công
Từ Hoảng khom người nhận lấy sách vở, hướng Lữ Bố làm lễ nói
Lữ Bố lại cùng Bàng Đức hàn huyên vài câu, để Bàng Đức dần dần giải tỏa những gì đang đè nén trong lòng, lúc này mới rời đi, lúc sắp đi, Điển Vi đột nhiên từ trong l·ồ·ng n·g·ự·c lấy ra một quyển không tự thư ném cho Từ Hoảng, còn nháy mắt một cái
Từ Hoảng mở ra xem, là một cuốn chuyện cũ hậu cung, kể về câu chuyện của chị em Triệu Phi Yến, Từ Hoảng đương nhiên là biết câu chuyện này, nhưng hình vẽ người trong này không ra sao, rõ ràng cũng không phải xuất từ tay Lữ Bố
Nghĩ kỹ cũng đúng, không tự thư của Lữ Bố tuy rằng mở đầu thường dùng mỹ nữ xinh đẹp để hấp dẫn người, nhưng nội dung câu chuyện thường không liên quan gì tới cung đình, sau khi làm người ta cảm thấy nhiệt huyết thì cũng không khỏi sinh ra chút lo cho đất nước nhà, loại không tự thư dùng sắc đẹp để mua vui thế này thì không thể sánh được
Ai ~ Từ khi chúa công không vẽ không tự thư nữa, đồ trên thị trường quả là thứ gì cũng có, đáng tiếc, đáng thương
Từ Hoảng lắc đầu lật xem quyển không tự thư thấp kém này, một bên cảm thán phong tục ngày càng tệ
Lữ Bố bên này khua chiêng gõ trống sắp xếp sự tình ở Bạch Thủy quan, mãi cho đến sau năm ngày, mới một lần nữa xuất binh từ Bạch Thủy quan tới Gia Manh, mặt khác, Nghiêm Nhan sau khi dẫn bộ hạ rút về Gia Manh quan, vốn dĩ đã buồn bực, đi đến dưới quan, lại bị Lý Dị làm khó dễ
"Nghiêm tướng quân, cũng không phải là mạt tướng làm khó dễ ngươi, nhưng mới có ba ngày, mà đã bị Lữ Bố công phá Bạch Thủy quan, với khả năng của tướng quân, lại dễ dàng như vậy bị Lữ Bố phá thành, khiến mạt tướng rất khó không nghi ngờ tướng quân có ý đồ khác
Trên đầu tường, Lý Dị quay về Nghiêm Nhan hô lớn
"Ta có ý đồ gì chứ!
Nghiêm Nhan vốn vì mất thành mà trong lòng buồn bực, lúc này bị Lý Dị nói như vậy, trong lòng rất tức giận, lớn tiếng quát: "Ngươi cứ nói cho ta nghe một chút xem
Lý Dị cười lạnh nói: "Tướng quân, ngươi và ta tuy đều là người Thục, nhưng theo ta được biết, tướng quân cũng từng mấy lần trong bóng tối nói với chúa công những lời bất mãn, ai biết bây giờ vị Ôn Hầu này không phải là minh chủ trong lòng tướng quân
"Ngươi nói láo
Nghiêm Nhan nghe vậy giận dữ, chỉ tay vào Lý Dị quát: "Lão phu cả đời chinh chiến, chưa bao giờ có hành vi xấu xa như vậy, đừng có dùng cái lòng dạ tiểu nhân của ngươi mà đo lường ta
"Được, mạt tướng chính là tiểu nhân thì sao
Lý Dị nghe vậy, xem thường cười lạnh nói
Nghiêm Nhan đang muốn mắng to, lại bị Trương Nhậm ngăn lại, quay về Nghiêm Nhan nói: "Lão tướng quân, không nên cùng loại tiểu nhân này so đo, mạt tướng sẽ nói với hắn
"Hừ
Nghiêm Nhan đầy bụng tức giận, lúc này cũng đành chịu, chỉ có thể giao chuyện này cho Trương Nhậm làm
Chỉ thấy Trương Nhậm thúc ngựa đi tới dưới thành, cũng không hỏi Lý Dị mở cửa, chỉ hỏi ngược lại: "Lý tướng quân, Bạch Thủy quan ba ngày đã bị Lữ Bố công phá, nơi này còn có đại quân chủ lực của ta, nếu ta chờ bỏ chạy, khi Lữ Bố đến đánh, tướng quân có thể đảm bảo bảo vệ được Gia Manh quan
"Ngươi là người phương nào
Nơi này khi nào đến lượt ngươi lên tiếng!
Lý Dị nghe vậy khinh thường nói
"Mạt tướng Trương Nhậm, vốn cũng không đến lượt mạt tướng nói, chỉ là không đành lòng tướng quân vứt bỏ Gia Manh quan, mới không thể không nói lời nhắc nhở, Gia Manh quan tuy hiểm, nhưng Lữ Bố cũng không phải kẻ dễ xơi, Bạch Thủy quan có mấy vạn đại quân trấn giữ còn như vậy, tướng quân muốn chỉ bằng số quân trong tay bảo vệ Bạch Thủy quan, mạt tướng vô cùng khâm phục, chỉ mong còn có thể sống mà nhìn thấy tướng quân
Trương Nhậm nói xong, liền quay đầu bỏ đi
Lý Dị thấy thế, biến sắc, vội vàng quát lên: "Ngươi đi đâu!
"Nếu tướng quân không tin Nghiêm lão tướng quân, vậy ta chỉ còn cách đi Ba Tây trước, xin Bàng Hi tướng quân giúp đỡ, chỉ là đến lúc đó, Thành Đô e rằng không thể bỏ ra binh lực đến trợ giúp tướng quân
Trương Nhậm cười lạnh nói
"Khoan đã
Lý Dị tính toán một hồi, thấy đám người Trương Nhậm sắp đi, vội vàng gọi lại, giải thích: "Mạt tướng cũng là vì an toàn mà cân nhắc, mong lão tướng quân đừng trách
Người đâu, mở thành!"

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.