"Chúa công, dãy núi Kiếm Lĩnh này thuộc Tử Đồng, kéo dài ba mươi dặm, địa thế núi non hiểm trở, chim bay khó lọt, tuy không phải quan ải, nhưng quân Thục đóng quân ở đoạn núi hiểm trở này, còn khó công hơn cả quan thành thông thường
Trong Gia Manh quan, Trương Vệ và Diêm Phố giới thiệu với Lữ Bố về vị trí đóng quân hiện tại của quân Thục
Quân Thục không thể so dũng mãnh với quân Quan Trung, điều này là đương nhiên, dù sao quân mà Lữ Bố mang đến đều là tinh nhuệ Tây Lương theo hắn nam chinh bắc chiến, thân kinh bách chiến
Nhưng ưu thế của quân Thục chính là những cửa ải hiểm trở này, không có quan thành thì họ tìm nơi hiểm yếu đóng giữ cũng đủ để cản bước Lữ Bố
"Không chỉ có vậy
Diêm Phố nói thêm vào: "Địa hình Kiếm Lĩnh, e rằng không thể đóng quân dàn trải như Gia Manh quan được, chỉ cần mấy trăm tướng sĩ đã có thể canh giữ nơi này không một kẽ hở
Nếu quân Thục lập quan ải ở đây thì dù có mười vạn đại quân cũng khó lòng phá được
Trương Vệ nghĩ ngợi rồi lắc đầu nói: "Ở nơi này mà muốn dựng quan ải, cần phải đào xới vách núi, vật liệu cũng khó mà đưa đến, e là không xong
Nhưng cho dù chỉ thiết lập quân doanh, quân ta muốn vượt qua cũng khó
Các tướng lĩnh như Trương Liêu nghe mà thấy bực mình, từ khi vào đất Thục đến nay thì đúng là cứ đi một bước lại vấp một khó khăn, hết Bạch Thủy quan rồi Gia Manh quan
Giờ mới phá được Gia Manh quan lại thêm Kiếm Lĩnh
Ngay cả nơi không phải quan ải cũng có thể cản được họ
Lẽ nào lại coi những hùng binh bách chiến là đồ bỏ đi
"Chúa công, mạt tướng xin dẫn quân đi thăm dò doanh trại
Trương Liêu quay về Lữ Bố chắp tay nói
Hắn không tin địa thế hiểm trở của đất Thục có thể hiểm trở đến vậy, đừng quên rằng quân tinh nhuệ Quan Trung không chỉ hơn ở chất lượng lính mà khí giới trong tay cũng vượt xa quân chư hầu khác
Một nơi không có quan thành thì dựa vào đâu mà cản được họ
Lữ Bố gật đầu nói: "Cẩn thận chút, chớ lỗ mãng
Nhắc đến điều này, Trương Liêu không khỏi nhớ lại uy dũng của Lữ Bố khi xông lên Gia Manh quan hôm qua, nếu không có Lữ Bố kịp thời xông đến thì Gia Manh quan cho dù đánh cả tháng cũng chưa chắc hạ được
Thế mà giờ lại bảo hắn đừng lỗ mãng
Trương Liêu oán thầm trong lòng một lát rồi gật đầu đáp ứng, chắp tay với Lữ Bố, quay người rời đi, chỉnh bị binh mã, thẳng tiến đến Kiếm Các
Địa hình Kiếm Lĩnh quả thực rất hiểm trở, nếu như nói Gia Manh quan, Bạch Thủy quan, ngươi ít nhất vẫn có thể tập trung mấy trăm, thậm chí hơn một nghìn binh lực ra chiến trường, vẫn còn dùng được trùng xa các loại khí giới
Còn nơi này thì chỉ còn lại đường hẹp quanh co
Đại Kiếm Lĩnh trông như bị người khổng lồ bổ một lưỡi búa mà nứt ra, hai bên vách đá đối diện nhau chính là nơi quân Thục đóng quân
Ở chỗ này mà muốn xây quan ải thì cũng phải đục đá mới làm được, trách gì Diêm Phố và những người khác nói nơi đây hiểm trở, nhưng vẫn chưa ai dựng quan ải
Đường đi thì phải leo núi, lại còn không thẳng tắp
"Tướng quân, rẽ qua chỗ ngoặt này, bên kia là con đường nối liền hai Kiếm Lĩnh
Diêm Phố đi theo Trương Liêu bên cạnh, chỉ vào con đường phía xa nói
Trương Liêu nhìn xuống con đường dưới chân, đường hẹp quanh co, đi vài bước, sau khi rẽ hướng, đường cũng chẳng rộng hơn được bao nhiêu
Phía xa có thể nhìn thấy đại doanh của quân Thục, dựng viên môn ngay chỗ khe núi, hai bên viên môn còn có sạn đạo, một khi gặp tấn công, quân Thục có thể từ hai bên sạn đạo trên bắn xuống
Trương Liêu: "..
Đời này đừng mong quay lại đất Thục
Đừng nói liên nỗ, ngay cả có pháo liên nỗ thì địa hình này cũng khó mà đánh vào được
Nơi này không thể dùng cách công thành thông thường được, trừ khi ngươi muốn đem thi thể tướng sĩ chất thành núi để lấp kín cái thung lũng Kiếm Lĩnh này
Nhìn hồi lâu, Trương Liêu quay đầu nhìn Diêm Phố, một lúc lâu mới thốt lên một câu: "Địa thế hiểm trở..
Kiểu như thế có nhiều không
Nếu chỗ nào cũng hiểm trở như vậy, Trương Liêu cảm thấy có thể quay về bàn với Lữ Bố chuyện rút quân, trận chiến này thật sự không cách nào đánh được
Cho dù có phá được nơi hiểm trở trước mắt thì cứ một cửa ải như thế thì theo tốc độ phá ải trước kia cũng khó mà đến nơi, hơn nữa cái ải trước mắt này..
Phải suy nghĩ thật kỹ xem nên đánh thế nào
"Tướng quân yên tâm, trong đất Thục hiểm địa thì nhiều, nhưng nơi nào hiểm trở như Kiếm Lĩnh thì không có mấy
Diêm Phố lắc đầu nói
Thục đạo thì khó, nhưng nơi núi non hiểm trở như Kiếm Lĩnh thì hoặc là không ai, hoặc là là núi hoang
Như nơi đây vừa là đường bắt buộc đi qua, vừa hiểm trở thì chỉ có một nơi này thôi
Thấy Trương Liêu nhíu mày, Diêm Phố cười nói: "Tướng quân, qua được Kiếm Lĩnh này, có thể tiến thẳng đến Thục quận, không nói là đường bằng phẳng, nhưng cũng không còn hiểm quan
[ĐỌC TRUYỆN VIP MIỄN PHÍ TẠI Truyendich.vn]
Đương nhiên, sau khi đến Thục quận vẫn còn Miên Trúc quan, nhưng Miên Trúc so với nơi này thì như gặp thầy vậy
Vẻ mặt của Trương Liêu dịu đi đôi chút, nếu dọc đường chỗ nào cũng quái dị như này, vậy đất Thục thật sự không hạ được
"Chỉ là nơi đây hiểm trở, đánh chiếm không dễ
Trương Liêu lắc đầu, bắt đầu bàn bạc với các tướng về cách đánh chiếm
Đêm đó, Trương Liêu phái một cánh quân tinh nhuệ tập kích ban đêm nhưng giữa đường đã bị phát hiện bởi hỏa tiễn từ sạn đạo, đương nhiên không thể thành công
Sáng hôm sau, Trương Liêu lại xua quân mạnh mẽ tấn công, nhưng vị trí Kiếm Lĩnh này thì quân mã có nhiều hơn nữa cũng khó sử dụng
Sau khi thiệt hại vài trăm tướng sĩ, Trương Liêu biết rằng Kiếm Lĩnh tuyệt đối không phải nơi có thể dùng vũ lực công phá được, đành phải rút quân về
Buổi chiều, Lữ Bố dẫn quân đến, nhìn sự hiểm trở của Kiếm Lĩnh trước mắt, Lữ Bố cũng im lặng rất lâu
"Chúa công, Kiếm Lĩnh này khó nhằn, chúng ta nên rút lui về Gia Manh quan, sau đó xuôi theo sông Gia Lăng, trước tiên ngăn chặn Lãng Trung
Chỉ cần hạ được Lãng Trung, chúng ta vẫn có thể vòng qua Kiếm Lĩnh đến thẳng Thục quận
Diêm Phố đề nghị
Mục tiêu của Lữ Bố là bỏ qua những nơi khác, tiến thẳng đến Thục quận bắt Lưu Chương, rồi sau đó sẽ dần tính đến ba quận, chiếm cứ ba vùng Thục, trên thực tế không khác gì chiếm cứ Ích Châu
Hướng về phía nam là Nam Trung, nơi đó tuy nằm trong phạm vi Ích Châu nhưng không thuộc quyền cai quản của Ích Châu
Nhưng một khi con đường ở Kiếm Lĩnh bị chặn thì muốn vượt qua thật sự rất khó
Sau khi cẩn thận quan sát địa hình Kiếm Lĩnh, Lữ Bố cũng chỉ đành thở dài bất đắc dĩ một tiếng
Cửa ải này cho dù hắn muốn dùng người để lấp đầy cũng không có chỗ mà làm
Ở đây mà đối mặt thì có khi mất đến vài năm cũng chưa xong
"Văn Viễn
Lữ Bố nhìn về phía Trương Liêu
"Mạt tướng có mặt
Trương Liêu tiến lên, chắp tay với Lữ Bố
"Ngươi cùng ta chia quân, ngươi dẫn một cánh quân đánh Lãng Trung rồi đánh chiếm Phù Huyện, cắt đứt đường tiếp tế lương thực của địch, chỉ cần có thể cắt đứt đường tiếp tế thì quân Thục ở đây sẽ tự tan rã
Lữ Bố vạch một vòng trên bản đồ, nhìn về phía Trương Liêu nói
"Chúa công, chỉ là đường vòng này ít nhất cũng mất 400 dặm, ngay cả việc đảm bảo đường tiếp tế lương thực cũng đã khó khăn rồi
Diêm Phố nhắc nhở, tuy rằng kế sách là do hắn đề xuất nhưng đường vòng không phải chuyện đùa
Từ Gia Manh đến Lãng Trung còn đỡ vì có đường thủy, chỉ cần đánh chiếm được Lãng Trung thì có thể coi nơi đó là điểm trung chuyển
Nhưng từ Lãng Trung đến Tử Đồng thì không dễ dàng như vậy, huống hồ ở Lãng Trung còn cần phải lo lắng sự tấn công đến từ Ba Tây
Không có mấy phần bản lĩnh thì dù bắt được Lãng Trung cũng phải nhả ra, hơn nữa một vòng đường như vậy đã là 400 dặm, đến lúc đó không cắt được đường tiếp tế lương thực của người khác mà lại cắt luôn của mình
Lữ Bố không nói gì, chỉ là đưa mắt nhìn Trương Liêu đang xem bản đồ
"Chúa công, mạt tướng cần một tướng để giúp ta trấn giữ Lãng Trung
Trương Liêu xem xong bản đồ thì chắp tay nói với Lữ Bố
"Trong quân tướng lĩnh, ngươi muốn ai
Lữ Bố hỏi
"Mạt tướng muốn Công Minh trấn giữ Lãng Trung giúp ta
Trương Liêu cúi người nói
Lữ Bố nghe vậy thì gật gù, Từ Hoảng quả thực là người tốt để lựa chọn
Có hắn ở đó để Trương Liêu an tâm cũng là điều nên làm, lập tức gật đầu nói: "Công Minh
"Mạt tướng có mặt
Từ Hoảng bước ra, chắp tay với Lữ Bố
"Ngươi cùng Văn Viễn xuất chinh, sau khi đánh hạ Lãng Trung thì dùng phong hỏa lang yên liên lạc với Gia Manh, Gia Manh bên này sẽ tiếp ứng bất cứ lúc nào
Lữ Bố nhìn Từ Hoảng nói
[ĐỌC TRUYỆN VIP MIỄN PHÍ TẠI Truyendich.vn]
"Mạt tướng lĩnh mệnh
Từ Hoảng vội vàng cúi người nhận quân lệnh của Lữ Bố
Phương châm hiện tại của Lữ Bố chính là toàn lực đột phá, uy hiếp Thục quận
Không chỉ là để Lưu Chương sợ hãi, mà quan trọng hơn là tạo cơ hội cho Pháp Chính đang ẩn mình ở Thục quận
Chỉ dựa vào việc đánh thẳng một đường như thế thì không thực tế, sự kỳ vọng lớn nhất của Lữ Bố chính là Pháp Chính
Phía quân mình đánh càng quyết liệt, cơ hội của Pháp Chính bên kia càng lớn
Binh quý thần tốc, Trương Liêu sau khi nhận lệnh của Lữ Bố thì liền dẫn quân rời đi, xuôi theo sông Gia Lăng, tiến thẳng đến Lãng Trung
Ở Lãng Trung, Bàng Hi tuy rằng đã chuẩn bị từ trước, nhưng Lãng Trung dù sao cũng không phải hùng quan như Gia Manh quan hay Bạch Thủy quan
Núi non bao bọc xung quanh, nước uốn lượn ba phía, cảnh đẹp thì tuyệt mỹ nhưng cũng chính vì vậy mà Trương Liêu thậm chí không cần dùng đến chiến thuật công thành phức tạp, chỉ cần tấn công mạnh mẽ một phía là Lãng Trung rơi vào cảnh tuyệt vọng
Chỉ trong vòng hai ngày thì đã bị Trương Liêu đánh phá
Sau khi chiếm được Lãng Trung, Trương Liêu lệnh Từ Hoảng mang bốn ngàn binh mã đóng giữ Lãng Trung, đây cũng là số binh mã mà Lữ Bố đưa ra để đóng giữ Lãng Trung
[ĐỌC TRUYỆN VIP MIỄN PHÍ TẠI Truyendich.vn]
Từ giờ trở đi, Trương Liêu chính là một mình thâm nhập, Lãng Trung là đường lui duy nhất của hắn, vì lẽ đó ở đây, hắn không dám có chút sơ suất
Mà trên thực tế, phản ứng của Bàng Hi còn nhanh hơn cả Trương Liêu tưởng tượng
Lúc tin tức Lữ Bố công phá Gia Manh truyền đến, hắn liền đoán được Lữ Bố phần lớn sẽ đi đường vòng qua Lãng Trung, vì thế tăng cường số lượng quân phòng thủ Lãng Trung
Đáng tiếc Lãng Trung không phải là hiểm quan, khi biết tin Lãng Trung bị tập kích liền lập tức xuất binh, vốn muốn cùng quân giữ thành đánh hai mặt giáp công, kết quả quân giữ thành bại quá nhanh, khi Bàng Hi đến nơi thì chạm trán với Trương Liêu đang mang quân đi quấy rối phía sau
Trương Liêu dẫn không nhiều binh mã, nhưng sớm nhận ra được Bàng Hi, đã mai phục sẵn, đánh Bàng Hi một đòn trở tay không kịp
Binh mã tuy nhiều, nhưng Trương Liêu cũng là người có uy thế ở Tây Vực, là người của ba nước Đại Uyển, Khang Cư, Ô Tôn, Bàng Hi có thêm binh mã cũng đuổi không kịp, thêm vào đó lại bị đánh bất ngờ, suýt chút nữa bị Trương Liêu đánh cho toàn quân bị diệt, vô cùng chật vật trốn về An Hán, từ lâu không thấy bóng dáng Trương Liêu
Lòng vẫn còn sợ hãi, sau khi chỉnh đốn hai ngày, Thục quận liên tiếp truyền đến tin tức yêu cầu mau chóng đẩy lùi Lữ Bố, Bàng Hi tuy không biết bên kia đã xảy ra chuyện gì, nhưng cũng biết chuyện rất gấp, chỉ có thể nhắm mắt triệu tập nhân mã lần thứ hai đi công Lãng Trung
Chờ Bàng Hi lần thứ hai đến Lãng Trung, Trương Liêu đã sớm mất dạng, chỉ có Từ Hoảng thủ thành
Bàng Hi thấy là một tiểu tướng vô danh lưu lại canh giữ, trong lòng cuối cùng cũng thở phào nhẹ nhõm, vung binh muốn tấn công, nhưng khi đó Trương Liêu công Lãng Trung dễ dàng, giờ phút này Bàng Hi muốn công Lãng Trung, dù tiêu hao một cái giá rất lớn cũng không thể công phá được Lãng Trung
Từ Hoảng tuy rằng vô danh, nhưng cũng rất có tài thao lược, Lãng Trung được hắn canh phòng kín kẽ không một kẽ hở
Bàng Hi công liên tục nửa tháng không thể phá thành, trái lại quân mình hao binh tổn tướng, cuối cùng bất đắc dĩ, chỉ có thể phái người đi cầu viện Triệu Vĩ
Đến lúc này, Bàng Hi đã mơ hồ có dự cảm không tốt, lẽ ra các thế lực lớn ở Thục Trung hiện tại nên liên thủ chống lại Lữ Bố mới phải!